Lần trước, mọi người đi dọc theo địa huyệt tìm manh mối, cuối cùng tìm tới Lâm Giang lâu.

Vốn là Triển Chiêu nổi giận đùng đùng muốn tìm Lý Giai Hào tính sổ, cuối cùng người nổi điên đánh người lại là Bạch Ngọc Đường.

Tay nghề nấu ăn của Lý Giai Hào không tệ, nhưng công phu mèo ba chân thật sự không phải đối thủ của Bạch Ngọc Đường, nhân vật phản diện còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ đã bị Bạch Ngọc Đường đạp bay từ lầu 2 rớt xuống đất, lại còn bị cách không chưởng tát cho mấy phát, Lý Giai Hào cứng rắn chống tay đứng dậy, cuối cùng vẫn choáng váng xây xẩm mặt mày lăn quay ra đất.

Dân giang hồ đều biết, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thích tốc chiến tốc thắng, có thể chỉ dùng 1 chiêu miểu xát đối thủ ngay lập tức, tuyệt đối không nhân từ nương tay lưu lại tới chiêu thứ hai. Trước đây có duy nhất 1 vị nghi phạm được Bạch Ngọc Đường giữ lại ‘trọng điểm chăm sóc’ nhiều lần, chính là chuyên gia trăm năm tìm chết Mạnh Kha, tội danh là vì đố kị sinh hận hãm hại Triển Chiêu.

Công Tôn chọc chọc Lý Giai Hào, phát hiện hắn ta vẫn còn sống: “Hắn đã làm chuyện xấu gì?”

Bạch Ngọc Đường mặt trầm xuống không nói lời nào, Triển Chiêu sờ sờ mũi không biết nên trả lời ra sao.

Triệu Tiểu Trăn híp mắt chuyển hướng đề tài: “Cẩn thận điều tra Lâm Giang lâu, không được để con cá nào lọt lưới.”

Ám vệ nghe lệnh làm việc, hành động nhanh chóng khống chế cục diện, ám vệ bảo hộ Triệu Tiểu Trăn từ trong huyệt đi ra phối hợp với ám vệ được phái giám sát Lâm Giang lâu trong ngoài giáp công, lặng yên không tiếng động một lưới bắt hết toàn bộ Lâm Giang lâu, ngay cả con mèo đầu bếp nuôi và cả con chó nuôi ở hậu viện cũng không tha.

Ám vệ điều tra lầu 1 thực rối rắm, ghé sát tai Triệu Trăn thì thầm báo cáo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ở lầu 1 phát hiện có một số thiếu niên trần truồng, nghe nói là tiểu tư của Lý Giai Hào, có mấy người còn bị treo lên đánh đập, tất cả đều bị uy dược, nhốt trong lồng sắt khụ khụ…” Ám vệ xấu hổ ho khan hai tiếng: “Cảnh tượng thật sự khó coi, thuộc hạ không biết nên xử lý thế nào, thỉnh Hoàng thượng ra chỉ thị.”

Triệu Trăn khóe miệng co giật: Đây là cái play* gì? (*tác giả dùng)

Khó trách Bạch Ngọc Đường lại tức điên tới vậy, đổi thành ta, ta nhất định lột sạch Lý Giai Hào treo lên cửa thành mà đánh!

Ám vệ tận lực ép thanh âm nhỏ tới cực điểm, những người khác đều không nghe thấy, chỉ có Triển Chiêu vẫn chú ý động tĩnh bên này, rối rắm rời tầm mắt sang chỗ khác. Triệu Trăn nhận mệnh thu thập tàn cục, thở dài một hơi, kéo áo ám vệ kề tai nói nhỏ: “Ngốc muốn chết! các ngươi đánh ngất bọn họ trước, sau đó nhét vào trong bao tải vận chuyển về Khai Phong Phủ, ném vào đại lao mặc tù phục, trọng yếu là thần không biết quỷ không hay! Ngươi đã hiểu chưa?!”

Ám vệ lỗ tai đỏ hồng bừng tỉnh đại ngộ.

Triệu Trăn ngẫu nhiên cũng sẽ có tâm đồng tình, cẩn thận ngẫm lại, những tiểu tư đó hoàn toàn vô tội. Bọn họ không có năng lực tự bảo hộ chính mình, chỉ vì bộ dạng có chút giống Triển Chiêu mà bị cái tên biến thái Lý Giai Hào tóm về hành hạ đủ loại ngược đãi. Sau khi vụ án được điều tra rõ ràng, bọn họ sẽ được vô tội phóng thích, lĩnh một phần tiền bồi thường rồi mai danh ẩn tích. Hi vọng bọn họ sẽ tự đứng dậy được, đường đường chính chính đối mặt với nhân sinh của mình.

Ngoại trừ người của Lâm Giang lâu, ám vệ còn bắt được mấy tên tập kích các vị phu nhân được Bạch Cốc thả chạy.

Dựa theo bức họa vẽ lại theo lời miêu tả của mấy vị phu nhân, Công Tôn túm được tên cầm đầu lẩn trốn trong đám đầu bếp định lừa dối qua ải. Tên cầm đầu nhìn chằm chằm Bạch Cốc, dường như muốn khẩn cầu Bạch Cốc ra tay cứu hắn lần nữa, đáng tiếc Bạch Cốc làm như không thấy, không biết Bạch Cốc từ đâu tìm được một bình rượu ngon, tự rót tự uống rất nhàn nhã.

………………………

Hết thảy đều lặng lẽ tiến hành, mấy vị trưởng bối về nhà ngủ một giấc, những người khác vẫn còn nhiều việc bận rộn tới bù đầu.

Uông Dương dẫn một tiểu đội cấm quân, quay trở lại địa huyệt tìm kiếm những cửa ra khác.

Lâm Giang lâu được ngụy trang thành bộ dạng đóng cửa không tiếp khách như bình thường, dù sao Lý Giai Hào cũng thuộc dạng tùy hứng, thường xuyên đóng cửa không tiếp khách, không kinh doanh. Triệu Trăn cố ý lưu lại mấy ám vệ, dịch dung thành hỏa kế trong lâu ôm cây đợi thỏ, thử xem có con thỏ ngốc nào thò đầu vào rọ hay không.

Người của Lâm Giang lâu bị ám vệ áp tải về Khai Phong Phủ, Bao đại nhân suốt đêm thăng đường thẩm vấn, khuôn mặt thiết diện vô tư so với bóng đêm còn đen hơn, ông ngồi ngay ngắn dưới tấm biển ‘Minh Kính Cao Huyền*’, mộc đường đập vang dội, trong uy nghiêm có thêm ba phần uy lực. (*minh kinh treo cao, sự sáng suốt của quan tòa)

Tuy rằng có rất nhiều điểm đáng ngờ đều chỉ về hướng Lý Giai Hào và Lâm Giang lâu, Khai Phong Phủ xử án cũng không dựa vào suy đoán, nếu muốn định tội Lý Giai Hào, còn thiếu nhân chứng, vật chứng rất quan trọng. Ngay cả Triệu Trăn cũng chưa từng nghĩ tới, người sẽ cho Lý Giai Hào một đao chí mạng, cư nhiên lại chính là các tiểu tư từng bị hắn ngược đãi.

Những tiểu tư này tuổi tác không lớn, người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới 16, người nhỏ nhất khoảng 12, bọn họ hận Lý Giai Hào thấu xương, ngày đêm nguyền rủa Lý Giai Hào ác giả ác báo, vẫn chờ đợi mọi chuyện bị bại lộ, vì những người bạn đã chết của mình báo thù rửa hận. Tiểu tư lớn tuổi nhất tên gọi Dương Thần, ở cạnh Lý Giai Hào lâu nhất trong nhóm, cũng biết được nhiều bí mật của hắn ta nhất.

Dương Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Giai Hào chắc chắn là một thằng điên! Ban ngày gã bày ra bộ dạng mặt người dạ thú, buổi tối liền cởi lớp mặt nạ da người hóa thành cầm thú, tâm tình không tốt liền đánh chúng ta trút căm phẫn, sau khi đả thương người lại tìm đại phu chữa trị cho chúng ta, trị khỏi lại tiếp tục đánh, liên tục tra tấn chúng ta sống không bằng chết. Thậm chí, đầu bếp, hỏa kế, thu ngân vả cả hộ viện Lâm Giang lâu đều trợ Trụ vi ngược, bởi vì người thân của họ đều đang nằm trong tay Lý Giai Hào.”

Dương Thần phi thường thông minh, cho dù tức giận mắng chửi Lý Giai Hào cũng không hề nửa chữ nhắc tới Triển Chiêu.

Bao đại nhân nghiêm túc nói: “Những lời ngươi nói có chứng cớ không?”

“Có! Chứng cớ chính là những vết thương trên người chúng ta.” Dương Thần xắn tay áo lên, lộ ra vết thương cũ chưa lành và cả những vết thương mới in hằn trên cánh tay. “Không chỉ chúng ta mà những người khác trong Lâm Giang lâu cũng đều bị đánh. Tên điên Lý Giai Hào tính tình bạo ngược, điểm nào không vừa ý lại muốn đánh người xả giận, đầu bếp nấu ăn không ngon, đánh, hỏa kế quét rác không sạch, đánh, trong tầm tay có cái gì ném được thì ném, còn không cho người khác trốn tránh.”

Dương Thần hạ tay áo xuống: “Lần trước khi Khai Phong Phủ bắt hai hỏa kế bỏ thuốc độc vào rượu, Lý Giai Hào bị chọc tức, các người vừa rời đi hắn ta liền đóng cửa lại bắt đầu nổi điên. Ném hết bình rượu trong tầm tay lại ném một tiểu tư từ tầng hai xuống đất, không may trúng mấy mảnh sứ vỡ ở dưới, máu chảy đầm đìa, thiếu chút nữa không cứu được.”

Trong lòng Công Tôn tràn ngập phiền muộn, sớm biết rằng Lý Giai Hào sẽ phát rồ như vậy, lúc trước nên bắt trói hắn ta về luôn một thể!

Sắc mặt Bao Chửng càng đen: “Lý Giai Hào làm việc tàn bạo như vậy sao các ngươi không sớm báo quan.”

Dương Thần bất đắc dĩ nói: “Chúng ta cũng muốn báo quan, nhưng chúng ta đã kí tử khế, chủ nhân muốn đánh muốn giết gì cũng phải nhịn. Hơn nữa, chúng ta toàn bị Lý Giai Hào giam giữ, hắn không cho chúng ta mặc quần áo, chúng ta trần như nhộng sao có thể chạy ra ngoài?”

“Chúng ta nghe nói Khai Phong Phủ là nha môn tốt, Bao đại nhân là quan tốt, nhất định sẽ giải oan cho chúng ta. Nhưng mỗi lần người Khai Phong Phủ tới Lâm Giang lâu ăn cơm, Lý Giai Hào đều nhốt chúng ta dưới hầm rượu, chỉ để lại hạ nhân một lòng với hắn.” Dương Thần cố ý vô tình vuốt mông ngựa.

“Chúng ta căn bản không thể tin được các khách nhân khác trong lâu.” Dương Thần thở dài nói: “Đại đa số khách tới ăn cơm, kỳ thật là cố ý đưa tiền cho Lý Giai Hào, có người là nhờ vào quan hệ mà mua quan bán chức, có người là muốn mua ‘túy sinh mộng tử’ của Lý Giai Hào.”

Triển Chiêu nghi hoặc: “Túy sinh mộng tử là cái gì?”

“Túy sinh mộng tử là một loại rượu bỏ thêm dược, sau khi uống sẽ sinh ảo giác, buổi tối còn có tác dụng trợ hứng, rất nhiều quan to quyền quý ưa thích.” Dương Thần nhìn nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt có chút e dè: “Lần trước Triển đại nhân tới Lâm Giang lâu đặt tiệc, vừa vặn ta nghe được thời gian, ngày đó khi chúng ta bị Lý Giai Hào nhốt dưới hầm rượu, ta mới nghĩ ra việc đổi rượu cho các ngươi uống. Hi vọng rượu đó có thể khiến Khai Phong Phủ chú ý, giúp chúng ta sớm ngày thoát khỏi khổ ải…”

Dương Thần vẻ mặt đau khổ nói: “Việc đổi rượu là do một mình ta gây ra, không liên quan gì tới những người khác.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra ngày đó mọi người đều bị trúng độc cư nhiên là như vậy.

Mọi người chẳng những không trách cứ Dương Thần mà ngược lại còn tán thưởng cậu nhóc cơ trí, nếu không phải do mấy hũ rượu ‘túy sinh mộng tử’ khiến mọi người phiền toái, mọi người cũng sẽ không hoài nghi Lâm Giang lâu, muốn phá án có khi còn phải vòng vèo qua bao chặng đường oan uổng nữa. Điều Bao Chửng quan tâm nhất chính là: “Ngươi nói ‘mua quan bán chức’ là thế nào? Lý Giai Hào nhất giới bố y (dân đen), sao có thể nhúng tay vào chuyện bổ nhiệm, bãi nhiệm quan viên triều đình.”

Dương Thần cũng không chắc: “Ta chỉ biết Lý Giai Hào làm việc cho một người thần bí, bọn họ ngẫu nhiên sẽ thông qua mật đạo gặp mặt nhau, người thần bí kia có thế lực vô cùng lớn, rất nhiều quan lớn trong triều đều bị hắn khống chế, đến người kiêu ngạo như Lý Giai Hào mà hắn nói gì cũng phải nghe nấy, thập phần kiêng kị.” Dương Thần bỗng nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi! cái người tên Vương Hữu Tài kia cũng là thủ hạ của người thần bí, Lý Giai Hào ai nói cũng không thèm nghe, chỉ có Vương Hữu Tài mới có thể dỗ dành được hắn.”

Mọi người sửng sốt: “Vương Hữu Tài?” Những người trong Lâm Giang lâu bị bắt về, đâu có ai là Vương Hữu Tài.

Dương Thần lại nói: “Chính là cái tên thủ lĩnh mà các ngươi bắt về đó, hắn tên Vương Hữu Tài, là tên tiểu nhân khẩu Phật tâm xà.”

Khóe miệng Triệu Trăn co giật, tên Vương Hữu Tài võ công trẻ tuổi này cùng với tên Vương Hữu Tài thương nhân không biết võ công, không khỏi quá khác xa nhau đi? Chẳng lẽ Vương Hữu Tài chỉ là một biệt danh, loại chức vụ có thể sản xuất hàng loạt như thế này, đến biệt hiệu cũng có thể thu về tái chế bảo vệ môi trường…

Trong lòng mọi người nghi hoặc, lường trước việc Dương Thần cũng không biết rõ chuyện này nên dứt khoát nhảy qua vấn đề này.

Bao đại nhân sai nha dịch mang bức họa của cung nữ Bội Văn, Vương Vĩ và Từ Phú Bảo tới cho Dương Thần xem. Dương Thần vừa nhìn, sắc mặt liền tái nhợt, dùng lực cắn môi, tựa hồ khó khăn mở miệng: “Nữ nhân này ta không biết, nhưng hai nam nhân này từng ở trong khách phòng Lâm Giang lâu 2 ngày, hai người bọn họ tựa hồ bắt được thóp của Lý Giai Hào, Lý Giai Hào bắt chúng ta…tiếp chuyện bọn họ.”

Công Tôn nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của Dương Thần: “Nói cái gì?”

Dương Thần thấy Công Tôn không truy vấn phương thức nói lời khách sáo, khẽ thở phào một hơi: “Là về chuyện mật đạo, hai nam nhân kia tự xưng là thị vệ Hoàng cung, khi tuần tra ngẫu nhiên phát hiện hoàng cung mật đạo, còn nghe lén được câu chuyện của Lý Giai Hào và người thần bí. Hai người bọn họ hiện tại nghèo kiết xác, nên muốn chơi trò sư tử ngoạm, uy hiếp Lý Giai Hào chu cấp cho bọn họ ăn chơi hưởng ngoạn, Lý Giai Hào chưa từng bị người uy hiếp, lúc ấy đã khởi sát tâm…”

Dương Thần do dự nói: “Lý Giai Hào muốn chúng ta tiếp chuyện để hỏi hai nam nhân kia còn ai biết chuyện mật đạo không, bọn họ nói còn một cung nữ đang mang thai biết…” Dương Thần trong lòng áy náy: “Bọn họ đều chết rồi đúng không?” tuy nói chính mình là bị bức ép, nhưng chung quy cũng là trợ Trụ vi ngược, gián tiếp hại chết ba mạng người và một đứa bé chưa sinh, trong lòng Dương Thần tràn ngập phiền muộn.

Bao đại nhân cam chịu, thở dài: “Ngươi có biết là ai đã xuống tay không?”

Dương Thần nghĩ nghĩ: “Hẳn là Vương Hữu Tài, con người Lý Giai Hào đối với rất nhiều chuyện đều có bệnh khiết phích, hắn thích đánh chửi người khác, nhưng từ trước đến nay chưa hề giết người, huống chi là hai con ma cờ bạc thối nát, hắn nhất định cảm thấy bẩn thỉu, những chuyện Lý Giai Hào không muốn làm đều giao cho Vương Hữu Tài, Vương Hữu Tài nói ngọt dỗ dành hắn, cơ hồ là có cầu tất ứng. Về phần cụ thể động thủ thế nào, ta cũng không rõ….”

Bao Chửng nói: “ Ngươi có chứng cớ Vương Vĩ và Từ Phú Bảo ngủ lại Lâm Giang lâu không?”

“Có chứng cớ!” Dương Thần lập tức nói: “Có một tiểu tư đã lén giấu quần áo của hai người bọn họ, chôn ở trong chuồng ngựa góc Đông Bắc hậu viện. Trong chuồng ngựa còn chôn cả sổ sách lẫn một số thư từ chưa bị đốt sạch. Những cái đó đều là do chúng ta từng chút tích cóp được, vì hôm nay tố giác Lý Giai Hào!”

………………………..

Dương Thần cung cấp rất nhiều manh mối trọng yếu, đồng thời cũng khai rõ tội trạng của mình, Bao đại nhân niệm cậu nhóc vẫn luôn bị Lý Giai Hào uy hiếp, có tâm hối cải còn lập công chuộc tội, khi suy nghĩ khung hình phạt sẽ cân nhắc phán nhẹ cho hắn.

Thẩm vấn Dương Thần xong, Bao đại nhân lại lục tục thẩm vấn những người khác trong Lâm Giang lâu.

Đám tiểu tư đều hận thấu xương Lý Giai Hào, thà rằng bại lộ tội trạng của mình, cũng muốn lôi kéo Lý Giai Hào cùng xuống Hoàng Tuyền. Những hỏa kế khác vẫn còn ngoan cố chống cự, phí một phen trắc trở mới tiết lộ tình hình thực tế, người nhà bọn họ đều nằm trong tay Lý Giai Hào, bất đắc dĩ mới bị hắn quản chế.

Cuối cùng, nam tử nghe nói là [Vương Hữu Tài] bị nha dịch áp tải lên, nam từ cúi đầu, con mắt loạn chuyển, vừa mở miệng liền thoái thác mọi thứ: “Tiểu nhân Vương Hữu Tài kiến quá Thanh Thiên đại lão gia! Đại lão gia ngài minh giám! Tiểu nhân chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lý Giai Hào, phạm phải rất nhiều tội lớn thiên lý khó dung, tiểu nhân tự hiểu tội ác tày trời không thể tha thứ, nguyện tố giác Lý Giai Hào lập công chuộc tội!”

Mọi người thập phần không nói gì, vị này xương cốt cũng quá nhuyễn đi, còn chưa thẩm vấn đã cung khai?

Con người Vương Hữu Tài, mắt lạnh nhìn qua tựa hồ rất có tâm kế, thành thạo kỹ năng điêu toa qua chuyện, triệt để lộ ra bộ dạng ngu ngốc tự cho là thông minh. Tên này đã cố tình giả hồ đồ, mọi người liền phối hợp với hắn cũng giả hồ đồ theo, giả bộ như không biết hắn tính tiểu kế, dụ Vương Hữu Tài nói ra tin tức kẻ chủ mưu đằng sau.

Bao đại nhân nghiêm mặt nói: “Người đang quỳ dưới công đường, họ gì, tên gì, người ở đâu?”

Vương Hữu Tài ủ rũ nói: “Tiểu nhân tên Vương Hữu Tài, là nhân sĩ Dương Châu, Giang Nam.”

“Trên công đường, dám ăn nói lung tung!” Bao đại nhân mãnh liệt đập mộc bản, khiến Vương Hữu Tài sợ run.

Vương Hữu Tài nhanh chóng nói: “Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân thật sự tên Vương Hữu Tài!”  Thấy Bao đại nhân lại muốn đập mộc bản lần nữa, Vương Hữu Tài vội vàng biện giải: “Tiểu nhân vốn là cô nhi không tên không họ, từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng dạy dỗ, sư phụ phân công nhiệm vụ cho ta, khiến ta không ngừng thay tên đổi họ ngụy trang thành những người khác nhau, hiện tại ta thật sự tên Vương Hữu Tài!”

Tên Vương Hữu Tài này rất láu cá, nói tới nói lui cũng không nói vào trọng điểm, Triển Chiêu lên tiếng: “Sư phụ ngươi là người phương nào?”

Vương Hữu Tài vẫn quyết đánh Thái Cực cùng mọi người: “Sư phụ ta là ‘Vương Hữu Tài’ cấp 1, là hắn sai ta lưu lại Lâm Giang lâu làm ‘Vương Hữu Tài’, hắn bảo ta nghe theo mệnh lệnh của Lý Giai Hào, làm phụ tá đắc lực cho hắn, Lý Giai Hào bảo ta làm gì thì ta làm cái đó.” Vương Hữu Tài vẫn quanh co lòng vòng nhằm tẩy rửa tội danh cho mình, ý tại ngôn ngoại chính là – ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Lý Giai Hào, ta chỉ là thuộc hạ vô tội.

Bao đại nhân lại lấy ra bức họa của cung nữ Bội Văn, Vương Vĩ và Từ Phú Bảo, Vương Hữu Tài suy nghĩ một lúc mới nói: “Nữ nhân kia ta chưa từng thấy, nhưng hai nam nhân này từng ở trong Lâm Giang lâu 2 ngày, hai tên đó là hai tên gian xảo, cho rằng bắt thóp được Lý Giai Hào là có thể uy hiếp được hắn, kết quả chọc Lý Giai Hào nổi giận nên đã bị giết. Lý Giai Hào sai ta đi xử lý thi thể, ta lần đầu làm việc này, vì quá sợ hãi nên đã thuận tay ném luôn vào thùng nước gạo ở sau hẻm.”

Vương Hữu Tài vô cùng quanh co giảo hoạt, thẩm vấn hơn nửa ngày vẫn không hỏi ra được đầu mối nào, đành phải tạm thời giam giữ.

Triệu Trăn không thể không nhìn kỹ Vương Hữu Tài: “Loại người này khẩu Phật tâm xà rất sợ chết, cũng có chút nhanh trí, lời hắn nói ra không một câu nào là thật, giả giả thật thật trộn lẫn khó phân biệt, nghe vào tai giống như chuyện đúng là vậy. Nhưng trong lời hắn có một manh mối vô cùng có giá trị, chính là người sư phụ thần bí của hắn, ‘Vương Hữu Tài’ cấp 1. Hắn biết rõ chúng ta muốn biết tin tức về ‘Vương Hữu Tài’ cấp 1 này, lại cố ý treo ở cửa miệng, chỉ nói những chuyện không quan trọng.”

“Còn chuyện thùng nước gạo.” bận rộn tới hơn nửa đêm, thần sắc Triển Chiêu có chút mệt mỏi: “Đem thi thể ném vào thùng nước gạo, rõ ràng là một diệu kế, thành công giấu diếm được sự điều tra của chúng ta, nếu không phải Dương lão đầu ngoài ý muốn phát hiện thi thể, thì manh mối này đã đứt đoạn.  Nhưng Vương Hữu Tài lại dùng ‘lần đầu tiên làm’ cùng ‘sợ hãi’ làm cớ, đem diệu kế nói thành trùng hợp, hắn đang cố ý che dấu chính mình.”

“Còn cả chuyện cung nữ.” Bạch Ngọc Đường chống cằm, mệt đến mức hai mắt díp lại không mở ra được: “Đến cùng là ai giết cung nữ?”

Công Tôn che miệng ngáp: “Lý Giai Hào khả năng có thể cung khai, có muốn tiếp tục thẩm vấn không?”

Bao đại nhân nhìn mấy con sâu ngủ trong phòng, thở dài nói: “Tạm dừng ở đây, hừng đông rồi tiếp tục thẩm vấn Lý Giai Hào và Vương Hữu Tài, Hoàng thượng thấy thế nào?”

Mọi người quay đầu nhìn Hoàng thượng, Triệu Tiểu Trăn đã gục đầu xuống bàn khò khò ngáy ngủ từ bao giờ, khóe miệng còn chảy nước miếng ròng ròng. Chắc là do tư thế ngủ không thoải mái mà Triệu Tiểu Trăn ngồi trên ghế vặn và vặn vẹo, thẳng tới khi được Triển Chiêu bế lên, mới mềm mềm nằm sấp xuống, miễn cưỡng mở to mắt dụi dụi.

Bao đại nhân đau lòng muốn chết: “Đến cùng vẫn là trẻ con, tuổi này nên đi ngủ sớm, Hoàng thượng đã trở nên cường hơn.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc: Bao đại nhân có phải đã buồn ngủ tới mơ màng rồi không? Triệu Tiểu Trăn suốt ngày làm nũng bán manh vuốt mông ngựa chỗ nào trở nên cường hơn cơ?

Bao đại nhân tự nhiên không thể nghe được lời phun trào của Bạch Ngọc Đường, vẫn còn đang đau lòng Triệu Tiểu Trăn [đã cường hơn] Triệu Trăn tận dụng triệt để nói: “Bây giờ trời cũng sắp sáng, ta thật sự không còn tinh lực thượng triều sớm, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì quan trọng, liền nói ta thân thể không khỏe để Bát hoàng thúc chủ trì triều hội đi.”

Lâm triều cái gì, lão tử đã sớm muốn thủ tiêu nó!

……………………….

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bế Triệu Tiểu Trăn ngủ gà ngủ gật hồi phủ, lúc này phía Đông đã gần sáng lên.

Trong nhà một mảnh tối đen im ắng, không biết sau khi bọn họ rời đi, hạ nhân trong phủ có dị động nào không. Ba người đều buồn ngủ quá sức, rốt cuộc không còn tinh lực giằng co nữa, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng cam chịu tha thằng con ghẻ Triệu Tiểu Trăn vào phòng ngủ, để nó chiếm luôn cái giường lớn vốn là của mình cũng đủ hiểu bọn họ đã mệt tới mức nào.

— Dù sao Bạch Ngọc Đường vẫn luôn ngủ trên giường của Triển Chiêu, cái còn lại trong phòng vẫn luôn để không.

Triệu Tiểu Trăn cứ nhắm mắt vào là lười thối thây, còn lại mặc cho nhóm ám vệ tùy ý táy máy, lau mặt, rửa tay, thay quần áo, nhét vào ổ chăn.

Trong lúc ngủ Triệu Trăn bỗng nhiên nhớ tới: “Thừa Ảnh đâu, gọi hắn tới đây.”

Tối nay trước khi hành động, vì phòng ngừa chuyện để lộ tin tức, Thừa Ảnh bị Triển Chiêu điểm huyệt một canh giờ, lúc này thời gian hạn chế đã trôi qua, người nên bắt cũng đã bị bắt, người nên biết thì cũng đã biết. Thừa Ảnh đi tới bên giường, không dấu vết chen vào giữa nhóm ám vệ, thuận tay giúp Triệu Tiểu Trăn sửa sang mái tóc.

Nói thật, Triệu Trăn phi thường bội phục sự bình tĩnh của Thừa Ảnh, biết rõ mình được không người thích mà còn có thể nắm chặt mọi cơ hội để tới gần. Loại người như Thừa Ảnh chỉ có thể tạm thời áp chế, vĩnh viễn không thể bị đả đảo, cho dù chỉ còn một sợi tơ nhện để bấu víu, hắn cũng có thể bò được lên cao.

Nói dễ nghe thì là vinh nhục không sợ hãi, tự ta vị nhiên bất động.

Nói trắng ra thì chính là loại hình cho chút ánh sáng liền tỏa sáng rực rỡ.

Triệu Tiểu Trăn ngoắc ngoắc ngón tay: “Không phải ngươi muốn cởi quần áo sao, trẫm thành toàn cho ngươi, đi lên cùng nhau ngủ.”

Thừa Ảnh đầu tiên là vui vẻ, sau đó là bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng cảm thấy ta sẽ lẻn vào Khai Phong Phủ ám sát Lý Giai Hào?”

Triệu Trăn vừa lòng gật đầu: “Ngoan, ngươi biết rõ là được rồi, trẫm mệt nhọc, không còn tinh lực đấu trí so dũng với ngươi, nhanh lên giường.”

Thừa Ảnh mỉm cười: “Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Triệu Tiểu Trăn như bạch tuộc cuốn chặt lấy Thừa Ảnh, Thừa Ảnh giúp bé đắp kín chăn, vận công đề cao nhiệt độ cơ thể làm ấm giường cho Triệu Trăn. Hai người dường như đã quay trở lại thời điểm thân mật khăng khít như trước nay, nhưng dù có đồng sàng dị mộng, thì vẫn còn tâm phòng bị lẫn nhau, chung quy không thể nào hoàn toàn không khúc mắc như trước đây…

Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường – hai nhóc con đó là thế nào vậy?

Bạch Ngọc Đường thở dài một tiếng – ngày mai nhất định phải bàn bạc với Miêu Nhi về vấn đề giáo dục Triệu Tiểu Trăn mới được.

Hết chương 99

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play