Khi bộ phim phát sóng được một nửa thì hai mí mắt của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn nhau, cơn buồn ngủ dần một nặng hơn, không đến mấy phút cô đã ngủ thiếp đi.

Hùng Cách Cách ngả người, nhìn như đang sắp dựa đầu lên vai Tô Hàng.

Tô Hàng cực kỳ hồi hộp cố ý ngồi thẳng người lên hi vọng vai mình và gò má của Hùng Cách Cách có thể chạm vào nhau sớm một chút.

Sau đó, trong khoảnh khắc Hùng Cách Cách sắp tựa vào vai Tô Hàng thì Phó Khương thò tay đỡ má Hùng Cách Cách kéo vào trong lòng mình.

Từ trước đến giờ Tô Hàng chẳng thèm quan tâm tới vấn đề “kính già yêu trẻ” nên cậu ta trầm giọng nói với Phó Khương: “Chú có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa không?”

Phó Khương nhếch môi cười, đáp gọn lại một chữ “có thể” rồi anh cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Hùng Cách Cách.

Bùm....

Tô Hàng cảm thấy trong đầu mình dường như bị Phó Khương ném cho một quả lựu đạn. Bùm một tiếng, khiến lý trí của cậu ta nổ thành vụn!

Cậu ta giơ nắm đấm vung về phía mặt Phó Khương! Hôm nay cậu phải đánh chết tên Phó Khương bỉ ổi, ghê tởm đến chết cũng không biết xấu hổ này! Ông chú này dám hôn Hùng Cách Cách sao? Cậu phải khiến chú ta đi tìm cái chết!

Khi Tô Hàng đang vung nắm đấm lên thì Hùng Cách Cách lại chép chép miệng rồi lắc đầu bò dậy khỏi ngực Phó Khương. Hùng Cách Cách không hổ là xuất thân từ gia định nhà võ, cô mơ hồ cảm thấy một trận gió lớn đánh úp từ sườn mặt. Cô muốn tránh… nhưng không né được. Song xuất phát từ bản năng, cô cũng tung ra một đấm!

Ba Hùng đã từng dạy cô gặp phải đánh lén thì dù mình không tránh thoát được cũng phải nhấc nắm đấm lên cho đối phương một cú thật mạnh! Đến lúc đó người ngã xuống chưa chắc đã là mình! Quyền pháp của nhà họ Hùng cô nổi tiếng xa gần mà! Đây tuyệt đối không phải là phô trương thanh thế, lòe thiên hạ!

Sau một tiếng bụp cả thế giới liền yên tĩnh.

Nắm đấm của Tô Hàng rơi vào trên cổ Hùng Cách Cách.

Tô Hàng chậm chạp rút tay quan sát mặt cô cẩn thận từng li từng ti, ngập ngừng hỏi: “Cô… cô không sao chứ?”

Hùng Cách Cách lắc đầu một cái, vô cùng trấn định đáp: “Không sao. Nhà họ Hùng chúng tôi là quan nhà võ nổi tiếng gần xa, đồ tôn đồ tử (**) rải rác khắp làng. Vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì, thật sự chẳng đáng là gì.”

(**) đồ tôn đồ tử tức đệ tử, hoặc bè đảng phe cánh.

Tô Hàng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Nhưng cô vẫn đang chảy máu mũi kìa.”

Hùng Cách Cách lấy mu bàn tay lau máu mũi, cười ha hả nói: “Không sao, không sao.” Rồi cô hít mũi một cái hỏi tiếp, “Tô Hàng, sao anh lại đánh tôi?”

Tô Hàng hốt hoảng giải thích: “Ừm.... việc đó là tôi đang so chiều với chú út anh ngờ cô đột nhiên thẳng người dậy.”

Hùng Cách Cách nói: “Tô Hàng, anh cũng chảy máu mũi rồi.” Máu này là bị cô đánh.

Tô Hàng xoay đầu đi, nhìn về màn hình lớn cắn răng nói: “Tôi biết!” Ui....quả đấm của Hùng Cách Cách mạnh thật! Cậu ta lại được lãnh giáo thêm lần nữa rồi! Cậu bắt đầu hoài nghi liệu có phải Hùng Cách Cách đã đánh dập xương sống mũi của mình rồi không? Nếu không sao cậu lại cảm thấy đâu thế chứ?

Phó Bạc Yến thở dài nói: “Đi bệnh viện đi.”

Phó Khương cười nói: “Chú giới thiệu cho các cháu một bệnh viện chú đã từng nằm nhé, còn có thể giảm 25% cho các cháu nữa đấy.”

Hùng Cách Cách kéo mặt Tô Hàng qua kiểm tra một chút rồi nói: “Không cần đi bệnh viện đâu. Một đấm này của tôi không dùng hết toàn lực, chỉ tùy tiện vung ra mà thôi. Nếu như tôi dùng hết toàn lực thì chỗ hiện giờ chúng ta phải đi không phải bệnh viện mà là…. lò hỏa táng.” Phải thừa nhận rằng cuối cùng Hùng Cách Cách cũng học được thói mèo khen mèo dài đuôi rồi.

Phó Khương tâng bốc Hùng Cách Cách, lớn giọng nói: “Hùng Cách Cách muôn năm!”

