Câu đầu tiên Vân Trường nói với con gái sau 7 năm xa cách không phải là hỏi thăm sức khỏe hay những năm qua sống như thế nào, càng không nổi giận chuyện cô bỗng nhiên có con, mà là...
"Nhàn Nhàn, làm sao con sinh con được?"
Vân Nhàn : "......"
Vân Thiên và Vân Thần : "......"
Quả nhiên đừng bao giờ cho rằng một người im lặng là kẻ ngu, một khi người này đã lên tiếng, có đôi chính là ném cho bạn một quả boom không hẹn giờ. Còn sau đó như thế nào, tùy vào đồ bảo hộ của bạn có chịu đựng được chấn động của vụ nổ hay không!
Ngoại trừ Thủy Thiên Phong, hiếm người có thể khiến cho ba mẹ con Thiên Thần phải á khẩu. Thật chẳng ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương.
Trán Vân Nhàn xuất hiện vài vạch đen to đùng, khóe miệng không ngừng co giật,cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng câu chữ không thốt ra nổi ——Ba, hóa ra bao lâu nay con chưa hiểu hết về người, con gái hổ thẹn a!
Vân Thiên hai mắt tỏa sáng, nụ cười treo trên môi càng rực rỡ, trông bé càng thêm đáng yêu hút hồn người khác ——Ông ngoại thật cường hãn a! Nhưng bé thích, sau này sẽ đem cho ngài một vài thứ 'đồ chơi', hi vọng ông sẽ thích!
Hồ ly, trời sinh đã có khả năng mị hoặc cao nhất trong tất cả các loài, nó sở hữu vẻ đẹp bất khả tư nghị, vẻ đẹp được ông trời ban tặng. Thường nói hồ ly hay mê hoặc tâm trí con người, vì vẻ đẹp của nó có tác động mạnh mẽ đến linh hồn. Có kẻ định lực không đủ bị sắc đẹp của hồ ly dẫn dắt mà tự làm ra những chuyện điên rồ, trong khi hồ ly chẳng hề ra lệnh cho kẻ đó làm gì. Cho nên mới nói, bất kỳ vấn đề nào đều có hai khía cạnh khác nhau, đừng vì số đông mà tin đó là sự thật. Phải chính tai mình nghe,chính mắt mình thấy mới có thể kết luận đúng hay sai.
Vân Thần liếc thấy nụ cười ẩn chứa tà khí của anh trai thì không khỏi thay ai đó mặc niệm 2 giây! Sau đó chính bé cũng cười rất tươi với Vân Trường, trong lòng thầm nghĩ —— Ông ngoại, ngày tháng sau này sẽ làm phiền ông nhiều!
Hai anh em Vân Thiên đều có chung đặc điểm là người chỉ e thiên hạ không loạn, là dạng ưa thích nháo nhiệt. Vậy nên hai bé không bao giờ sợ phiền toái, chỉ sợ không kẻ nào dám đến gây rối mà thôi.
Vân Nhàn hết sức bất đắc dĩ, cô nghi ngờ có phải ba bị shock quá nên nói năng cũng có vấn đề hay không. Chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, cô cẩn thận hỏi :"Ba, người biết vì sao có con chứ?"
"Đương nhiên ba biết!" Vân Trường cơ hồ ngay lập tức trả lời. Chuyện hắn và vợ làm thế nào mà có Vân Nhàn còn phải hỏi sao? Nếu hắn không biết thì đứa con gái xinh đẹp đối diện hắn từ đâu chui ra a?!
Vân Nhàn nói tiếp :"Vậy tại sao ba còn hỏi làm sao con có con?"
Lần này đến lượt Vân Trường á khẩu. Thực ra ý của hắn không phải như vậy, ai quan tâm cái việc quá đơn giản này a, cái hắn muốm biết là làm sao con hắn lại có thai? Và, ai là cha của bọn trẻ?
Vân Thiên thầm giơ ngón cái cho mẹ, không uổng công có bạn thân là đại tông sư võ mồm, mỗi lời mẹ nói đều có lực sát thương a!
Vân Trường đơ ra một lúc nhưng rất nhanh hồi phục, dù gì cũng là nhất gia chi chủ, sao có thể bị làm khó cơ chứ? Tầm mắt Vân Trường chuyển sang hai đứa trẻ bên cạnh Vân Nhàn, có ý tìm tòi nghiên cứu.
Thấy Vân Trường rốt cuộc chú ý đến mình, Vân Thiên ưỡn ngực, tự giới thiệu :"Ông ngoại khỏe, con là Thiên Thiên! Con đã nghe mẹ nói rất nhiều về ông, cho dù năm tháng trôi qua nhưng ông vẫn rất phong độ. Con quyết định sẽ học hỏi bí quyết của ông!"
Bé vừa nói xong, Vân Nhàn và Vân Thần không chút khách khí cho bé ánh mắt xem thường —— Cái gì mà học hỏi chứ, rõ ràng là đang vỗ mông ngựa mà.
Không thể không nói, Vân Thiên nịnh nọt rất đúng chỗ. Ánh mắt Vân Trường nhìn bé lập tức biến đổi, có ngạc nhiên, có hiếu kỳ, có lạ lẫm,... nhưng nhiều hơn là hài lòng.
Vân Thiên hướng mẹ và em trai cười đắc ý, bé vỗ mông ngựa thì đã sao, chỉ có người nhà mới được hưởng quyền lợi này của bé thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT