Mọi người đều thấy kinh hãi đối với Hoàng thượng lãnh khốc.

Bao Chửng và Công Tôn liếc nhau, đổi chủ đề: “Mi tâm Hoàng thượng biến đen, chẳng lẽ thân thể không thoải mái?”

Lão Hoàng đế vẫn như cũ cười ha hả, vươn cánh tay gầy trơ xương ra cho Công Tôn bắt mạch: “Nói ra thật xấu hổ, trẫm vốn muốn bỏ mặc thái tử giả, chờ các ái khanh và hoàng nhi bình an trở về, lời nói dối của Quách Hòe tự nhiên bị sụp đổ, không ngờ Hoàng hậu lại hạ độc trẫm. Đám Thái y viện vừa lang băm lại nhát như cáy không dám khai dược cho trẫm, trẫm thật sự không đợi được các ngươi trở lại, đành đâm lao phải theo lao sắc phong thái tử giả.”

Lão Hoàng đế tội nghiệp thở dài: “Trẫm nhịn nhục chịu đựng a, vừa nghĩ tới hoàng nhi yêu quý tuổi còn nhỏ, trẫm liền luyến tiếc. Hơn nữa trẫm còn nhiều mỹ nhân chưa kịp hưởng dụng như vậy… Á!!!!” câu nói kế tiếp bị Công Tôn đâm một kim nuốt trở về.

Một kim này chính là đâm giữa mi tam Hoàng thượng, Công Tôn rút ngân châm mảnh nhỏ ra, đầu ngân châm lộ ra một màu xanh đen nhợt nhạt.

Công Tôn thu hồi ngân châm: “Là thần tiên nhạc, khó trách Thái Y Viện không dám khai dược cho Hoàng thượng.”

Mặt Bao Chửng đen xì như mực nước.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường liếc nhau: Không hổ là hai vợ chồng, Đế – Hậu hai người đều tâm ngoan thủ lạt như nhau.

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Thần tiên nhạc là cái gì?” Nghe tên này, nháy mắt liên tưởng tới thuốc phiện ở thời hiện đại.

Công Tôn giải thích: “Thần tiên nhạc có nguồn gốc từ cây Anh Túc. Cây Anh túc đã được ghi chép lại ở trong rất nhiều sách y học, vẫn được xem như thuốc trị kiết lỵ, hen suyễn, giảm đau rất tốt, rất ít người biết được, Anh túc còn có thể được điều chế thành một loại dược gây nghiện cho người dùng. Khi dùng loại dược này sẽ có cảm giác dục tiên dục tử, dân gian gọi loại dược này là ‘Thần tiên nhạc’, văn nhã một chút thì gọi là ‘tư phàm (nhớ trần tục)’, đại ý là ‘thần tiên ăn vào cũng sẽ nhớ trần gian’, một khi đã nghiện sẽ rất khó bỏ.”

Lão Hoàng đế vẻ mặt đau khổ nói: “Hiện tại mỗi ngày trẫm đều không thể tách khỏi nó, Hoàng hậu dùng dược hoàn khống chế trẫm, thần y có thể trị không?”

Công Tôn có chút khó xử: “Muốn giải độc thần tiên nhạc, phương pháp duy nhất chính là nhẫn. Chỉ cần mỗi khi phát tác cố gắng chịu đựng không ăn, dược tính sẽ tùy theo số lần phát tác mà chậm rãi giảm dần. Chỉ là thân thể Hoàng thượng vốn không tốt, cưỡng ép giải độc chỉ sợ sẽ…”

Lão Hoàng đế gật đầu: “Ngự y cũng đã nói như vậy, nhưng trẫm nhịn không được, mỗi khi dược tính phát tác cả người đau đớn khổ sở sống không bằng chết. Trẫm sống tới từng tuổi này rồi, hồi trẻ cũng chưa từng ăn khổ, đến khi về già càng không muốn làm khó chính mình.”

Mọi người sửng sốt, lời này là có ý gì?

Lão Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn Công Tôn: “Thần y à, thật sự không thể giải độc thì thôi, ngươi phối nhiều thần tiên nhạc cho trẫm một chút, trẫm giữ lại dùng dần, như vậy có thể thoát khỏi khống chế của Hoàng hậu.”

Bao Chửng cả giận nói: “Nực cười! sao Hoàng thượng có thể coi long thể mình như trò đùa!”

Công Tôn cũng tán đồng: “Tuy rằng sau khi dùng sẽ có cảm giác dục tiên dục tử nhưng dù sao cũng là độc dược, dùng lâu dài sẽ có tổn hại rất lớn đối với thân thể. Ta là đại phu, chỉ biết trị bệnh cứu người, không chế dược hại người!” tuy rằng tức giận nhưng cũng không thể mặc kệ sống chết của Hoàng thượng, Công Tôn lấy một ít bột phấn thần tiên dược, chuẩn bị nghiên cứu dược tính của nó, xem có thể giúp Hoàng thượng cai nghiện mà không đau đớn không.

Lão Hoàng đế ngược lại không quá để tâm, vuốt vuốt chòm râu cười nói: “Hôm nay trẫm tới, chủ yếu là muốn thăm Hoàng nhi, thuận tiện mang cho Hoàng nhi vài thứ.” Hoàng đế phất tay, thái giám mập khom người đi ra ngoài, một lát sau dẫn theo một tiểu thị vệ khoảng hơn mười tuổi đi vào.

Hoàng đế mỉm cười nhìn Triệu Trăn: “Đây là hộ vệ trẫm cho hoàng nhi.”

Tiểu thị vệ chỉ khoảng hơn mười tuổi, vẻ mặt nghiêm túc chất phác, vừa vào cửa liền hành lễ với Triệu Trăn trước, sau đó mới hành lễ với mọi người theo thứ tự.

Hoàng thượng quả nhiên lộ ra thần sắc vừa lòng, nói với Triệu Trăn: “Hoàng nhi có thể đặt tên cho hắn.”

Triệu Trăn không quá muốn, nhưng biết mình không có quyền từ chối, đành kiên trì nói: “Nguyên danh của người là gì?”

Tiểu thị khom người: “Hồi chủ nhân, thuộc hạ không biết.”

Triệu Trăn nghe từ ‘chủ nhân’ từ miệng hắn thấy không được tự nhiên lại hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi.”

Tiểu thị vệ khom người, ngữ khí y như máy ghi âm không chút biến đổi: “Hồi chủ nhân, thuộc hạ không biết.”

Triệu Trăn hết cách, quay đầu nhìn mọi người, mọi người đều cho bé biểu tình lực bất tòng tâm.

Triệu Trăn hết nói nổi, đánh giá tiểu thị vệ từ trên xuống dưới: “Ngươi nghe lời chứ?”

Tiểu thị vệ lúc này lại không khom người, trực tiếp quỳ xuống dập đầu nói: “Hồi chủ nhân, thuộc hạ nghe lời.”

Triệu Trăn co giật khóe miệng: “Thứ nhất, tự mình đặt tên; thứ hai: có chuyện nói thẳng, bỏ ngay mấy câu không ý nghĩa như ‘hồi chủ nhân’ gì đó; Thứ ba: khi ra ngoài phải kín đáo, bất cứ lúc nào cũng không được bại lộ thân phận; thứ tư cũng là điểm quan trọng nhất, không được tùy tiện quỳ xuống dập đầu, ta không thích.”

Tiểu thị vệ quả nhiên nghe lời, mặt đơ như cây cơ từ dưới đất đứng lên, khom người nói: “Thừa Ảnh bái kiến thiếu gia.”

Triệu Trăn chậc lưỡi, thiếu gia thì thiếu gia đi, so với chủ nhân vẫn dễ nghe hơn chút.

Thiếu niên này nhìn thì chất phác, kỳ thật lại rất thông minh, không chỉ suy một ra ba, còn có thể hiểu ngầm ý bé. Tỷ như, mình chỉ hàm hồ nói không được bại lộ thân phận, hắn lập tức phản ứng lại đổi ‘chủ nhân’ thành ‘thiếu gia’. Chính mình nói không thích dập đầu quỳ lạy, hắn rất nhanh liền đứng thẳng dậy nhưng lại không mất cung kính mà cúi đầu, như vậy vừa không vi phạm lời mình nói lại biểu hiện khiêm tốn học hỏi.

Triệu Trăn có chút tò mò: “Ngươi tên Thừa Ảnh?”

Cổ tay tiểu thị vệ khẽ rung động, từ trong tay áo lôi ra một thanh chủy thủ dài bằng cánh tay, nghiêm túc nói: “Thừa Ảnh là chỉ binh khí Thừa Ảnh.”

Tất cả mọi người bị bộ dạng đơ như gỗ của hắn chọc cười, Triệu Trăn bất đắc dĩ: “Được rồi, ngươi có thể lưu lại.”

“Tạ thiếu gia.” Thừa Ảnh thu binh khí trở về, đi tới đứng thẳng sau lưng Triệu Trăn, cả người giống như cột nhà không nói không động, cảm giác tồn tại gần như bằng 0. Triệu Trăn mất tự nhiên quay đầu nhìn hắn, sao cứ thấy giống như có linh hồn sau lưng, hoàn toàn không cảm giác được sau lưng có người.

**********

Những chuyện sau đó, tựa hồ không liên quan gì với Triệu Trăn.

Hoàng thượng khóc lóc om sòm lăn lộn muốn ôm hôn Triệu Trăn, mọi người thật vất vả mới cứu Triệu Trăn thoát khỏi ma trảo, nhanh chóng đưa bé trở về phòng ngủ.

Bao đại nhân cũng đuổi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi, Công Tôn tiên sinh cầm gói thuốc thần tiên nhạc về phòng nghiên cứu, trong phòng chỉ còn lại Bao Chửng, Hoàng thượng và thái giám mập, xem ra ba người muốn mật đàm gì đó.

Triển Chiêu dắt Triệu Trăn về phòng, Thừa Ảnh như đầu gỗ lặng lẽ đi phía sau, tâm tư thích ghẹo trẻ con của Triển đại nhân bắt đầu rục rịch.

Triệu Trăn chú ý tới biến hóa của Triển Chiêu, quyết đoán rút tay khỏi nắm tay cả hai, chạy lên trước vài bước nắm tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nâng tay rút rút hai ba cái không thoát được, thấy Triệu Trăn vẫn bám riết không tha, đành mặc bé nắm.

Bên kia, Triển Chiêu cười tủm tỉm bắt đầu mở lời: “Thừa Ảnh, ngươi còn nhỏ mà công phu đã tốt như thế, là học từ ai vậy?”

Thừa Ảnh không trả lời, hai mắt vẫn thẳng tắp nhìn Triệu Trăn, phảng phất như cả thế giới này chỉ tồn tại một mình bé, chỉ còn một loại âm thanh.

Triệu Trăn cảm giác ánh mắt kia có chút rợn tóc gáy, chỉ chỉ Triển Chiêu nói: “Đây là sư phụ ta, phải lễ phép.”

Thừa Ảnh lúc này mới đảo mắt sang nhìn Triển Chiêu, trả lời vấn đề vừa rồi của hắn: “Thừa Ảnh không có sư phụ.”

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Chắc là ám vệ trong truyền thuyết của Hoàng tộc đi. Mỗi đại hoàng tử nào được sinh ra đều tuyển chọn 101 cô nhi căn cốt kỳ giai bối cảnh trong sạch, trải qua các đợt huấn luyện hà khắc do ám vệ các đời trước tiến hành, sát hạch trổ hết tài năng, người giỏi nhất sẽ trở thành thủ lĩnh. Thủ lĩnh có thể ra lệnh cho 100 người còn lại, ngoại trừ bảo vệ an toàn cho hoàng đế ra còn phụ trách giám thị thiên hạ, ngăn ngừa nguy cơ gì đó, có thể nói là một tổ chức xú danh rõ ràng.”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn Triệu Trăn: “Trong cuộc đời ám vệ chỉ có một chủ nhân duy nhất, ngươi sinh hắn sinh, ngươi vong hắn vong, về sau nhớ đối xử tốt với hắn.”

Triệu Trăn có chút ngây ngốc, quay đầu nhìn Thừa Ảnh.

Cho dù bị Bạch Ngọc Đường tiết lộ thân phận, biểu tình của Thừa Ảnh cũng không chút biến hóa, ánh mắt chuyên chú… khiến Triệu Trăn áp lực cực đại. Triệu Trăn thầm nghĩ: Nếu bảo Thừa Ảnh cưới vợ sinh con, trả lại tự do cho hắn, không hiểu hắn có còn tiếp tục nghe lời nữa không?

Triển Chiêu khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Không có lý nào chuyện ngươi biết mà ta lại không biết.”

Bạch Ngọc Đường nâng mí mắt, lười biếng lộ ra sự vênh váo, chậm rãi phun ra hai chữ: “Vô tri.”

Hai mắt Triển Chiêu híp lại, hai thân ảnh một đỏ một trắng biến mất khỏi hành lang gấp khúc, nhảy lên hòn giả sơn đao qua kiếm lại, khai chiến!

Triệu Trăn bất đắc dĩ nhìn trời, chỉ thấy Thừa Ảnh bỗng nhiên chợt lóe che chắn cho bé ở sau lưng, Triệu Trăn vươn tay vỗ vỗ bả vai Thừa Ảnh đang vận sức chờ phát động: “Đừng khẩn trương, tuổi tâm lý của hai người bọn họ cộng lại chỉ khoảng hơn ba tuổi thôi, cứ gặp mặt là đánh nhau, ngươi quen dần đi là vừa.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu trong lúc bận rộn vẫn ném ra được một cái ‘ám khí’, bay thẳng vào trán Triệu Trăn.

Thừa Ảnh cả kinh, đang không biết nên rút chủy thủ ra đón đỡ từ đâu, lại có thêm một cái ‘ám khí’ khác từ một góc độ càng thêm xảo quyệt bay nhanh tới, bắn trúng cái ‘ám khí’ kia, hai cái ‘ám khí’ va chạm nhau bỗng nhiên giảm gia tốc.

Thừa Ảnh không kịp đỡ, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vươn tay đón được…

Vừa mở ra nhìn, cư nhiên là hai cái kẹo đường.

Thừa Ảnh cả người trơ như gỗ, mặt càng đơ hơn cây cơ, cầm hai cái kẹo đường không biết nên làm gì.

Có cần thử độc trước không? Huấn luyện trong quá khứ chưa từng gặp qua loại tình huống này…

Thừa Ảnh càng nhìn kẹo đường càng rối rắm, Triệu Trăn lại không nghĩ nhiều như vậy, cầm một viên ném vào miệng, viên còn lại nhét vào miệng Thừa Ảnh, lại cầm tay Thừa Ảnh giúp phủi sạch sẽ vụn kẹo dính vào: “Thừa Ảnh, tối nay ngươi ở với ta, phòng của ta rất lớn, giường cũng rất rộng, ngủ bốn người cũng không thấy chật, ta ngủ ngoan lắm, thật đó!”

Nói xong, không đợi Thừa Ảnh trả lời lại thản nhiên nói tiếp:

“Hành lý của ngươi không mang theo, trước cứ mượn quần áo của Tiểu Đậu Tử mặc tạm, còn phải tìm quản gia thúc thúc lấy một bộ chăn đệm.”

“Đúng rồi, ngươi còn chưa biết Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử là bảo bối tôn tử của trù phòng đại nương, fan cuồng của sư phụ đấy.”

“A, ta cho ngươi biết, trù phòng đại nương nấu cơm rất ngon, nhất là canh thịt hầm, có muốn ăn khuya không?”

Cho dù đang bị Triệu Trăn kéo đi nhưng Thừa Ảnh vẫn như cũ quy củ đi sau bé nửa bước chân.

Thừa Ảnh bị bàn tay nhỏ bé mát lạnh của Triệu Trăn nắm, vừa đi vừa thầm nhớ: Tay chủ nhân thực lạnh, cho nên thích nắm tay người khác; chủ nhân thích uống canh thịt, ngày mai lén tới trù phòng học mới được; chủ nhân nói rất nhiều, nhưng không trả lời cũng không sao…

Sau nửa đêm, Thừa Ảnh bị chủ nhân tự xưng “ngủ ngoan lắm” tay chân y như bạch tuộc quấn chặt lấy người hắn sưởi ấm. Thừa Ảnh yên lặng lấy chăn của mình đắp lên người cho Triệu Trăn, đồng thời vận công nâng cao nhiệt độ cơ thể. Nhìn cái chăn bị Triệu Trăn đạp rớt xuống đất, Thừa Ảnh trong lòng ghi nhớ thêm một điều liên quan tới chủ nhân.

Chủ nhân ngủ rất thành thật, không thành thật là cái chăn.

*********

Hôm sau Triệu Trăn cũng mới biết được, tiện nghi lão cha trước khi rời đi đã lưu lại cho bé một đống lớn kim ngân châu báu, đồ cổ tranh chữ, cung y trang sức, một loại hương vị thổ hào nhà giàu mới nổi bất ngờ ập đến. Nghe nói, tiện nghi lão cha còn định lưu lại đây mấy tiểu mĩ nữ thiên kiều bá mị, nhưng đã bị Bao đại nhân đen mặt đuổi ra khỏi nhà, sợ tới mức các tiểu mỹ nữ anh anh khóc lớn.

Triệu Trăn thở dài: để một đứa bé trong một đêm phất lên nhanh chóng cũng không phải chuyện tốt, tiện nghi lão cha quả nhiên là chuyên gia hãm hại người thân!

Tìm kiếm nửa ngày trong đống vàng bạc châu báu được ban thưởng, rốt cuộc cũng tìm được một cái hòm chứa đầy ngân phiếu mà không phải vàng bạc lấp lánh, Triệu Trăn rút ra một tờ ngân phiếu có giá trị nhỏ nhất trong đống đó: 500 lượng. Lại nhờ nha hoàn trong phủ hỗ trợ chọn vài món trang sức cao cấp đem qua tặng cho lão nương, những cái còn lại không thèm liếc mắt tới trực tiếp đưa hết vào trong kho.

Bao đại nhân sau khi biết được thực sự vui mừng.

Tính cách của điện hạ không giống Hoàng thượng, quả thật là vạn dân chi phúc!

Hết chương 8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play