Từ trong phòng Tiểu Hồng đi ra ngoài trời đã tối rồi, trên đỉnh đầu điểm sao nhiều sáng, chỉ dẫn đường đi cho Thái Sinh.

“Thiếu phu nhân, cơm chiều phu nhân còn chưa có ăn nha,em phân phó đầu bếp nấu chút cháo cho người.” Tiểu Nguyệt đưa Thái Sinh đến cửa phòng, biết điều  xoay người rời đi.

Thái Sinh nhìn thân ảnh Tiểu Nguyệt, chưa nói cái gì, chỉ là có chút xúc động,nhớ tới đời người luôn không công bằng.

Nhìn thấy Tiểu Hồng, nhìn thấy Tiểu Nguyệt, nhìn lại chính mình.

Thái Sinh cười khổ đẩy cửa phòng ra, lại ngoài ý muốn thấy Bạch Tấn Vân ngồi ở trong phòng, trong tay vuốt ve một cây trâm cài tinh tế.

Bạch Tấn Vân xuất hiện ở trong phòng làm Thái Sinh cảm thấy bất ngờ, hắn yên lặng đứng ở cửa,trong lúc nhất thời nghĩ đến chính mình đi nhầm phòng.

Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh đứng trước mặt, hắn có thể nhìn ra Thái Sinh đối với sự xuất hiện của hắn cảm thấy kinh ngạc.Thật ra chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn hôm nay chẳng qua đi ngang qua, thấy trâm cài này nhìn sao cũng hợp với khí chất của Thái Sinh.

Mặc dù rõ ràng biết Thái Sinh là nam nhân, hắn vẫn mua nó.

“Ngươi đi đâu ?” giọng của Bạch Tấn Vân không nóng không lành, nhiều hơn chính là hỏi thăm, bởi vì hắn nghe thấy lời Tiểu Nguyệt nói với Thái Sinh ở cửa .

“Đi hậu viện.” Thái Sinh trả lời,sau đó đóng lại cửa phòng, sợ hãi đứng ở tại chỗ, không dám đến gần một bước.

Hắn không thể nói rõ là vì cái gì, chỉ cần vừa nhìn thấy Bạch Tấn Vân, tim hắn đập rất mạnh, còn không phải là loại sợ hãi khẩn trương hay sao.

“Hậu viện là nơi hạ nhân ở, ngươi đến đó làm cái gì?” Bạch Tấn Vân khiêu mi hỏi.

Thái Sinh không nói chỉ cúi đầu, hắn cắn môi muốn cầu Bạch Tấn Vân thành toàn cho Tiểu Hồng và A Tài ca của nàng,nhưng mà lại sợ Bạch Tấn Vân không đồng ý ngược lại hại Tiểu Hồng.

“Thái Sinh ngẩng đầu lên.” Bạch Tấn Vân điều chỉnh tư thế ngồi. Nhìn thấy Thái Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt hắn, mới tiếp tục hỏi:“Ngươi sợ ta?”

Thái Sinh lắc đầu,“Không phải.”

“Nếu không sợ ta, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Bạch Tấn Vân cảm thấy càng nhìn càng thấy vật nhỏ này thật thú vị.

“Đại thiếu gia, cầu ngươi thành toàn Tiểu Hồng và A Tài, bọn họ hai người thiệt tình yêu nhau, ngươi để bọn họ rời khỏi nơi này đi……” Thái Sinh rốt cục lấy dũng khí, năn nỉ nói.

Không nghĩ tới,vẻ mặt Bạch Tấn Vân  giống như không quan trọng,“Thì ra chuyện này?”

Thái Sinh gật đầu.

“Tiểu Hồng đã ở Bạch gia làm năm năm , cũng nên cho nàng tìm nhà chồng .Nếu nàng muốn rời đi, ngày mai ta sẽ cho nàng đi.” Khóe miệng Bạch Tấn Vân nhướng lên lộ ra nụ cười.

“Cám ơn đại thiếu gia……” Trong lòng Thái Sinh thật là vui mừng, thì ra Bạch Tấn Vân không phải giống như lời đồn, hắn thực thông tình đạt lý .

“Ngươi lại đây.” Nụ cười của Bạch Tấn Vân không giảm, nhìn Thái Sinh nói.

Thái Sinh không rõ cho nên đi qua đứng ở trước mặt Bạch Tấn Vân.

“Ngồi xổm xuống.” Trong giọng nói của Bạch Tấn Vân có loại không thể đối kháng.

Thái Sinh nghe theo, ngồi xổm xuống, hắn không rõ Bạch Tấn Vân muốn làm cái gì.

Bạch Tấn Vân đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Thái Sinh, trâm cài cầm trong tay hắn cắm vào búi tóc của hắn, cuối cùng từ từ nói:“Đây là lễ vật ta tặng cho ngươi, ngươi phải bảo quản thật tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play