Triệu Trăn nghi hoặc: mùi sữa thơm ngào ngạt này là cái quỷ gì đây?
Triển Chiêu cũng ngửi thấy, đây là loại mê dược nham hiểm nhất chốn giang hồ, có mùi sữa nhợt nhạt. Một khi trúng độc phải mau chóng ăn giải dược, bằng không sẽ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển đối với thân thể, đặc biệt không thể cưỡng chế vận công, một khi kinh mạch bị tổn hại vĩnh viễn không thể luyện võ.
May mà loại mê dược này tuy rằng nham hiểm, nhưng giải độc lại không khó, Triển Chiêu tùy thân mang theo Giải Độc Đan vạn năng do Công Tôn chế tạo, tự mình ăn một viên, định quay sang cho Triệu Trăn ăn một viên. Ai ngờ vừa quay đầu lại, chỉ thấy vật nhỏ này nhắm mắt, ngửa cổ, nhăn mũi hít lấy hít để vẻ mặt say mê ~ ~
Dùng lời nói của Bạch Ngọc Đường thì là: nghe nói tai họa di ngàn năm, Triệu Tiểu Trăn có di mấy vạn năm cũng không thành vấn đề, tuyệt đối sống lâu hơn hai chúng ta.
Triển Chiêu dùng lực gõ trán, đối đầu kẻ địch mạnh còn nghĩ tới Tiểu Bạch, ta quả nhiên trúng độc quá sâu…
Triệu Trăn ngửi mãi cũng không ra mùi vị này là cái gì, nếu không phải Triển Chiêu nhắc nhở bé tránh độc, nói không chừng nghĩ mãi không ra cũng thực muốn mệnh. Triệu Trăn xách giỏ đồ ăn đứng dựa vào tường, người bé tay nhỏ chân ngắn, dũng đấu với kẻ bắt cóc là không có khả năng, đành phải thối lui thề sống thề chết bảo vệ tốt giỏ cơm này!
Bốn người tới bất thiện trong tay đều cầm đoản thương, từ bốn phía vây công Triển Chiêu, đối với Triệu Trăn đứng tựa góc tường hoàn toàn không hề hứng thú.
Triệu Trăn đã từng thấy Bàng Thống múa trường thương vừa dài vừa nặng, mỗi lần múa lên uy vũ sinh phong, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào. Tảng đá to lớn rắn chắc, trường thương một kích tan xương nát thị, nếu ở trên ngựa cùng người đối chiến, một thương lướt qua, có thể hất văng địch nhân từ trên lưng ngựa bay tới chân trời…
Đoản thương trong tay bốn kẻ kia không nặng, so với trường thương tiêu chuẩn ngắn hơn một khúc, từ đầu thương tới cán thương đều có một màu đen tuyền, ở trong đêm tối rất khó nắm bắt cự ly. Triển Chiêu dùng Cự Khuyết đo thử chiều dài, đại khái tính toán chiều dài của đoản thương, vừa bắt đầu còn chưa quá thích ứng, càng về sau càng đánh càng thuận tay.
Triệu Trăn ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, luôn cảm thấy bốn thanh đoản thương này có chút cổ quái.
Bốn tên phối hợp ăn ý người đông thế mạnh, Triển Chiêu thân pháp uyển chuyển tiến thoái linh hoạt, Triệu Trăn kiến thức võ học hữu hạn, nhìn không ra ai đang chiếm thượng phong.
Đột nhiên Triển Chiêu tại chỗ nhảy lên thoát khỏi vòng chiến, bốn kẻ kia đều bị Yến Tử Phi dọa nhảy dựng, ngửa đầu nhìn Triển Chiêu đang bay trên trời. Bốn tên đều ý thức được phương diện khinh công không chiếm ưu thế, liền đứng tại chỗ đợi Triển Chiêu rơi xuống, khinh công dù có tốt đến mấy cũng không phải chim, bay qua bay lại rồi cũng phải rơi xuống đất.
Triệu Trăn lý giải Triển Chiêu, minh bạch biểu tình hiện tại của Triển Chiêu chính là — khó hiểu, vẫn còn một chút nóng lòng muốn thử?
Không biết từ khi nào, vạt áo trước của Triển Chiêu đã bị rách, vị trí vết rạch kia rất gần trái tim, cũng không biết trên thương có độc hay không, may mắn chỉ cắt qua quần áo không chảy máu. Đột nhiên Triển Chiêu lại nhảy ra khỏi vòng chiến, tựa hồ như đang muốn quán sát cái gi đó, một lát sau trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Nhìn thấy nụ cười tính toán kỹ càng này, Triệu Trăn tâm tư sít sao thắt chặt giờ mới được thả lỏng.
Sau khi Triển Chiêu rơi xuống đất, động tác đầu tiên cư nhiên là thu kiếm vào vỏ, còn tùy tay vứt Cự Khuyết cho Triệu Trăn. Triệu Trăn không dự đoán được tình huống này, luống cuống tay chân tiếp được Cự Khuyết, ngốc hồ hồ nhìn Triển Chiêu xắn xắn tay áo, phát hiện trên vai và khuỷu tay áo đều bị cắt rách.
Bị đánh tới nguy hiểm trùng trùng, Triển Chiêu cư nhiên lại thấy cao hứng?
Triệu Trăn không hiểu ra sao, đột nhiên bên mình xuất hiện thêm một người, bởi vì khí tức rất quen thuộc, Triệu Trăn không cần quay đầu cũng biết là Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường vừa soái vừa lạnh như vậy, Triệu Trăn chớp chớp mắt nhìn chung quanh: “Mạnh Kha đâu?”
“Giao cho Thừa Ảnh mang về Khai Phong phủ.” Bạch Ngọc Đường biểu tình lãnh đạm, Triệu Trăn lại ân ẩn cảm thấy tâm tình hắn không tệ?
Triệu Trăn chỉ chỉ Triển Chiêu tay không địch bốn người: “Ngươi không đi hỗ trợ sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Bọn họ không phải đối thủ của Miêu Nhi, đừng nói lấy một địch bốn, cho dù lấy một địch mười cũng thắng.”
Triệu Trăn không hiểu: “Cách biệt vậy sao, quần áo của sư phụ đều bị rách qua đó.”
Bạch Ngọc Đường tâm tình tốt, tính tình cũng sẽ tốt hơn một chút, không ngại nói nhiều thêm vài câu: “Binh khí bốn tên kia có vấn đề, bên trong đoản thương có cơ quan, khi cơ quan chuyển động sẽ dài ra, hoặc ngắn lại. Đoản thương toàn thân đen tuyền, ban đêm căn bản không thấy rõ, chỉ có thể bằng cảm giác mà tính toán chiều dài của thương.” Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng: “Sau khi Triển Chiêu đã biết được phạm vi công kích của đoản thương, bốn tên kia đột ngột khởi động cơ quan, Triển Chiêu bất ngờ không kịp phòng bị mới bị rạch quần áo, chỉ cần nhìn thấu cơ quan, với phản ứng và tốc độ của Triển Chiêu, không có khả năng không đánh bại được đám người kia.”
Triệu Trăn vẫn còn hồ đồ: “Vậy vì sao sư phụ không cần Cự Khuyết?”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai: “Dùng binh khí đánh một chút liền thắng, khó được khi được thống khoái đánh một trận, tự nhiên muốn chầm chậm chơi tới tận hứng.”
Triệu Trăn khóe miệng co giật: “Khó trách bộ dáng sư phụ hưng trí bừng bừng…” Triệu Trăn trộm ngắm Bạch Ngọc Đường, hai bên khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Tục ngữ nói rất hay, văn vô đệ nhất, vũ vô đệ nhị, Bạch đại ca và sư phụ ai tương đối lợi hại hơn?”
Bạch Ngọc Đường một cái nhìn liền nhìn thấu quỷ kế của Triệu Trăn, thẳng thắn nói: “Đương nhiên là Miêu Nhi lợi hại.”
Bạch Ngọc Đường hồi đáp dứt khoát như vậy, khiến Triệu Trăn nghẹn lời, vốn chuẩn bị tốt lời nói trêu chọc hắn, giờ lại không biết nên nói thế nào. Triệu Trăn gãi gãi cằm: “Cái kia… hai ngươi không phải tương xứng sao, mỗi lần đều đánh ngang tay, đấu tới đấu lui ngang sức ngang tài còn gì.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Cùng nhau uy chiêu cũng không phải đấu nhau sống chết, luận bàn võ nghệ sao có thể phân được cao thấp, ta chỉ là học hỏi, luận đơn đả độc đấu vẫn là Miêu Nhi mạnh hơn.” Thấy Triệu Trăn biểu tình đầy mặt [ngươi trêu ta] Bạch Ngọc Đường chọc chọc cái má bánh bao của bé: “Ngươi nghĩ xem ta có thể làm gì?”
Triệu Trăn cong cong ngón tay tính tính: “Bao đại nhân nói ngươi cầm kỳ thư họa thi từ ca phú trình độ cực cao, nếu tham gia thi cử đạt tam giáp không thành vấn đề. Võ công vô cùng tốt, bài binh bố trận cũng am hiểu, Bàng Thống còn khen ngươi là thủ lĩnh đài tài. Cùng Công Tôn Thiên Nam Hải Bắc nói chuyện phiếm từ lịch sử, địa lý, phong tục tập quán các nơi đều hiểu rõ, dược lý châm cứu cũng thông thạo…” Triệu Trăn càng nói tâm càng buồn bực, nam thần toàn năng gì gì đó đáng ghét nhất!
Bạch Ngọc Đường lại nói: “Vậy còn Miêu Nhi?”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Võ công giỏi! Ách… có thể ăn cũng coi như một loại kỹ năng đi.” Kỳ thật Triển Chiêu không phải không có ưu điểm, chỉ là có nhiều lắm, ngược lại không nói rõ đâu là ưu điểm đặc biệt. Hơn nữa Triển Chiêu làm người kín đáo, có bản lĩnh cũng không lấy ra khoe khoang, thận trọng thấu đáo, Triển Chiêu tựa hồ cái gì cũng là ưu điểm, để hắn xử lý chuyện gì cũng sẽ thuận lợi nước chảy thành sông, ai cũng muốn có bạn hữu thần thông như vậy!
Trừ yêu mỹ thực, Triệu Trăn không có ham mê gì đối với những vật ngoài thân, duy độc đối với võ công tình hữu độc chung. Công Tôn tranh thủ lúc rảnh rỗi cũng sẽ xem mấy loại sách giải trí tài tử giai nhân gì đó, Bạch Ngọc Đường trừ ngủ nướng còn thích chơi đồ cổ tranh chữ. Chỉ có Triển Chiêu, thời gian rảnh rỗi trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra còn lại vẫn là luyện võ, đọc sách cũng chỉ xem sách có liên quan tới võ thuật, mỗi sáng đều dậy sớm luyện công, bất chấp mưa gió bão bùng không bao giờ bỏ…
Thấy Triệu Trăn dường như đã nghĩ ra, Bạch Ngọc Đường mới nói: “Tinh lực người chung quy hữu hạn, lúc ta luyện võ, Miêu Nhi cũng luyện, lúc ta cầm kỳ thư họa, Miêu Nhi luyện võ, lúc ta thi từ ca phú, Miêu Nhi luyện võ, lúc ta ngủ nướng, đọc sách, Miêu Nhi vẫn luyện võ. Hắn nỗ lực trả giá gấp trăm lần ta, võ công tự nhiên cao hơn ta, chuyện này có gì kỳ quái?”
Triệu Trăn nghiêm cẩn kính nể.
……………………..
Triển Chiêu cuối cùng đánh đủ, mắt mèo sáng lấp lánh, tươi cười đầy mặt cảm thấy mỹ mãn.
Bốn kẻ vây công Triển Chiêu đều bị điểm huyệt, ngã úp sấp mặt xuống đất, miệng đầu bùn là khẳng định, không hiểu răng cửa có khỏe không?
Triển Chiêu phủi phủi tay đi tới chỗ Bạch Ngọc Đường, câu đầu tiên lại là — “Ăn cơm chưa?”
Triệu Trăn khóe miệng co giật, 『 kính ý 』 vừa mới dâng lên liền lung lay sắp đổ…
Bạch Ngọc Đường nhìn giỏ đồ ăn, hiểu ý cười: “Trở về rồi ăn đi, Mạnh Kha đã bị bắt.”
Triển Chiêu mặt mày vui mừng: “Cuối cùng cũng bắt được tiểu tử này, trở về hảo hảo thẩm vấn hắn.”
Hai vị đại hiệp tâm tình rất tốt vui vẻ dắt tay nhau rời đi, chỉ là dường như đã quên mất cái gì đó….?
Một trận gió lạnh thổi qua, Triệu Tiểu Trăn chịu khổ bị vứt bỏ, mặt bánh bao tức giận bất bình — cảm giác tồn tại của ta đâu?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía trước nói chuyện với nhau: “Vốn định mang cơm tới cho ngươi, kết quả nửa đường gặp mai phục, đúng rồi, cơm đâu?”
Triển Chiêu cuối cùng cũng nhớ tới mục đích chuyến đi này, vừa quay đầu lại liền thấy sắc mặt Triệu Trăn so với bóng đêm còn đen hơn, Triển Chiêu trì độn nói: “Thiếu chút nữa quên mất ngươi, lại đây nào, xách cả giỏ đồ ăn theo nữa.” Đứa nhỏ này không phải đã bị Bao đại nhân truyền bệnh rồi chứ, mặt đen là bệnh cần sớm điều trị, chậm không chữa sau này sẽ hối hận, lát nữa về nhờ Công Tôn kiểm tra thử xem…
Triệu Tiểu Trăn nước mắt rơi như mưa: cảm giác tồn tại của ta còn kém một bữa cơm, ta muốn cùng cơm chiều đồng quy vu tận!
Triệu Tiệu Trăn cam chịu, được Thừa Ảnh từ trên trời giáng xuống cứu vớt. Thừa Tiểu Ảnh biểu tình chất phác, không nhìn cơm chiều lẻ loi nằm trên mặt đất, nắm tay Triệu Tiểu Trăn dắt về nhà, Triệu Tiểu Trăn cao hứng phấn chấn đá tung cái giỏ đồ ăn ngã chỏng chơ — làm hoàng đế chính là được tùy hứng như vậy! Cơm chiều đáng ghét dám cùng trẫm tranh thủ tình cảm!
Khi đi ngang qua chợ đêm, Triệu Trăn tự xuất tiền túi mua một cái mặt nạ đầu heo, tặng cho Thừa Ảnh làm phần thưởng khen ngợi.
Thừa Ảnh cười khổ tạ chủ long ân, Triệu Trăn cười xấu xa nhào tới đeo mặt nạ cho hắn. Thừa Ảnh đỡ Triệu Trăn đứng không vững, phối hợp giãy dụa vài cái rồi bất động. Triệu Trăn tay chân vụng về trời sinh chưa từng hầu hạ người khác, giật đứt vài cọng tóc của Thừa Ảnh mới có thể đeo mặt cho hắn được ~~~
Đùa dai thành công, Triệu Trăn cười ôm bụng ngửa tới ngửa lui, còn dẫm lên vạt áo thiếu chút nữa đập đầu xuống đất ngã chỏng vó.
Mặt nạ che hết biểu tình của Thừa Ảnh, chỉ có thể dùng ánh mắt ôn hòa nhìn bé, mang theo tiếu ý nhợt nhạt.
Triển Chiêu vẫn còn cảm giác tội lỗi mị mị, nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Có phải đã khi dễ quá trớn rồi không?” mỗi lần Triệu Tiểu Trăn bị khi dễ, Triệu Tiểu Trăn lại quay sang khi dễ Thừa Ảnh, cố tình Thừa Ảnh sủng bé, bị khi dễ cũng không biết phản kháng, càng thêm cổ vũ dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Triệu Tiểu Trăn.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc nửa buổi, không chút do dự bao che cho Triển Chiêu: “Ngoan, không phải lỗi của ngươi.”
……………………..
Trở lại Khai Phong phủ.
Mạnh Kha bị bắt cứng cổ cái gì cũng không chịu nói, ngày xưa ghen tị Triển Chiêu bao nhiêu bây giờ lại thấy ghen ghét Bạch Ngọc Đường gấp bội.
Triệu Trăn chậc lưỡi: khó trách Bạch Ngọc Đường tâm tình lại tốt như vậy, hóa ra đánh người thật sự có thể giải tỏa sức ép! Tiểu tử Mạnh Kha này khẳng định đã nói hươu nói vượn chửi bới Triển Chiêu, bằng không Bạch Ngọc Đường siêu lười, bình thường mỗi khi đánh nhau chỉ dùng một chiêu khống chế địch, nào có kiên nhẫn tới độ đánh đấm túi bụi khiến người ta biến thành đầu heo thế kia? Ai nha nha, đầu sưng phù thành như vậy, đến tột cùng là bị ăn bao nhiêu cái tát? Thật sự thảm thảm đát ~
Triệu Trăn dùng ánh mắt hỏi han Thừa Ảnh, Thừa Ảnh nhún nhún vai tỏ vẻ chính mình cũng không thấy rõ.
Triệu Trăn chạy theo hỏi thăm, Thừa Ảnh vắt óc nhớ lại: lúc ấy tình huống hỗn loạn, Mạnh Kha chết cũng không hối cải, chửi bới Triển Chiêu đủ điều, Bạch Ngọc Đường vừa ra tay chính là gió tuyết đầy trời mê hoặc mắt người. Thừa Ảnh bị gió tuyết thổi tới, hoa tuyết dính đầy mặt không mở mắt ra được, miễn cưỡng nhìn thấy thân ảnh Mạnh Kha bay loạn đầy trời, còn nghe thấy tiếng chát chát chát chát có tiết tấu vang lên liên tục… đợi tới khi tuyết ngừng thổi, Mạnh Kha cũng rơi bịch xuống đất, đỡ dậy thì mặt đã biến thành như vậy…
(*/w*) Triệu Trăn yên lặng bụm mặt.
Quá trình thẩm vấn không quá thuận lợi, Mạnh Kha bởi vì mặt mũi sưng phù, nói chuyện cũng nghe không rõ, đành phải giao cho Công Tôn trị liệu trước.
Trước khi bị kéo đi, Mạnh Kha hàm hàm hồ hồ truy vấn nói: “Gia Luật Lan đâu rồi?”
Triệu Trăn thập phần hết nói nổi, tù nhân lưu lạc còn nhớ thương nhiệm vụ nghề nghiệp, thực là 『 cảm động Đại Tống hảo sát thủ 』?
Triệu Trăn bất đắc dĩ: “Ta chỉ đáp ứng an bài cho Gia Luật Lan rời đi, ta giấu hắn vào trong quan tài của Lý Nguyên Hạo, chiều nay sứ thần Tây Hạ đã rời đi, Gia Luật Lan hẳn là nửa đường đào tẩu, cụ thể đi đâu ta cũng không biết.”
Mạnh Kha không tin, giãy dụa còn muốn nói gì đó lại bị nha dịch kéo đi rồi.
Mạnh Kha sa lưới, kế tiếp đến phiên Vương Hữu Tài và tên chủ mưu sau màn.
Hết chương 73
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT