Buổi sáng chủ nhật Nhất Nhất còn đang nằm trong mơ được ăn kem cốc, giọng nói như sấm của Đinh mẹ vang sát bên tai Nhất Nhất, nói Cẩn Ngôn điện thoại tới. Ngáp dài chạy tới nghe điện thoại, cậu ta nói thứ 3 tuần sau là sinh nhật cậu ta, mời cô nhóc ngày đó đến chơi. “Sinh nhật của Cẩn Ngôn ?”

“Mới 9 giờ rưỡi, không để cho người ta ngủ a. . . . . .” Cô nhóc ánh mắt thừ ra than thở, nghe thấy câu hỏi của mẹ mới vung ra hai chữ, “Không đi.” Hai người còn có cừu oán đó, sao lại mời mình chứ.

“Đứa nhỏ này, bạn có ý mời con đi sinh nhật, con còn kênh kiệu gì nữa! Cầm lấy!” Đinh mẹ móc túi lấy ra năm mươi đồng tiền đưa cho Nhất Nhất, “ Tự mình ra phố mua quà tặng sinh nhật cho Cẩn Ngôn, mẹ một lát còn phải vào xưởng tăng ca.”

Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào tờ tiền trước mặt chảy nước miếng : “Năm mươi đồng a ~~~~ mẹ cô nhóc cho tới bây giờ chưa cho nhiều tiền tiêu vặt như vậy.”

“Con đừng có mà tiêu hết, đó là tiền mua quà sinh nhật cho Cẩn Ngôn đó !” Đinh mẹ nhấn mạnh. Vừa đi ra hướng cửa lại vừa lải nhải, “Thật không biết con sao lại thế, thấy Cẩn Ngôn cứ như thấy kẻ thù, từ nhỏ đã như vậy, thằng bé đó có đắc tội gì với con đâu. . . . . .”

Còn chưa có đắc tội với mình! Nhất Nhất thở phì phì chạy vào phòng ngủ thay quần áo, mặc vào đồ nội y, cả người đều cảm thấy không thoải mái. Từ lúc bắt đầu có ngực, mẹ đã lên phố mua cho cô nhóc áo ngực loại dành cho thiếu nữ, loại vải chết tiệt này mặc ở trên người thật khó chịu, một vòng dây thun buộc ở ở giữa, , mặc vài tháng rồi còn chưa thích ứng với nó.

Phòng khách truyền đến bùm bùm tiếng bước chân, nghe bước chân liền đoán ngay là Gia Vũ. Quả nhiên một giây sau cửa phòng ngủ bị đá văng ra. “Vừa mới Cẩn. . . . . .” Đoạn cuối bị nghẹn cứng trong họng.

“Sao vậy?”

Gia Vũ vội vàng xoay lưng lại. “Mặc quần áo, mặc quần áo!”

Cô nhóc sửng sốt hai giây mới phát giác trên thân mình chỉ mặc một nửa áo lót, chậm rì rì lấy áo sơ mi mặc qua đầu. “Tự cậu chưa gõ cửa đã xông vào! Còn nói tớ. . . . . . Hừ, hay quá ha, tớ còn nhìn thấy cậu cởi truồng kìa.”

“Cậu có phải là con gái hay không hả!”

“Tớ còn muốn mẹ đem tớ sinh thành con trai kìa. Chuyện gì hả?”

“Cẩn Ngôn nói thứ ba tuần sau sinh nhật cậu ta, mời tớ đến chơi. Cậu ta mời cậu chưa?”

“Rồi, vừa gọi điện thoại tới, mẹ tớ còn cho tớ năm mươi đồng tiền mua quà. Năm mươi đồng a. . . . . . Aizzz, tớ mặc xong lâu rồi cậu còn đưa lưng về phía tớ làm cái gì!”

Vòng qua đứng ở trước mặt hắn, ngạc nhiên phát hiện có người mặt rất đỏ. “Rất nóng sao, cậu phát sốt a?” Đưa bàn tay lên đặt lên trán hắn thử nhiệt độ.

“Cậu mới phát sốt.” Gia Vũ tức giận bỏ tay cô nhóc ra.

“Năm mươi đồng a, mua quà hết cho kẻ hai mặt hả?”

Nhất Nhất tiếp tục vì tiền tài trôi mất mà không đành lòng, “Cậu ta chỉ nói mời tớ đi tới nhà cậu ta chơi, chứ không nói là phải tặng quà a, tớ không tặng.”

“Thiệp chúc mừng dù sao cũng phải có một cái chứ! Nào có ai nhỏ mọn như cậu vậy. Đi thôi, đi mua đồ.” Khóa chặt cửa, Nhất Nhất đuổi theo vài bước tóm góc áo hắn, lại sờ sờ trán của hắn. “Cậu thực phát sốt rồi? không cần đi lên phố đâu.”

“Đinh Nhị cậu thế nào lại lắm mồm như đàn bà thế hả! Phiền chết!”

“Vậy cậu phiền cả mẹ cậu sao, mẹ cậu không phải là đàn bà chắc?”

“Da cậu ngứa. . . . . .”

Lúc trời tối hai người mang thắng lợi trở về. Gia Vũ mua đôi bao cổ tay hàng hiệu tặng sinh nhật, Nhất Nhất trong lòng ôm đống to tướng, con chó vải thủ công, hình dán minh tinh, vô cùng nhiều đồ ăn vặt, cười đến hai mắt như bị khâu lại, một hồi sau liền chau mày ủ dột.

“Còn bao nhiêu tiền?”

“4 hào ~~~”

“Cậu giỏi há, bây giờ đến một cái thiệp mừng cũng mua không nổi.” Gia Vũ rất bội phục tốc độ tiêu tiền của Nhất Nhất.

“Nếu không như vậy đi, nói đôi bao cổ tay kia là do tớ và cậu cùng tặng.” Nhất Nhất bày ra một mặt tội nghiệp, nháy mắt với Gia Vũ, “Gia Vũ Gia Vũ, tớ biết cậu đối tớ tốt nhất. . . . . .”

“Tốt cái khỉ gì, vừa nãy ai bóp cổ tớ hả?”

“Cậu thấy chết không cứu!”

Hắn hừ một tiếng mặc kệ cô nhóc, cầm đôi bao cổ tay lăn qua lộn lại xem xét. Nhất Nhất cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên đất, làm sao bây giờ, dù sao cũng phải có quà tặng a? Nếu không đem con chó nhỏ bằng vải đi tặng. . . . . . Không được, không nỡ a. Hay là đem những tấm hình dán minh tinh đi tặng? Con trai lại không thích cái này. . . . . . Liếc đến cây bạch quả trong bồn hoa bên kia, con mắt sáng lên, lập tức đem tất cả các món đồ trong lòng gì gì đó quăng cho Gia Vũ phóng đi, kích động chạy tới chỗ đó.

“Hái lá cây làm chi?”

“Đây là, quà tặng ~~~” Giơ hai chiếc lá bạch quả lên hắc hắc cười.

Gia Vũ tức giận đến mắt trợn trắng: “Cậu nghèo đến phát điên rồi.”

“Cậu biết cái gì! Lễ vật đắt rẻ không quan trọng, quan trọng là tâm ý. Tớ cầm cái này về làm thành thẻ làm dấu sách.” Nâng lá cây lên nhếch môi cười vui vẻ, lại trừng mắt nói, “Cấm được nói với mẹ tớ là tớ tiêu sạch tiền biết chưa?” Coi kìa, đứa trẻ quá mức thông minh a.

Buổi tối thứ ba, nhà Thượng Quan khách đến dự không ít người a, đều là những bạn học ngày thường chơi thân với nhau và những đứa trẻ trong đại viện. Cha mẹ Thượng Quan sợ bọn nhỏ mất tự nhiên, để dì Tôn bảo mẫu làm xong đồ ăn, cố ý dẫn dì đó đi ra ngoài tiệm ăn luôn, trong nhà chỉ còn lại bọn nhỏ vô pháp vô thiên.

Nhất Nhất thoải mái đem quà tặng đưa qua, không quên nhấn mạnh: “Đây là tớ tự tay làm !” Ngụ ý nói, so với người khác mua thiệp nhạc linh tinh loại đồ chơi trẻ con gì đó có thành tâm nhiều hơn.

“Thật sao?” Cẩn Ngôn hai mắt cười đến sắp biến thành ánh trăng lưỡi liềm, kinh ngạc vui mừng cầm lên cẩn thận nhìn ngắm. Hai lá cây dính lên trên giấy các-tông, mặt ngoài còn bao phủ một tầng giấy bóng kính trong suốt, rất hay nha. Gia Vũ nhớ tới nụ cười gian của cô nhóc khi hái lá cây, nhịn không được che miệng cười thầm.

“Câm miệng.” Nhất Nhất bất mãn đá hắn một cước, xoay mặt đối với chủ nhân bữa tiệc ra sức gật đầu, “Thật đó thật đó, làm mất mấy tiếng đồng hồ, cậu xem trong đáy mắt tớ còn có tơ máu kìa, tối hôm qua cũng chưa ngủ ngon.”

“Về sau đừng vất vả như vậy, tặng quà làm cái gì, đến chơi là tốt rồi.” Cẩn Ngôn xoay người đem thẻ làm dấu sách kẹp trong một cuốn sách thật dày, lôi kéo cô nhóc đi đến bên bàn ăn, “Đều là món cậu thích ăn đó.” Sôcôla, hạt cười ~~~ cô nhóc hoan hô một tiếng, ngồi xuống không chút khách khí bắt đầu ăn. Đợi đến lúc chính thức ăn cơm thì trong bụng đã nhét không biết bao nhiêu thứ, chỉ có thể giương mắt nhìn người khác ăn uống thỏa thê.

“Anh Cẩn Ngôn, lần trước em nghe ba anh nói muốn đưa anh đi nước Mĩ học cấp 3, có đúng không anh?” Con nhóc em hỏi.

“Nói là nói như vậy, còn chưa có quyết định.”

“Oh. . . . . . Đúng rồi chị Đình Đình, chị có đi không? Ngày đó em nghe thấy mẹ chị nói hình như cũng cho chị đi.” Chu Đình lấy khăn giấy lau miệng, cười mỉm. “Mẹ chị nói để chị cùng Cẩn Ngôn đi cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Vậy anh Cẩn Ngôn có đi hay không nha.”

“Uh. . . . . .” Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hướng bên cạnh liếc mắt một cái, có người đang gẩy những sợi đường trên chuối để ăn.

“Ở đây chất lượng dạy học cũng rất tốt , thực sự không đi cũng không sao.”

“Nếu cậu mà đi, nghe nói học sinh bên kia đều không cần làm bài tập, mỗi ngày chơi đùa.” Diệp Phong hâm mộ nói.

Nói câu đó xong, mọi người đều nhao nhao nhảy vào thảo luận:

“Đúng vậy, thi đại học cũng dễ dàng.”

“Thầy cô giáo không mắng chửi người, không nhiều cuộc thi như vậy. . . . . .”

Không đi? Chủ nghĩa đế quốc sao có thể sinh trưởng dưới lá cờ đỏ. Nhất Nhất chuyên tâm đâm chọc đĩa thức ăn đã nguội, chuối bị đường dính cùng nhau cạy không ra, đành phải cầu cứu người khác xin giúp đỡ, “Tớ muốn ăn ~~~”

“Đói chết thì thôi.” Gia Vũ trừng cô nhóc. Nói là nói như vậy, vẫn dừng lại đôi đũa hướng đĩa giò heo hắn chuẩn bị công kích đến, gẩy gẩy nửa ngày mới giúp cô nhóc bới được một miếng đưa lên bên miệng cô nhóc, “Há miệng.”

“A ~~~” cắn chiếc đũa không buông.

“Cẩu!” Hắn cả giận nói, lôi vài cái mới đem chiếc đũa đó lôi ra. Mọi người đều nhìn hai cái kẻ dở hơi đó cười.

“Các cậu không biết, hồi nhỏ Đinh Nhị nói muốn cùng “con ba ba” kết hôn, mỗi ngày đều hô to không cho người khác đánh hắn.” Tống Chí Cương luôn không quên biệt hiệu của người khác, vừa đến lớp liền đặt biệt hiệu cho Gia Vũ: Con ba ba.

“Đúng không Đinh Nhị?”

Nhất Nhất cùng Gia Vũ ngơ ngác nhìn nhau. “Tớ hồi nhỏ lại si ngốc như vậy ư?” Cô nhóc kinh hãi, đây là sự tình từ hồi nảo hồi nao rồi a?

“Cậu lo ăn đi!” Gia Vũ căm ghét hướng miệng cô nhóc nhét một miếng trứng gà chiên, “Cũng không phải con gái, ai muốn cậu chứ.”

“Cậu nói tớ không phải là con gái . . . . . . Ô, không thèm ăn nữa.” Miệng đầy đồ ăn nói không rõ ràng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.

“Aizz, tớ nói với các cậu nhé, ba tớ giỏi nhất là chiên trứng gà .”

“Uh, Bác Đinh làm món trứng gà chiên là ăn ngon nhất. Uh, đúng là như vậy.” Con nhóc em đứng lên, cánh tay bưng cái bát làm ra tư thế lật chảo. “Giống hệt như đầu bếp lớn trong khách sạn, tay vừa hất lên một cái trứng gà liền lật lại.”

“Lợi hại!” Có người đưa lên ngón tay cái.

“Đương nhiên ~~~” Nhất Nhất thưởng thức nhất là tài bếp núc của cha. “Ba tớ lợi hại nhất, tay nghề xào rau của ba không người nào có thể so sánh.”

“Cậu nói phét đi.” Xem bộ dáng đắc ý của cô nhóc, Gia Vũ luôn nhịn không được muốn đả kích cô nhóc. Bất quá trong lòng vẫn là chịu thua, tay nghề bếp núc của ba mẹ hắn không bằng Đinh ba, Đinh mẹ.

“Không phải ba hoa đâu, ba tớ xào rau kìa, hương vị a, có thể theo kịp mùi vị khách sạn lớn làm ra, các cậu nếu không tin, ngày nào đó đi nhà tớ nếm thử ba tớ làm đồ ăn, ba còn có thể làm bánh bao, làm mì sợi, nấu canh chua cay, cam đoan các cậu ăn bữa này muốn ăn bữa sau. . . . . .” nhìn thấy người đang ngồi đây vừa bội phục lại vừa hâm mộ, Nhất Nhất càng đắc ý, đem ba thổi phồng lên giống như trên trời có dưới đất không có, có thể so với hoàng cung ngự trù.

Cẩn Ngôn cười hỏi cô nhóc: “Ngoài trứng gà chiên, cậu còn thích ăn đồ ăn gì?” “Ớt xối mỡ, sợi khoai tây! Thích nhất là ba tớ làm trứng gà chiên. Đương nhiên, hắc hắc, dì Tôn làm đồ ăn cũng rất ngon, xem món chuối xào đường này, mình tớ ăn hết.”

Gia Vũ vì tướng ăn của cô nhóc thật sự xấu hổ. “Ăn rất khỏe a, cái đĩa thấy cả đáy a.”

“Cậu lúc đó chẳng phải cũng chỉ biết gặm chân giò heo thôi sao.”

“Vừa rồi không biết là ai kêu bụng no rồi.”

“Đều bao lâu rồi hả? đã sớm tiêu hóa, bạn học Trịnh Gia Vũ cậu có thể có chút thường thức được không hả?”

“Cậu biết thường thức, ruột cậu làm bằng a xít sunfuric hả, cái gì mà mười phút đều có thể tiêu hóa. . . . . .” Trong phòng cười lên một trận dữ dội, hưng trí bừng bừng xem hai người trình diễn, cơ hồ mỗi ngày đều có đấu tranh nội bộ.

Trong tiếng cười, Chu Đình nhẹ giọng hỏi: “Cậu có đi Mĩ không ?”

“Tớ luyến tiếc ba mẹ.” Cẩn Ngôn gắp một miếng cánh gà nướng bỏ vào trong chén : “Ăn thử xem, món sở trường của dì Tôn.”

Cơm nước xong ca hát lại ca hát, chơi trò chơi lại chơi trò chơi, chơi vui chết đi được. Nhất Nhất ăn không tiêu hóa, co ro ở trong sofa ôm miếng đệm, nhìn chằm chằm TV ánh mắt bắt đầu đăm đăm.

“Đừng ngủ.” Gia Vũ đẩy đẩy trên cánh tay của con sâu lười, sợ cô nhóc đang ngủ chảy nước miếng làm dơ quần áo.

“Tớ không ngủ. . . . . .” Thanh âm mơ hồ. Con nhóc em ca hát mệt mỏi, la hét muốn chủ nhân bữa tiệc vì bọn họ diễn tấu một khúc, được cả nhà nhiệt liệt hưởng ứng. Đầu kia phòng khách có đặt một cây đàn dương cầm màu đen, Cẩn Ngôn đi qua ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng dừng ở trên phím đàn. Một chuỗi nốt nhạc phi thường quen thuộc như tràn ra, mười ngón tay đặt trên phím đàn đen trắng như đang tung bay, chợt cao chợt thấp làm người ta không kịp nhìn. Kết thúc khúc nhạc, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Aizz, chị Nhất Nhất, ” Con nhóc em chọc chọc vào đầu người nào đó bên cạnh, “Nghe được anh Cẩn Ngôn đánh đàn chưa?”

“Tốt ~~~” Người trong mộng giật mình mạnh một cái, ánh mắt cũng chưa mở liền vỗ tay, “Đàn rất hay, đàn rất hay!”

Gia Vũ hướng cô nhóc liếc một cái rất. . rất xem thường: “Cậu nghe sao?” Gớm ~~~ tay áo vẫn là nhiễm nước miếng!

“Như thế nào lại không có nghe.” Nhất Nhất ngồi thẳng thân mình nói rõ. Con nhóc em nháy mắt ra hiệu với Gia Vũ, dám cá cô nhóc khẳng định không biết bản nhạc vừa mới đàn là . “Đàn cái gì?”

“. . . . . . Đàn một khúc nhạc.”

“Khúc gì?”

“. . . . . . Đàn dương cầm khúc.” Cẩn Ngôn âm thầm thở dài. Hắn căn bản chính là vừa mới đàn gảy tai trâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play