Vân Nhàn mang vẻ mặt âm u bước trở lại phòng ăn. Tựa như cảm thấy được áp suất của phòng đang đột ngột giảm mạnh, ba ông cháu đều tự giác không ai hỏi cô tại sao đi lâu như vậy. Cả ba liếc nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt.
Vân Trường: Theo kinh nghiệm từ bà ngoại các con và mười mấy năm sống chung với mẹ hai đứa thì ông dám cá 200% mẹ các con đã trải qua bão cấp 13 và đang bị ảnh hưởng bởi cơn bão. Đề nghị tàu thuyền nên lánh bão!
Vân Thần: Nhiệt độ đang ngày càng có chiều hướng đi xuống nhanh chóng và có khả năng sẽ giảm đến âm mức. Đề nghị biện pháp tăng nhiệt.
Vân Thiên: Chúng ta thật đáng thương, vừa tránh bão vừa tránh tuyết, lại không có phương tiện chuyên dụng... Phía trước thật ảm đạm!
Ông cháu nhìn nhau, lén thở dài trong lòng. Vân Nhàn cứ tiếp tục như thế chắc chắn phải có thứ gì đó làm thế thân cho cô trút giận, nếu không hậu quả khi núi lửa phun trào tuỵệt đối khủng khiếp, ba người không muốn làm nạn nhân đầu tiên đâu a. Dung nham đi qua thì ngay cả tro tàn cũng không có.
Trong lúc Vân Trường và Vân Thiên, Vân Thần nghĩ cách cứu hỏa thì Vân Nhàn cũng đang tự kìm chế bản thân không được vọng động. Càng nghĩ cô càng cảm thấy hoang đường, cực kì vô lý đến không thể chấp nhận.
Cùng với tình hình căng thẳng bên này, tại căn phòng kế bên cũng có hai người đang âm trầm đến đáng sợ. À, chính xác thì một người bão lũ trực tiếp biểu hiện, còn người kia là bão ngầm.
Chuyện gì đã xảy ra? Cùng lùi thời gian về 15 phút trước nào...
... ......
Dương Tĩnh Lan gấp gáp đuổi kịp Cung Cảnh Hàn, đồng thời cất giọng nũng nịu : " Anh không thể đợi bạn gái đi chung sao, có việc gấp đến mức quên cả em à ?"
Bình thường Cung Cảnh Hàn sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến những lời nói vô nghĩa của Dương Tĩnh Lan, chẳng hiểu tại sao hôm nay hắn lại muốn giải thích rõ ràng. Dường như có thứ gì đó thôi thúc hắn phải làm như vậy. Suy nghĩ này vừa lóe lên, chưa kịp đợi hắn tìm hiểu lí do thì thân thể đã quay lại đối mặt với Dương Tĩnh Lan, trong giọng nói mang vài phần uy hiếp.
"Từ khi nào tôi và cô thân thiết như vậy? Tôi ghét nhất loại người tự ý cho mình là đúng. Đừng nghĩ tôi không nói gì là lấn tới, cô chẳng là gì với tôi. Rõ chưa?"
Trong khi nói, Cung Cảnh Hàn vô ý lộ ra khí thế chấn nhiếp đối phương ép tới Dương Tĩnh Lan khiến cô ta không khỏi lùi về sau hai bước.
Dương Tĩnh Lan giật mình, Cung Cảnh Hàn chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh lùng như vậy với cô. Đôi mắt kia dù vẫn mị hoặc như hồ nhưng chẳng có xíu cảm tình nào mà chỉ có băng hàn lạnh lẽo, hệt như đáy hồ âm u tĩnh lặng đến đáng sợ khiến cho người đối diện một áp lực nặng nề, tưởng như bị nguyên một dãy núi đè lên.
Dương Tĩnh Lan chợt nhớ lại, Cung Cảnh Hàn không phải là một con hồ ly xinh đẹp mà còn có móng vuốt sắc nhọn. Đừng nhìn vẻ ngoài hiền lành vô hại của hắn mà xem thường, nếu chạm vào điểm mấu chốt của nó, hãy chuẩn bị tinh thần nhận thảm họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT