Lúc ba người Tiểu Hồng bọn họ trở về chỉ thấy người bạn cùng phòng khóc đang khóc sắp thành lũ lụt đến nơi rồi, hai con mắt sắp biến thành mắt con thỏ, cả khuôn mặt đều là nước mắt.

“Ai bắt nạt cậu ? nói tớ nghe xem nào.” Tiểu Lục chạy nhanh lấy khăn giúp cô nhóc lau mặt.

Làm bạn học với nhau một năm rồi, chưa từng thấy cô nhóc buồn bã bao giờ, suốt ngày vô âu vô lo cười đùa, càng miễn bàn giống như bây giờ khóc đến nỗi ruột gan đứt từng khúc. Nhất Nhất nấc nói không nên lời, nước mắt vừa lau đi lại rơi xuống.

“Đừng khóc nữa, nói tớ nghe rốt cuộc là ai hả, dám khi dễ Tiểu Bạch nhà chúng tớ, lão nương tớ đến đốt nhà hắn đập hắn một trận nhừ tử!” Tiểu Hồng xắn tay áo lên cao chạy tới góc tường lấy cái chổi, liếc thấy chiếc di động ở chỗ cửa, nhặt lên kiểm tra, cái vỏ máy ở phần trên đầu máy bị thủng một lỗ lớn. “Ai nha hỏng rồi.”

“Hỏng rồi?” Nhất Nhất vội vàng lấy di động thử ấn một dãy số, bên trong thanh âm gì cũng không vang lên, cô nhóc ‘oa oa’ một tiếng khóc càng lớn hơn lúc nãy, “Di động hỏng rồi ô ô. . . . . .” Vừa rồi chỉ biết khóc thôi, quên mất cái đồ vật đắt giá này !

“Đừng khóc . . . . . .” Tiểu Lam cuống quýt đến độ vành mắt cũng đỏ lên, “Đến cùng sao lại thế này a?”

“Di động của tớ. . . . . .” Tiếc của một trận, kẻ khóc sướt mướt mới nhẹt miệng ra ngập ngừng nói, “Cậu ta không thèm để ý đến tớ.”

“Ai không để ý tới cậu?”

“Ô ô. . . . . .” Lại bắt đầu khóc lên.

“Tìm hắn đi, uýnh hắn một trận!” Nhất định là Trương Thụy Hòa. Tiểu Hồng vác cái chổi lên xông ra bên ngoài, cánh tay bỗng bị giữ chặt, Tiểu Lục lặp đi lặp lại nhấn mạnh câu: xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, cậu ta mới hùng hùng hổ hổ ngồi trở lại trên ghế. Tiểu Lam dỗ dành nói: “Không có việc gì, khóc ra thì tốt rồi, cậu nếu muốn nói thì cứ trút đi, không muốn nói chúng tớ sẽ không hỏi.”

Nhất Nhất khóc đủ rồi, vo ve cái mũi mở miệng: “Tớ có rất nhiều vấn đề. . . . . . Các cậu không được cười. . . . . .”

“Không cười. Nói đi, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn ( biết thì cứ nói, đã nói ra phải nói hết không che đậy gì).” Tiểu Lục bày ra tư thái nói chuyện lâu dài.

“Ách, thích… thích một người, là cảm giác như thế nào?” Ba sắc nữ đồng thời há hốc mồm miệng theo khẩu hình chữ O. “Tiểu Lam, cậu nói cho Tiểu Bạch một chút.” Tiểu Lục đem vấn đề quăng cho người khác.

Nhất Nhất nha đầu kia chỉ biết xem ‘ Anh hùng xạ điêu’, có khả năng đến truyện tiểu thuyết ngôn tình cũng chưa từng xem qua, muốn giải thích cho cô nhóc hiểu là tình yêu là gì, trên cơ bản là rất khó.

“Thích một người, chính là luôn nghĩ đến anh ta luôn muốn nhìn thấy anh ta, cho dù không nói chuyện cũng không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy trong lòng cũng thấy vui vẻ. Người này chiếm cứ cả tâm tư và suy nghĩ của cậu, anh ấy đứng trước mặt cậu, trái tim của cậu như không nghe lời sẽ vì anh ấy mà đập nhanh hơn, nếu anh ấy không ở trước mặt cậu cậu sẽ nhớ nhung, có đôi khi còn nhìn thấy anh ấy ngay cả trong giấc mơ.”

“Chỉ như vậy?” Nhất Nhất bĩu môi, tưởng cái khỉ gì a! Khẳng định là không thích, tuy rằng có nằm mơ thấy hắn, nhưng sau đó đều bị giật mình tỉnh giấc . . . . . .

Tiểu Lam thở dài, thấy vẻ mặt của cô bạn mình không cho là đúng chỉ biết rằng cô nhóc căn bản không hiểu. “Nói cho tớ nghe cảm nhận của cậu đi.”

“Tớ thấy cậu ấy thì muốn nổi giận! suốt ngày khi dễ tớ, còn giả bộ người tốt lừa gạt mọi người. Nhưng là. . . . . .” Nhất Nhất nắm chặt nắm tay lại chậm rãi buông ra, “Cậu ấy không nói chuyện với tớ trong lòng tớ liền rất khổ sở. . . . . .”

“Còn có gì nữa?”

“Tớ hôm nay thấy cậu ta cùng hoa hậu giảng đường bên cạnh nhau.”

“Vậy trong lòng cậu nghĩ cái gì?”

“Ách, tớ nghĩ tới cái gì sẽ nói cái đó?” Nhận được một cái gật đầu gương mặt vừa khóc xong lập tức đằng đằng sát khí, “Lão nương muốn đá cho tên bội bạc đó vài cước, giáng cho vài cái tất, đánh cho tên đó kêu cha gọi mẹ cầu xin tha mạng, sẽ đem hắn xé xác thành tám mảnh xào ăn! Còn có cô hoa hậu giảng đường đó, tớ tớ. . . . . .” Muốn cắn vài miếng ~~~ Nhất Nhất vẻ mặt oán giận không nói hết lời.

Không đúng a, người này nhất định không phải là Trương Thụy Hòa. Tiểu Lục Tiểu Hồng hoang mang nhìn nhau. “Tiểu Bạch ngốc, cậu rõ ràng chính là thích hắn.” Tiểu Lam chỉ ra bến mê.

“Thích? Thật buồn cười . . . . . .” Không có khả năng đi, đấu cùng cậu ta mười mấy năm rồi, đột nhiên có người nói đó không phải là chiến tranh mà là tình cảm, sóng xung kích rất mãnh liệt rất mãnh liệt a. “Đó là cái gì, tớ không tin, lại nói cậu ta cũng không thích tớ, không có khả năng, không thể nào. . . . . .”

“Thưa cô.” Tiểu Lục giơ tay lên, “Xin hỏi trong miệng các cậu gọi ‘Hắn’ là ai?” Tiểu Lam nhăn lại đôi mi thanh tú suy nghĩ một chút.

“Thượng Quan Cẩn Ngôn?” Ngữ khí không quá xác định.

“Tớ chưa nói là hắn! Cậu làm sao mà biết được?” Nhất Nhất kêu lên thật sự lớn tiếng, trong phòng chẳng lẽ có nữ thần toán? Hoàn toàn không ý thức được mặt sau của câu nói đó rõ ràng giấu đầu hở đuôi.

“Chúa ơi~~~~~~~~” Tiểu Hồng ôm ngực ngã quỵ ở trên giường, rất ngoài ý muốn, rất ngoài ý muốn a!

“Không thể nào ~~~~~~” Tiểu Lục há miệng chảy cả nước miếng.

“Thật là hắn.” Tiểu Lam vừa tức giận vừa buồn cười, “Tớ biết ngay, cậu buổi sáng hôm nay không phải đi tìm Trương Thụy Hòa mà đi tìm Thượng Quan Cẩn Ngôn đúng không.”

“Ừ ừ.” Nhất Nhất vội vàng gật đầu, cầm lấy tay Tiểu Lam giống như người chết đuối vớ được phao cứu mạng, “Ý của cậu là nói tớ thích cậu ta? Vậy cậu ấy có thích tớ hay không?”

“Tớ cảm thấy hẳn là thích. Thích một người có thể từ ánh mắt nhìn ra được, lúc cậu ấy nhìn cậu giống như chung quanh hết thảy đều không tồn tại.”

“Phải không. . . . . .” Hẳn là thích là ý như vậy sao? Nói cách khác là không thể xác định, có khả năng là không thích. Nhớ tới buổi chiều thấy Cẩn Ngôn cùng hoa hậu giảng đường thân cận như vậy, cô nhóc càng nghĩ càng thương tâm, lấy giấy ăn che mặt lại khóc, “Cậu ta đến nhìn cũng nhìn tớ một cái, rõ ràng chính là không thích. . . . . . Hoa hậu giảng đường hình dáng xinh đẹp, tớ chỉ biết cậu ta thích con gái xinh đẹp . . . . . . Tớ không xinh đẹp, Gia Vũ suốt ngày nói tớ không phải là con gái, tóc ngắn như vậy ô ô ô. . . . . .” Nhớ tới mỹ nữ có mái tóc dài đen mượt, cô nhóc khóc càng lớn tiếng hơn. Ba người cói như chứng kiến được công lực của Nhất Nhất rồi, người vốn bình thường không khóc một khi khóc lên, đó mới là bó tay không biện pháp nín kìa.

“Như vậy đi, chúng tớ sẽ cùng cậu đi tìm cậu ta nói cho rõ ràng.” Tiểu Lam bất đắc dĩ.

“Sao, nói như thế nào. . . . . .”

“Thí nói thẳng tớ thích cậu, nhìn cậu ta xem phản ứng thế nào.” Tiểu Lục ra chủ ý. Nghe qua có vẻ không tệ a. . . . . .

Nhất Nhất từ từ ngừng rơi nước mắt. “Như vậy được không?”

“Đương nhiên a!” Ba cái đầu nhất loạt gật đầu. Lực lượng quần chúng nhanh chóng châm lên ngọn lửa ý chí chiến đấu mãnh liệt, mình là ai? Mình là người không sợ trời không sợ đất Đinh Nhất Nhất a, có cái gì có thể làm khó mình chứ . “Không cần các cậu đi cùng, tớ tự mình đi tìm hắn! Tớ mới không thèm làm ra cái gì như kiểu thầm mến kia, nếu thích cậu ấy thì sẽ nói ra. !”

Trốn tiết học buổi chiều, tránh ở phòng ngủ xót thương di động của mình , thuận tiện còn nghiêm túc suy nghĩ việc lúc đi tới gặp Cẩn Ngôn phải nói cái gì. Đang nghĩ tới nhập thần, điện thoại vang lên. “Cậu lại tắt máy làm gì!” Gia Vũ tại đầu bên kia hét lớn. Cậu ta mua cái máy điện thoại này căn bản coi nó như là máy chơi game, mỗi ngày giống như liều mạng chơi trò ‘ bắn máy bay’, không tới hai tiếng liền hết pin, lại luôn quên mang theo sạc pin.

“Hét cái gì hả! Di động bị rớt hỏng rồi.”

“Rớt hỏng rồi?”

“Thật sao.”

“Nokia cũng có thể rớt bị hỏng? Cậu lừa quỷ đi, tớ nhìn cậu là da lại ngứa ngáy.” Hiển nhiên hắn căn bản là không tin.

“Không tin cậu đi lại đây mà xem!”

“. . . . . . Thật hỏng rồi ? Sao bị hỏng ?”

“Hắc hắc, buổi tối khi ngủ bị làm rớt xuống đất hỏng rồi.” Nguyên nhân thật sự bị hỏng đương nhiên không thể nói cho hắn nghe a, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được, hắn nhất định đem hết khả năng hắn có ra cười nhạo mình, đả kích mình, đời nào mình nói thật ra. “Làm sao bây giờ Gia Vũ.”

“Ăn cơm chưa?” Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Chưa.” Hai mắt phút chốc sáng lên, “Cậu mời tớ ăn cơm?”

Chọn chỗ ăn cơm là quán toàn món ăn gia đình, Nhất Nhất ăn vài tháng cơm ở căn tin trường học, đã lâu không được ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn quê nhà, ôm lấy hắn hô to người hiểu tớ chỉ có Gia Vũ thôi! Nhanh chân bước dài ra một vị trí, ngồi chưa nóng mông bèn gọi món. “Ớt xanh sao thịt khô, bỏ nhiều chao một chút. Cà tím xào, đậu hủ thúi. Có món cá sốt cay không?”

Nhân viên phục vụ nói không có, đề nghị đổi thành món đầu cá nấu tiêu, cố ý thuyết minh là loại ớt chính tông của thành phố C.

“Tiếp theo là món giá xào cải.” Gia Vũ bổ sung, người đối diện lập tức kéo dài mặt. Hắn nhăn mày lại, “Ăn chút rau xanh đi, lớn như vậy còn kén ăn. Không ăn? Được, đi về trường học căn tin ăn đi.” Làm như thể muốn đứng dậy.

“Tớ ăn tớ ăn.” Cô nhóc vội gật đầu, quay đầu nói với nhân viên phục vụ, “Giá xào cải cũng bỏ thêm hạt tiêu đi?”

“Không bỏ.” Gia Vũ trừng mắt. “Ba tớ nấu món này vẫn bỏ tiêu, ăn rất ngon . . . . . .” Cặp mắt to tội nghiệp chớp mắt nhìn hắn. Hắn liếc mắt một cái xem thường đành phải đầu hàng. “Bỏ một chút thôi.” Không thể nhìn được nhất là cái bộ dạng muốn chết đi được của cô nhóc a.

Nhân viên phục vụ lên tiếng trả lời ‘ vâng’, nhịn cười tránh đi.

“Cho cậu xem cái này.” Gia Vũ thần bí móc từ trong túi lấy ra một cái di động màu xám bạc.

“Oh, mới!” Cô nhóc đoạt lấy lăn qua lộn lại xem, miệng chậc chậc ra tiếng. “Motorola kiểu dáng mới nhất ~~~~ thời điểm gặp mặt sao không cho tớ xem, thật nhỏ mọn.”

“Cho cậu cậu liền chỉ biết chơi trò chơi .” Tích tích táp táp thanh âm của trò chơi lập tức vang lên. Hắn hối hận không chịu được, thực không nên nhắc tới hai chữ trò chơi mới đúng, xem tư thế cô nhóc nhe răng bĩu môi kìa, nửa tiếng hay một giờ sau cũng không thể đòi lại máy a.

“Cho tớ mượn dùng hai ngày đi.”

“Bản thân tớ còn chưa có đã nghiền đâu.” Thò người ra sấn qua muốn bất ngờ lấy lại tài sản cá nhân mà có kẻ định nuốt, cô nhóc sớm có chuẩn bị, tay đang cầm di động liền hạ thấp xuống, hắn đụng trúng không khí.

“Lại cho cậu chơi thêm mười phút! Pin sẽ hết luôn.”

“Mới mua pin sao có thể yếu như vậy.” Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào màn hình cũng không ngẩng đầu lên, cánh tay ngoặt sang một bên, “Di động của tớ ở trong túi, giúp tớ nhìn xem sao.”

“Tự mình không có tay à. . . . . .” Gia Vũ than thở lấy điện thoại di động ra thử quay số điện thoại, quả nhiên hỏng rồi, trong ống nghe nghe không được thanh âm gì. “Thật lợi hại a thật lợi hại, Nokia cũng có thể rơi hỏng a ~~~” Hắn lặp đi lặp lại.

“Là đồ vật sẽ có lúc hỏng.” Là kẻ nào ăn xong dửng mỡ nói Nokia có đập cũng không hỏng? Đây là ví dụ chứng minh a!

“Cậu lấy tiền từ đâu ra?”

“Cùng sư huynh viết lập trình kiếm được .”

“Oh, viết lập trình có thể kiếm nhiều như vậy, lại mua được di động lại mời tớ ăn cơm so với bán quần áo thì kiếm được nhiều hơn a, tớ cũng đi viết.”

“Chỉ dựa vào cái chỉ số thông minh hay chơi game của cậu. . . . . . Vẫn là đi bán quần áo đi.”

“Cậu thông minh! Tiểu học năm ba năm kết quả thi là đếm ngược thứ nhất đó, bị ba cậu đánh cho một trận phải đến nhà Minh Nguyệt, ngay cả nhà tớ cũng không dám ở!” Nhất Nhất không quen được cái miệng cay nghiệt kia của hắn. “Di động cũ đâu?”

Chuyện mấy trăm năm trước còn nhớ rõ thế, trí nhớ thật tốt. Gia Vũ thở dài lấy điện thoại cầm tay ra phóng tới trên bàn: “Cho cậu dùng đó. Cái kia của cậu tớ quay về trường học đưa cho bạn học xem xem, cậu ta có người quen mua bán linh kiện Nokia, hẳn là có thể sửa được.”

“. . . . . . chết rồi.” Con rắn tham ăn tự cắm vào đuôi mình. Nhất Nhất ngẩng đầu, ánh mắt trừng lớn như viên bi, “Cái này cho tớ dùng? Sao có thể cầm được chứ!” Đều có thể làm gạch đập người a.

“Cho cậu dùng đã tốt lắm rồi, còn chê lên chê xuống. Chính cậu không phải cũng đi làm thêm kiếm tiền sao?”

Cô nhóc không nói chuyện nữa, mở to đôi mắt to tròn ngây ngô cười. Từ kì học trước phát sinh chuyện xài tiền quá độ kia, Đinh mẹ áp dụng cung cấp chính sách mới, bán quần áo chút tiền đó sao đủ xài a.

“Dùng hết rồi a?” Thấy cô nhóc gật đầu, hắn ôm đầu rên rỉ, “Đinh Nhất Nhất, tớ nuôi không nổi cậu. . . . . .”

“Cũng không kêu cậu nuôi tớ.”

“A.” Hắn ngẩn người, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ, “Là của chúng tớ sao?”

“Ớt xanh thịt khô, giá xào cải.” Phục vụ sinh đem đồ ăn dọn lên, “Cà tím xào cùng đầu cá nấu tiêu đang làm, sẽ mang tới ngay.”

Nhất Nhất tách hai chiếc đũa ra không chút khách khí bắt đầu ăn.

“Đừng chỉ biết ăn ớt ăn tiêu! Ăn cái này đi.” Gia Vũ gắp một đũa rau cải bỏ vào trong chén cô nhóc, lấy ánh mắt cưỡng bức cô nhóc nuốt vào.

“Thứ bảy có đi làm không? Tớ dẫn cậu đi chơi.”

“Không, tớ đi tìm. . . . . . Có chuyện rồi.” Thiếu chút nữa nói lỡ miệng. Hắn hồ nghi nhìn chằm chằm vào cô nhóc: “Xin phép nghỉ rồi à? Có chuyện gì?”

“Cùng người ta thay ca. Bây giờ còn chưa thể nói cho cậu, chờ tớ thành công sẽ cùng cậu chúc mừng.”

“Còn thành công nữa a, làm chi thế?” Nhất Nhất đem chiếc đũa đảo trái lại chọc chọc vào cái mũi hắn. “Bán, thuốc phiện!” Vừa lòng nhìn đến khuôn mặt kia run rẩy một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play