Hùng Cách Cách nhếch miệng cười. Nụ cười đó hả hê biết bao.

Tô Hàng đen mặt.

Chết tiệt! Cậu đâu sắp chết đến nơi rồi! Vậy mà họ còn ở đó liếc mắt đưa tình, con mẹ nó có còn để người ta sống nữa không đây!

Phim chưa chiếu hết, một nhóm bốn người xem được một nửa thì rời rạp chiếu phim về nhà.

Tô Hàng bịt mũi đứng trước cửa biệt thự nói với Phó Khương: “Chú về đi.”

Phó Khương nói: “Chú không thể đi.”

Tô Hàng giận tái mặt quát: “Nhanh đi đi!”

Phó Khương nhíu mày nói: “Nói ra một lý do để chú phải nghe đi?”

Tô Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là nhà cháu!”

Phó Khương dứt khoát đẩy Tô Hàng ra, đi vào trong nhà, đi đến bên sô pha cười mỉm nói: “Đây cũng là nhà chú.”

Tô Hàng hết ý kiến.

Hùng Cách Cách leo lên cầu thang, trở về phòng mình, đầu tiên tắm rửa sạch sẽ, sau đó xoay quanh vali bảo bối kia vài vòng, thầm đoán thuộc tính của bảo bối đựng bên trong.

Cô chìa tay muốn mở ra rồi lại sự nhìn thấy một màn đẫm máu. Nghĩ ngợi một lát cuối cùng cô từ bỏ. Nhưng nếu như thật sự thôi thì cô không trấn an được lòng hiếu kỳ của mình.

Hùng Cách Cách hít sâu một hơi, quyết định muốn mở va li da này ra xem thử.

Khi ngón tay cô sắp chạm vào khóa số thì tiếng gõ cửa vang lên làm Hùng Cách Cách sợ tới mức lập tức rút tay về.

Cô ra mở cửa phòng thấy Phó Khương đứng đó. Trong tay anh ta cầm đồ dùng vệ sinh cười tủm tỉm nói với cô: “Tôi có thể mượn phòng tắm một lát được không?”

Hùng Cách Cách đảo mắt nhìn qua thình lình phát hiện nút áo sơ mi của Phó Khương đã cở ba chiếc. Lồng ngực màu mật ong bên trong áo sơ mi như ẩn như hiện, thật là quyến rũ!

Hùng Cách Cách cố làm ra vẻ lạnh nhạt, dịch người qua bên cạnh ý bảo anh có thể vào.

Phó Khương đi thẳng vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra.

Tim Hùng Cách Cách đập điên cuồng. Cô cố kiềm chế rồi kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, lén móc điện thoại ra rồi nhoài người dòm trộm qua khe cửa. Ơ? Khe cửa? Phó Khương quên mất đóng cửa rồi! Trời cũng đang giúp mình mà!

Trong phòng tắm, hơi nước vờn quanh, Phó Khương đứng dưới vòi hoa sen quay lưng về phía Hùng Cách Cách.

Nước nóng thấm ướt áo anh sơ mi của anh khiến cho nó dính chặt vào người anh, đẩy cảnh giới cao nhất của quyến rũ lên một tầm cao mới.

Phó Khương vò vò mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, sau đó nghiêng người ung dung cởi nút áo trước ngực. Một nút, hai nút….

Động tác của Phó Khương thong thả, mê người. Tốc độ đó quả thật là một loại vũ khí giày vò người! Động tác đó giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc linh hồn đặc biệt nhộn nhạo của Hùng Cách Cách, thật là nhột!

Khi nút áo cuối cùng được cởi ra trái tim Hùng Cách Cách đã vọt lên tận cổ họng theo nó rồi! Anh ta sắp cởi ra, cởi ra, thật sự sắp cởi sạch sành sanh! Không phải cô nhất định muốn nhìn mà là anh ta nhất định muốn cởi đó chứ! Đối với một người thường hay khỏa thân chạy nhong mà nói, cởi sạch bách cho cô nhìn cũng còn hơn là chạy ra ngoài bị một đám người cây xem! Hí hí… Hùng Cách Cách cô quả nhiên là một cô gái vô cùng hiền hậu!

Phó Khương không phụ sự kỳ vọng của Hùng Cách Cách, anh ta chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Hùng Cách Cách cở áo sơ mi trắng bị nước thấm ướt ra.

Nước da màu lúa mạch xinh đẹp, hình thể đẹp mắt, bờ vai dày rộng vừa phải cùng với vòng eo thon tinh tế, không có chỗ nào là không gợi cảm!

Nước nóng giội xuống vai anh bắn ra những bọt nước óng ánh; nước trong veo chạy dọc theo cơ thể vuốt ve da thịt anh; làn nước háo sắc chảy đến xương sống anh rồi đẩy xuống thắt lưng chui tọt vào trong dây lưng, chạm đến cúc hoa của anh.

Mặt lưng trần lắc lư làm Hùng Cách Cách hoa cả mắt, máu mũi xém chút là chảy ra!

Nếu như....Nếu như có thể thấy phía trước Phó Khương thì tốt biết bao. Hùng Cách Cách bắt đầu tưởng tượng, có phát điên, có khao khát, có ngóng trông....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play