Vân Nhàn ngắt cuộc gọi, nhìn hai tiểu bảo bối tròn mắt hóng chuyện, cô bật cười, búng nhẹ lên trán các con.

"Hai tiểu quỷ các ngươi bớt bát quái đi! Được rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, cho các con thưởng thức hương vị quê hương!"

Vân Thiên và Vân Thần mặc dù tâm tư trầm ổn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi nhưng vẫn là trẻ con. Hơn nữa lần đầu tiên được trở lại nơi mẹ sinh ra và lớn lên, các bé làm sao không hưng phấn cho được?

Chỉ là, bữa cơm này e rằng còn phải chờ đợi thêm.

Bởi vì ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại của Vân Nhàn lại vang lên.

Vân Nhàn nhướng mày, cảm thấy thực phiền. Cô chỉ muốn đi ăn bữa trưa thôi mà, làm sao ba lần bảy lượt đều bị ngăn cản vậy!?

Vân Thiên và Vân Thần cũng cau mày, trên khuôn mặt non nớt thể hiện rõ sự khó chịu!

Có người đã nói, một trong mười cực hình trên thế gian chính là 'bị tước đoạt quyền được ăn', này tương tự như ba cái gấp của con người, như thế nào có thể nhịn a?

Ba luồng oán khí gắt gao bao lấy điện thoại của Vân Nhàn, hệt như nó là hung khí gây án cực kỳ làm người chán ghét.

Người nào đó đang chờ nghe trả lời đột nhiên lạnh lẽo, có chút nghi ngờ trông ra ngoài cửa sổ——Hôm nay nắng tốt mà!

Vân Nhàn vốn định tắt điện thoại nhưng vừa lướt thấy chữ trên màn hình liền khựng lại, đáy mắt cô nổi lên từng tia sóng gợn, có hoài niệm, có phấn khởi, có chờ mong...

Dưới cái nhìn bất khả tư nghị của hai anh em Vân Thiên, Vân Nhàn cầm điện thoại lên, dặn dò các bé.

"Các con đợi một chút, là ông ngoại gọi cho mẹ!"

Vừa nghe, ánh mắt của hai tiểu thiếu gia họ Vân đối với cái điện thoại lập tức biến đổi, từ thù địch chuyển sang lấp lánh, y như đang nhìn một khối bánh ngon nhất thế giới vậy!

Ông ngoại nhanh như thế đã gọi cho mẹ chứng tỏ ông rất quan tâm mẹ! Hảo cảm dành cho người ông chưa gặp tăng lên vù vù.

Người nào đó vẫn đang chờ điện thoại bỗng rùng mình, lại trông ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào mây đen đã bay đến bao phủ bầu trời Bắc thành. Trong lòng âm thầm lấy làm kì lạ——Dạo này thời tiết thay đổi thất thường a!

Vân Nhàn nhấn nút nghe nhưng chưa nói gì. Qua một khoảng thời gian im lặng đến độ anh em Vân Thiên đều cảm thấy khó hiểu, Vân Nhàn mới gọi một tiếng :"Ba...."

Đầu dây bên kia rõ ràng cũng hơi khựng lại một chút một chút mới truyền đến âm thanh.

"Nhàn Nhàn, con đã về?!"

Câu hỏi, đồng thời là câu khẳng định.

"Dạ!" Vân Nhàn nhẹ giọng đáp.

Bảy năm trước, Vân Nhàn vốn muốn 'đi mà không lời từ biệt' nhưng đến phi trường gặp ngay Vân Trường đi công tác đột ngột trở về. Phải chăng đây là 'phụ tử liền tâm' trong truyền thuyết? Nếu không, vì cái gì sớm không gặp, muộn không gặp lại gặp ngay lúc Vân Nhàn chuẩn bị lên máy bay?

Vân Trường thấy con gái lặng lẽ ra nước ngoài mà người trong nhà chẳng ai hay biết, kể cả bà nội cô, trong lòng của ông không khỏi nặng nề. Tuy nhiên ông không có ngăn cản Vân Nhàn vì ông biết cô thuộc dạng người một khi đã quyết định chuyệnn gì sẽ rất khó thay đổi, chỉ đành dặn dò cô chú ý sức khỏe.

Bảy năm qua, định kì mỗi tháng Vân Trường đều gọi điện thoại hỏi thăm tình hình Vân Nhàn, mặc dù chỉ có vài phút ngắn ngủi. Thực ra, với thế lực của Vân gia, muốn điều tra cuộc sống của Vân Nhàn không hề khó. Tuy nhiên xuất phát từ sự tôn trọng và lòng tin vào con gái, Vân Trường chưa từng cho người thu thập thông tin về Vân Nhàn. Cho nên, chuyện Vân Nhàn sinh con ông không hề biết. Dĩ nhiên, dù cho cố gắng điều tra cũng chưa hẳn thu được gì.

Hôm nay trở về, Vân Nhàn đáp máy bay ở phía bắc thành phố K nhưng không có hồi Vân gia mà mang hai tiểu bảo bảo đến nam thành. Trước khi làm vợ Vân Trường, Diệp Ngọc Ly từng mua một căn hộ ở đây. Đối với Vân Nhàn mà nói, Vân gia chẳng có ý nghĩa gì, ngoại trừ người cha luôn yêu thương cô.

"Ba, con muốn nói với ba một chuyện. Ba có thể ăn trưa với con?"

"Được, ba không bận. Con muốn ăn ở đâu?" Vân Trường cơ hồ ngay lập tức trả lời.

Người thư kí ngồi cách đó không xa vừa nghe Tổng giám đốc nhà mình không chút do dự đáp ứng, lại nhìn xấp tài liệu chất cao sắp chạm nóc văn phòng, thật sự khóc không ra nước mắt——Giám đốc a! Ngài thì hay rồi, chỉ có tôi tối nay chắc phải tăng ca thâu đêm suốt sáng à!

"Đường XXX, nhà hàng Lạc Ly, nam thành!"

"Nửa tiếng nữa ba sẽ tới!"

"Con đợi ba!"

Bạn thư kí đáng thương vất vả đợi Vân Trường nói xong điện thoại mới báo cáo.

"Tổng giám đốc, 1 giờ nữa ngài sẽ có cuộc gặp với công ty D.C!"

"Dời!" Vân Trường vô cùng dứt khoát đáp "Tôi có việc ra ngoài, ai tìm cứ nói tôi không rảnh!"

Vậy ngài đang làm gì a? Viên thư kí trong lòng u ám nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play