Lê Tố ôm trong lòng một nỗi đau thương dày vò, hẳn phải vong tâm, cậu muốn bản thân giống như một nam nhân, vì báo thù mà chết.

Mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài, chuôi dao đặt bên hông túi, tay cầm thanh dao, thân dao chạm trổ hoa văn phức tạp, ma sát nơi da thịt mịn màng của lòng bàn tay, Lê Tố chịu đựng thống khổ và chua xót trong tâm, quyết định phải vì tôn nghiêm của nam nhân mà tử.

Nhưng khi bước ra khỏi cửa, mới phát hiện không biết phải đi đâu để tìm kẻ bắt cóc. Đèn đuốc nơi thành thị sáng rực, xe cộ hối hả như mắc cửi, cảnh tượng người đi đường vội vội vàng vàng, Lê Tố hoang mang ở nơi đó, đành phải quay trở về nhà.

Mai Di mặt đầy nghiêm nghị nhìn cậu, “Tố Tố, cháu vừa đi đâu đấy, thầy Hạ gọi điện báo nói cháu không đến lớp học vẽ.”

Lê Tố không đáp lại, hờ hững đi lên lầu, tay giữ chặt chuôi dao, hoa văn khắc trên dao cứa vào tay rất đau, nhưng cậu cũng không buông ra.

“Tố Tố, sao không nói lời nào hết vậy, đứa nhỏ này đã lớn như thế rồi, còn không chịu nghe lời.”

“Tố Tố, cháu ở bên ngoài ăn cơm chiều sao, có cần hâm cơm lại không?”

Lê Tố một mực không đáp, trở về phòng ngủ, ngồi trên giường mà ngơ ngẩn cả người, nghĩ đến cái gì đó, cậu liền đi lấy điện thoại ở đầu giường, bắt đầu gọi điện đến nhà Ngũ Nhạn.

Cha Ngũ Nhạn tiếp máy, biết cậu là đồng học của nàng, cũng chẳng tỏ ra vui vẻ gì, hơn nửa ngày mới chuyển máy cho Ngũ Nhạn, Lê Tố nói, “Ngũ Nhạn, là tôi, Lê Tố.”

Ngũ Nhạn nghẹn họng, “Là cậu đi nói với cô giáo, là cậu có phải không? Chúng ta trước kia không phải là bằng hữu sao?”

Lê Tố nghĩ đến quần áo trên người mình bị đám khốn kiếp kia lấy hết, còn bị rà qua rà lại, liền ghê tởm tới mức muốn rống to với Ngũ Nhạn, nhưng cậu nhẫn nhịn, nói, “Không phải tôi.”

Ngũ Nhạn nói, “Chính là cậu, cậu hận Ông Dương không phải sao?”

Đúng vậy, Lê Tố hận Ông Dương, đời này cậu còn không có hận ai đến như vậy, hận đến độ muốn hắn chết.

Lê Tố thầm nghĩ cậu sắp sửa dùng chính máu tươi của mình để chứng minh phần tâm huyết của cậu.

Cậu đáp, “Không phải tôi, tôi hận hắn, nhưng tôi không hận cậu, hắn lại không chuyển trường, là cậu phải chuyển trường, không đúng sao?”

Ngũ Nhạn ô ô khóc, Lê Tố nói, “Hắn nhà ở đâu, tôi tìm hắn có việc, hoặc là đem số điện thoại của hắn cho tôi cũng được.”

Ngũ Nhạn tâm tình tan vỡ, Lê Tố nói chuyện hơn nửa ngày là muốn xin số điện thoại của Ông Dương, không phải điện thoại nhà, mà là số điện thoại di động.

Lê Tố thực bình tĩnh gọi cho Ông Dương, “Đúng vậy, tại Hoành Kiều phố dưới tàng cây gặp mặt, nếu cậu không đi thì cậu là kẻ hèn.”

Ông Dương nói, “Mày mới là đứa hèn ấy, mày nếu dám không đến thì mày chính là đồ con gái, ẻo lả.”

Lê Tố quát, “Mày thì có, khiến Ngũ Nhạn phải chuyển trường, còn chính mình thì chẳng bị tổn hại gì, mày mới không phải là nam nhân, mày mới là nữ nhân !”

Ông Dương tức giận mắng to, “Mày chờ đó, buổi sáng hôm nay giáo huấn không đủ có phải hay không?”

Lê Tố cúp điện thoại.

Cậu cầm dao đi ra ngoài, thời điểm rời nhà cậu quay đầu nhìn thoáng qua, nhà mới đến ở đã hơn một năm, ngọn đèn sáng rực, thứ ánh sáng giả tạo. Ba ba nói dây thường xuân sẽ rất nhanh mọc ra ngoài tường, kỳ thật là gạt người. Mai Di đang xem TV, Tiểu Phân thì gọi điện thoại, phụ thân khẳng định là ở bên ngoài, cùng một chỗ với người mẹ tương lai, nơi này không còn ai cần cậu. Ra khỏi sân vườn, kia gần tường viện là cây anh đào, quả anh đào đã sinh trưởng được một ít, nho nhỏ, vẫn còn chút xanh, căn bản là vừa chua vừa chát, không thể ăn.

Cậu ở trong lòng nói, a, vĩnh biệt.

Hoành Kiều phố vùng phụ cận cách không xa trường học, Lê Tố ra đi, cả người mang theo bình tĩnh và ưu thương, càng như vậy, càng không hối hận.

Ông Dương đã ngồi ở đầu cầu Hoành Kiều đợi Lê Tố, Hoành Kiều là một cây cầu đá dài, có cây hoàng giác (1) thân cao lớn mọc nơi đầu cầu, chừng hai ba người ôm mới hết.

Ngoại trừ Ông Dương, còn có một đám người buổi sáng khi dễ Lê Tố, nghĩ đến sự tình bọn họ đã đem chính mình đặt trên cây cột, tâm Lê Tố vốn đã bình tĩnh giờ lại dâng lên một nỗi tức giận mãnh liệt.

Lê Tố còn chưa đến gần, một nam sinh cao gầy trong số đó ném tàn thuốc từ miệng của mình, đối Lê Tố hô, “Uy, muội muội, có mang tiền không, buổi sáng mấy trăm kia xài hết rồi.”

Lê Tố không để ý đến hắn, con dao ngắn nhỏ đặt trong túi, cậu tới ngồi gần Ông Dương, đột nhiên lấy con dao ra, nhanh chóng nhào về phía hắn, mọi người nhất thời căn bản không kịp phản ứng, chắc là cũng không cho rằng cậu có thể hung ác như vậy.

Dao xẹt qua gương mặt Ông Dương, nháy mắt đổ máu. Ông Dương đau đến kêu to, Lê Tố lại hướng vào hắn, mọi người ban đầu khiếp sợ sau đó khẩn trương ngăn Lê Tố lại. Lê Tố đã muốn điên rồi, cậu nổi giận, cậu thống khổ, cậu cô độc, cậu bi thương, cậu không thể chịu đựng thêm một chút áp lực nào nữa …… Tất cả đều hóa thành máu tươi trong mắt cậu.

Lê Tố giống như người điên vung dao trong tay, cuối cùng bị ôm lấy, dao bị ném sang một bên, vài người đối cậu quyền đấm cước đá, Lê Tố tựa hồ cũng không cảm thụ được đau đớn. Có người đi ngang qua, có người báo cảnh sát. Sự việc về sau Lê Tố cơ hồ không nhớ rõ. Tỉnh lại trong bệnh viện, Lê Tố lăng lăng nhìn trần nhà mà ngẩn người, trong mắt một chút thần thái cũng không có.

Lê Trường Ân ngồi bên giường bệnh, trông thấy cậu tỉnh liền gọi cậu, “Tố Tố? Tố Tố……”

Ánh mắt Lê Tố cũng không chuyển tới nhìn cha, mà là mờ mịt hư không, trống rỗng không rõ, tựa hồ chỉ có Lê Tố và thế giới của riêng cậu.

Trong mắt Lê Trường Ân đầy tơ máu, vô vỗ lên hai má Lê Tố, gọi cậu, “Tố Tố, xảy ra chuyện gì? Nhìn ba ba a, nhìn cha.”

Lê Tố không đáp, vẫn như cũ nhìn khoảng không. Một lát sau, Lê Trường Ân mới trông thấy cậu há mồm, nhưng nghe không rõ cậu đang nói cái gì, kề sát lỗ tai vào, mới nghe được cậu đang ngâm một bài thơ.

“Cỏ hoang hà mờ mịt, Bạch Dương diệc tiêu tiêu.

Nghiêm sương chín tháng trung, đưa ta ra ngoại thành.

Tứ phía không người cư, cao phần chính tiêu nghiêu.

Mã vi ngửa mặt lên trời minh, phong vi tự tiêu điều.

U thất nhất đã bế, ngàn năm không còn nữa triều.

Ngàn năm không còn nữa triều, hiển đạt không làm sao hơn.

Hướng đến đưa tiễn nhân, đều tự còn này gia.

Thân thích hoặc dư bi, người khác diệc đã ca.

Chết đi chỗ nào nói, thác thể đồng sơn a.” (2)

Đem bài điếu ca này lặp lại một lần, lại thêm một lần, tựa hồ cậu đã trải qua bao lần sinh tử, rõ ràng, rõ ràng cậu mới mười hai tuổi mà thôi.

Trong lòng Lê Trường Ân khó chịu muốn đòi mạng, hôn hôn lên gương mặt bị đánh bầm tím, thấp giọng nói, “Tố Tố, đừng đọc nữa, ba ba ở trong này, ba ba ở đây a, đừng đọc, có được không?”

Lê Tố căn bản không nhìn tới cha, chính mình nói nhỏ, “Thân thích hoặc dư bi, người khác diệc đã ca”, thanh âm còn mang theo đồng âm non nớt, tựa như tiếng hát, Lê Trường Ân rất muốn khóc, hôn môi và hai má của cậu, “Bảo bối, đừng niệm được không, ba ba ở đây a……”

Lê Tố khép mình trong thế giới của riêng cậu, bất cứ chuyện gì xung quanh đều không thể tác động đến cậu.

Vết thương trên người cậu không phải thực nghiêm trọng, đều là một vài vết bầm tím, kiểm tra cho thấy không có tổn thương các cơ quan bên trong.

Lê Trường Ân mang cậu về nhà an dưỡng, Lê Tố giống như một người nộm mặc cho Lê Trường Ân ôm xuống xe, ôm vào phòng ngủ, uy cậu ăn cơm, cậu ngược lại hảo hảo mà ăn, buổi tối cũng mơ mơ màng màng rất nhanh ngủ thiếp đi.

Nhưng đêm đó cậu phát sốt rất cao, gặp ác mộng lớn tiếng nói, “Tôi đi, tôi đi theo các người, ba ba, tái kiến, không, vĩnh biệt …… Ba ba…… Tái kiến ……”

Lê Trường Ân bị dọa không nhẹ, muốn đánh thức Lê Tố, Lê Tố lại đột nhiên ngồi dậy khóc rống, ghé vào giường nôn mửa, Lê Trường Ân lớn tiếng kêu, khiến các bảo mẫu đều chạy lên.

Lê Trường Ân xoa xoa miệng con trai, dùng chăn bao bọc lấy cậu, trên người chính mình vẫn còn mặc áo ngủ, mang dép lê, tức thì khẩn trương ôm cậu xuống lầu, đi bệnh viện.

Lê Tố nửa tỉnh nửa mơ, một mực khóc rống, miệng kêu ba ba, vẫn là nói “Tái kiến, vĩnh biệt ……”

Rất nhanh đi đến một bệnh viện tư nhân ở vùng phụ cận, Lê Tố được uy thuốc giảm sốt, lại ghim kim truyền dịch.

Cậu tạm thời hạ nhiệt, nước mắt vẫn còn vươn, Lê Trường Ân trông thấy cậu như vậy, tâm cũng nát tan, ôm cậu vào ngực, dịu dàng vuốt ve nơi cánh tay truyền dịch của cậu.

Đến sáng sớm Lê Tố mới hết sốt hẳn, cũng không khóc, mềm nhũn ngủ trong lòng Lê Trường Ân.

Sau đó, tinh thần Lê Tố vẫn hoảng hốt, cậu vẫn cho rằng chính mình đã chết, đối với Lê Trường Ân nói tái kiến, Lê Trường Ân không thể đi làm, ở nhà với cậu.

Lê Tố như vậy đương nhiên không có cách nào đi học, xin nghỉ một thời gian dài để dưỡng bệnh.

Hơn nữa trong trường cũng biết chuyện Lê Tố lấy dao đâm Ông Dương.

Ông Dương không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng dung mạo bị huỷ hoại.

Lê Trường Ân cự tuyệt vì hắn bồi thường tiền thuốc men, hơn nữa còn nói muốn điều tra sự tình này cho rõ, con y sẽ không vô duyên vô cớ lấy dao liều mạng với người khác, nhất định là Ông Dương lại làm ra chuyện gì không thể tha thứ với cậu.

Nhưng vô luận y gặng hỏi Lê Tố thế nào, cũng hỏi không ra, Lê Tố kìm hãm bản thân trong thế giới riêng của mình, không thể thoát ly, như lạc vào chốn mênh mông bạt ngàn núi cao, vùi sâu nơi vô thực, cho rằng bản thân đã chết, cùng hết thảy nói lời cáo biệt.

.

Chú giải:

(1) Giữ nguyên văn QT

(2) Giữ nguyên văn QT ( Bạn ngại copy lại nguyên văn tiếng Trung ). Không tìm ra tư liệu tiếng Việt. Quan trọng hơn hết, đây là một bài điếu thơ, nội dung tưởng niệm người chết.

(*) Câu tựa đề chương 12 cũng là một câu được trích trong bài điếu thơ trên, ( bạn ngại copy lại nguyên văn tiếng Trung ). Tựa đề chương không hề được giữ nguyên văn QT. Hoàn toàn là do bạn Di tự bịa ( tất nhiên bạn đã dựa theo nội dung chương để bịa ).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play