Buổi tối, Lê Trường Ân đến chỗ Đường Văn Nghiễn đón Lê Tố, y mấy ngày nay cẩn thận quan sát Lê Tố, cũng không phát hiện Lê Tố phi thường thân mật với nam sinh nào, nếu muốn nói có, thì đó chính là An Duy.
Nhưng khi xem xét Lê Tố cùng An Duy ở chung, lại không giống như là hai người đang yêu nhau.
Y ngồi ở một bên ghế đợi Lê Tố, An Duy thì ngồi cách đó không xa vẽ tranh, hai người đều thực cực độ chuyên tâm, căn bản không chú ý tới đối phương, bất quá trước kia mỗi lần An Duy dùng ánh mắt nhìn Lê Tố, xác thực có cái loại yêu thích sâu sắc.
Bất quá Lê Tố đối An Duy, nhưng không có gì đặc biệt.
Lê Trường Ân đi đến bên cạnh An Duy, nhìn xem hắn đang vẽ cái gì, y không khỏi sửng sốt, bởi vì trong bức tranh là hình ảnh Lê Tố đứng bên cửa sổ, An Duy còn pha thuốc màu, nhưng hắn không hề nhìn sang Lê Tố, chỉ là dựa theo trí tưởng thượng của mình.
Trong tranh, trên mặt Lê Tố mang thần thái lạnh lùng, bức họa toát nên loại sắc điệu lạnh lẽo, An Duy quay đầu trông thấy Lê Trường Ân, liền nói nói, “Đây là Tố Tố.”
Lê Trường Ân thấp giọng hỏi, “Vì cái gì cảm giác lạnh lùng như thế?”
An Duy đáp, “Tố Tố bình thường vốn là lạnh lùng như thế, cho dù ở cùng một đám người, em ấy cũng lạnh lùng như vậy, giống như không quan tâm đến bất kỳ điều gì, ánh mắt luôn nhìn về phía thiên không, nhìn nhà cửa, ngắm cỏ hoa, cây cối ven đường, rất ít khi em ấy nhìn về phía con người. Người không phát hiện sao, em ấy lúc vẽ cũng cơ hồ đều vẽ về cảnh vật, rất ít có biểu hiện nhân vật, cho dù có nhân vật, cũng vẽ rất trừu tượng.”
Được An Duy nhắc nhở, Lê Trường Ân mới phát hiện Lê Tố quả thật đúng là như vậy.
Y lại nhìn về phía Lê Tố, Lê Tố đứng ở nơi đó, tay cầm cọ vẽ thanh thoát vung lên, cậu lần này vẽ cảnh một ngôi nhà, Lê Trường Ân nhận ra đây là chỗ ở trước kia của bọn họ, căn phòng dưới ngòi bút của cậu toát nên một sắc thái nồng đậm, cây cối thật cao, hoa cỏ cũng to vô cùng, Lê Trường Ân hiểu được, đây là hình ảnh căn phòng từ rất lâu về trước trong trí nhớ của Lê Tố, dưới cái nhìn của một đứa bé con Lê Tố, khi ấy hết thảy mọi thứ trong mắt cậu đều to như vậy, cao lớn như vậy.
Lê Tố sắc mặt trầm tĩnh, không chút thay đổi, ánh mắt sâu thẳm, thậm chí tựa như cậu không hề nhìn vào bức tranh, mà là đang chìm đắm ở một nơi nào đó, nhập thần đến thế, toàn bộ tâm tư đều đặt vào cảnh vật bên trong tác phẩm.
Lê Trường Ân nhìn Lê Tố, An Duy cũng nhìn Lê Tố, lại lộ ra cái loại ánh mắt u u si mê, Lê Trường Ân mấy ngày này đọc qua nhiều tài liệu có liên quan đồng tính luyến ái, tự nhiên biết được đồng tính luyến ái sẽ không nhất định là đối với nam nhân mang tính cách của nữ nhân, mà còn có thể giống như An Duy cao lớn tuấn tú đẹp trai, cũng có khả năng là đồng tính luyến ái, Lê Trường Ân có loại cảm giác hắn thích con trai của mình.
Lê Trường Ân cái gì cũng không có nói toạc ra, hơn nữa nghĩ đến, năm trước có một lần tới đón Lê Tố, An Duy có nói qua một câu, đại ý là có người nào đó theo đuổi Lê Tố, nhưng người kia không xứng với Lê Tố, khuyên Lê Tố không nên chấp nhận người kia.
Lê Trường Ân suy nghĩ, người kia là ai, là nam hài tử đã cùng Lê Tố ở một chỗ sao?
Nhưng vô luận đoán mò như thế nào cũng đều tìm không ra đáp án, bởi vì Lê Tố sinh hoạt phi thường đơn điệu, trừ bỏ trường học, còn lại chính là phòng vẽ tranh, hoặc ở trong nhà, cho dù cậu có bạn trai, trừ bỏ một mình An Duy ra, thì không thể tìm ra ở nơi nào.
Lê Tố vẽ xong, thu thập tốt bút vẽ, màu vẽ, giá vẽ, rồi cậu cởi tạp dề, ngoảnh đầu nhìn sang Lê Trường Ân, “Ba ba, chúng ta đi thôi.”
Lê Trường Ân đi đến giúp cậu phủ thêm áo khoác, lại hỏi An Duy có muốn cùng nhau về hay không, An Duy đáp, “Không được, con hôm nay qua đêm ở nơi này, mọi người về đi thôi.”
Lê Tố nói, “Vậy tái kiến.”
An Duy nói, “Tái kiến. Em ngày mai lại đến chứ?”
Lê Tố nghĩ nghĩ, “Hết khoá học sẽ đến.”
An Duy nói, “Ừ, được, tôi cũng đến.”
Tại trường bị bạn bè bài xích, lại bị gán cho là đồng tính luyến ái, Lê Tố hiện tại càng đem nhiều thời gian, tinh lực và tình cảm đặt hết vào hội hoạ, cậu khiến bản thân không để ý tới người ngoài, chỉ làm việc của chính mình, như vậy sẽ không bị người khác hãm hại, cũng sẽ không có cảm giác khổ sở.
Lê Trường Ân một tay ôm bả vai nhi tử, một tay cầm túi xách của cậu, dẫn cậu ra sân, lên xe, Lê Trường Ân ngồi bên tay lái, trước giúp con trai cài tốt dây an toàn, rồi mới khởi động xe rời đi.
Lê Trường Ân một bên lái xe, một bên giống như vô tình nói, “Con cùng An Duy cảm tình rất tốt a. An Duy ngược lại là một hài tử tốt bụng.”
Lê Tố hơi hơi gật gật đầu, “Vâng.”
“Bình thường chỉ vào lúc học vẽ mới cùng An Duy ở một chỗ sao, không có hẹn hắn ra ngoài chơi?” Lê Trường Ân nói, lại nhìn thoáng qua nhi tử.
Lê Tố trên mặt cũng không biểu tình gì, thản nhiên, tựa như màn sương lạnh lẽo trong đêm tối.
“Vâng, anh ta có hẹn con đi ra ngoài chơi, nhưng con luôn bận rộn, không có thời gian. Bất quá, lần trước thầy Đường có đưa nhóm chúng con ra ngoài vẽ phong cảnh, chúng con xem như cũng đã ở bên ngoài chơi đùa.”
“Vậy Tố Tố, con thích hắn sao?” Lê Trường Ân đi bước một dẫn đường, muốn hướng chân tướng mà đi.
“Thích a.” Lê Tố cảm giác được Lê Trường Ân có điều khó hiểu, cậu nhìn về phía y.
Bởi vì bản thân Lê Tố không phải đồng tính luyến ái, chính cậu đến nay vô luận là nam hay nữ đều chưa hề thích qua, hơn nữa tự nhiên cũng không cùng nam nhân phát sinh bất cứ quan hệ gì, vậy nên dù ở trường bị người khác nghị luận sau lưng, còn có người đích thân đến lớp cậu để nhìn, cậu tựa hồ cũng không để ý, vì thế cậu không nghĩ tới giáo viên đã đem chuyện này nói cho phụ thân, bị phụ thân cho rằng hài tử mình đang phải đối mặt với vấn đề lớn nhất trong quá trình trưởng thành, tương đương với vụ việc năm đó Lê Tố thụ thương, nảy sinh tinh thần có vấn đề, y làm sao dám không hảo hảo đối đãi cậu.
Bởi vì đã đọc qua rất nhiều tư liệu đồng tính luyến ái, y thậm chí lo lắng Lê Tố sẽ giống như một vài trường hợp, bị buộc phải tự sát, y làm sao có thể không lo lắng.
Bị ánh mắt trong trẻo của Lê Tố nhìn sang, Lê Trường Ân không thể hỏi cậu cùng An Duy có phải hay là không quan hệ yêu đương, sợ sẽ kích động Lê Tố, cho nên quyết định chờ một chút nói sau.
Thế là y bèn chuyển đề tài, “Bảo bối, thời tiết dần ấm áp rồi, muốn đi mua quần áo không?”
Lê Tố lắc đầu, “Quần áo trước đây còn có thể mặc.”
Lê Trường Ân nói, “Đã cao lên như vậy rồi sao còn có thể mặc, về nhà cha sẽ đo cho con, xem con lại cao lên được bao nhiêu.”
“A? Cao lên sao, con không phát hiện.” Lê Tố thật đúng là không để ý đến việc này, có lẽ cậu luôn lấy bản thân đối chiếu với Lê Trường Ân và An Duy, hai người này cao lớn thế kia, tựa như cậu vô luận cao lên thêm bao nhiêu cũng đều không thể bằng bọn họ, vậy nên không phát hiện chính mình đang cao lên.
Lê Trường Ân nói, “Sao không, con không nhận thấy quần áo có đôi chút ngắn đi sao, hơn nữa trước kia con chỉ cao đến ngực ta, hiện tại đã muốn tới bả vai rồi.”
Lê Tố quả thực ý thức được. Trong suốt những ngày qua, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác cao hứng, “A, cao lên, có lẽ qua tiếp hai năm, có thể cao bằng ba ba người.”
Lê Trường Ân vươn tay phải sờ soạng đầu của cậu một phen, “Đúng vậy, nhi tử ngốc của ta, chẳng bao lâu nữa sẽ trưởng thành.”
Lê Tố cười, ánh mắt hơi hơi cong lên, Lê Trường Ân nhìn cậu một cái, ở trong lòng thở dài, y nghĩ nếu Lê Tố sinh ra là nữ hài tử, nói không chừng còn tốt hơn.
Cậu xinh đẹp như thế, kế thừa dáng vẻ của mẫu thân và toàn bộ ưu điểm của y, về phần chỉ số thông minh thì Lê Trường Ân không dám phô trương, thế nhưng ngược lại thiên phú nghệ thuật của cậu thì có thừa.
“Gần đây ở trường như thế nào, quan hệ bạn bè có tốt không?” Lê Trường Ân ôn nhu hỏi, trong lòng kỳ thật rất khó chịu, vì cái gì con y đương trong quá trình trưởng thành phải gặp nhiều vấn đề oái oăm đến vậy, còn bị người ta nói là đồng tính luyến ái.
Tuy rằng rất muốn cùng giáo viên nói chuyện cho ra lẽ, không thể để Lê Tố bị bạn bè khi dễ, nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào thay đổi cái nhìn của người khác đối với Lê Tố.
Lê Tố nghĩ nghĩ, ở trường bị người ta bài xích bàn tán, chỉ cần đem toàn bộ tinh lực dành hết cho việc học cùng hội hoạ, có phụ thân thương cậu, bao dung cậu, những người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng, cậu cảm giác bản thân không cần quan tâm đến việc này thêm nữa, cậu lắc lắc đầu, “Mọi việc ở trường đều tốt, nhưng có môn vật lý và toán học thì không tốt lắm, bất quá, học kỳ tới sẽ cải thiện, chúng con về sau phải phân ban, ba ba, con muốn học ban văn, như vậy, sẽ không học những môn khoa học tự nhiên nữa.”
“Ừ, được, đều nghe lời con.” Lê Trường Ân nhận thấy nhi tử không đề cập đến việc ở trường bị bàn tán là đồng tính luyến ái, đành không hỏi thêm nữa.
Nếu Lê Tố có chút biểu hiện nào không thích, y kỳ thật có thể cho Lê Tố chuyển trường.
Bất quá, y cũng đã từng đọc qua một vài tài liệu về giáo dục, nói việc hài tử thường xuyên chuyển trường không hẳn là một điều tốt, luôn phải thích ứng với môi trường mới rất không có lợi cho sự phát triển.
Lê Trường Ân nhớ về thời niên thiếu của mình, tựa hồ là trong nháy mắt liền trưởng thành, không hề gặp qua sự cố đáng nói nào, đến phiên con mình, thì lại phát sinh đủ loại vấn đề.
Về nhà, đầu bếp nữ đã chuẩn bị bữa ăn khuya, sau khi dùng xong, Lê Trường Ân dẫn Lê Tố lên lầu.
Lê Tố cùng phụ thân tắm rửa, cậu ngồi trong bồn tắm lớn yên lặng mà ngơ ngẩn cả người, Lê Trường Ân tẩy hảo xong gọi cậu, cậu mới ngơ ngác đứng lên, không đứng vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Lê Trường Ân đỡ lấy cậu, lại ôm cậu đi ra, “Đứng vững một chút.”
Lê Tố đối cha nở nụ cười, đột nhiên nói, “Ba ba, nếu con là nữ hài tử……”
Lê Trường Ân trong lòng nhảy dựng, “Tố Tố là nam hài tử, không phải nữ hài tử. Trước đây con không phải chán ghét nhất khi người khác nói như thế sao, sao hôm nay lại nói chính mình như vậy?”
Lê Tố đáp, “Bởi vì cha nói con giống nữ hài tử, con mới không muốn làm nữ hài tử, là nữ hài tử, bây giờ còn có thể cùng ba ba ngủ chung không, còn có thể cùng nhau tắm rửa không?”
Lê Trường Ân cười rộ lên, “Con trái lại đi suy nghĩ những chuyện này. Đó đương nhiên là không thể.” Trong mắt y, Lê Tố vẫn luôn là một đứa bé con, thuần khiết như nước, cái gì cũng không biết, bất quá, Lê Tố đọc nhiều sách như thế, học họa cũng phải xem qua nhiều nữ người mẫu loả thể, tự nhiên là không có khả năng cái gì cũng không biết, nhưng mà, cho dù cậu biết, trong lòng cũng không có bất cứ một chút tà niệm nào, ánh mắt cậu vĩnh viễn trong suốt như nước, cả người đều lộ ra một loại sạch sẽ thuần khiết tựa hệt ánh mặt trời ngày xuân.
Lê Trường Ân không khỏi suy nghĩ, cậu không có tà niệm, vậy thì làm thế nào mà trở thành đồng tính luyến ái? Bởi vì không thích nữ sinh?
Lê Tố lau chùi thân thể, mặc áo ngủ, nói, “Vậy được rồi, may mắn con là nam sinh, không thì không thể cùng ba ba thân mật như vậy.”
Lê Trường Ân giúp cậu mặc quần ngủ, lại ôm lấy cậu, ra khỏi phòng tắm, ném tới trên giường, nói, “Lớn thêm chút nữa, ba ba liền không thể tái ôm con.”
Lê Tố lăn một vòng trên giường, “Kỳ thật cha hiện tại không ôm con cũng không quan hệ, cha ôm con, con ngược lại rất ngượng ngùng.”
Lê Trường Ân gõ lên trán cậu một cái, “Không biết tốt xấu.”
☆
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT