Trong nghĩa trang, cơn mưa điên cuồng trút xuống, một lần lại một lần cọ rửa mặt đất.

Mà lúc này, Huyến Âm đang men vào vách tường, nơm nớp lo sợ đi lại. Nàng rời khỏi phòng ăn, đi ra bên ngoài hành lang.

Mà cách một bức tường, chính là nơi đặt cỗ quan tài kia.

Giờ phút này, trong thiên địa, âm thanh duy nhất chính là tiếng mưa rền gió dữ.

Dựa vào vách tường là để tránh sau lưng xuất hiện thứ gì......

Thứ gì đó không nên có......

Nhưng thời điểm nàng sắp chuyển vào một góc rẽ, bỗng một bàn tay... mạnh mẽ bưng kín miệng nàng!

Thật lâu sau......

Hạ Hầu Tiêu Nham, mang theo một đám tôi tớ về phòng ăn.

Nhưng Huyến Âm đã không còn ở nơi này.

“Sao lại thế này?” Hạ Hầu Tiêu Nham lập tức ra lệnh cho ba mươi bốn cùng ba mươi sáu:“Nhanh đi tìm nàng!”

“Vâng!”

“Đợi đã......” Hạ Hầu Tiêu Nham vung tay lên:“Tất cả mọi người đều đi! Nếu trong nghĩa trang tìm không thấy thì mang dù ra ngoài tìm! Bất kể thế nào cũng phải tìm được nàng! Bất kể!”

Lúc này, Huyến Âm bị kéo vào trong một căn phòng được bài trí khá tốt trong nghĩa trang.

Đợi tới khi nàng nhìn rõ được đối phương.

“Là...... Ngươi!”

Chính là nam tử mặc áo mũ trùm màu đen kia.

Không...... Giờ phút này, trên người hắn cũng mặc một thân quần áo màu đỏ.

“Ta đã cảnh cáo ngươi.” Nam tử lạnh lùng nói với Huyến Âm:“Nhưng ngươi lại không để ý.”

Tiếp theo, hắn liền bóp cổ nàng, đem cả người nàng cao cao xách lên.

“Không...... buông...... buông ta ra......”

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm.

“Hạ Hầu tiểu thư. Ngươi có ở đây hay không?”

Nam tử buông tay ra, ra lệnh cho nàng:“Nói cho họ biết ngươi không có việc gì. Nói thừa một chữ, ta lập tức giết ngươi.”

Tay hắn vẫn như trước đặt ở cổ nàng, đối với hắn mà nói, muốn giết chết nàng, là một chuyện dễ dàng.

“Ngươi...... Ngươi sẽ không giết ta chứ?”

“Sẽ không.”

Không biết như thế nào, Huyến Âm lại tin lời hắn, nàng lớn tiếng nói với người bên ngoài:“Ba mươi bốn, ta ở trong phòng.”

“Hạ Hầu tiểu thư. Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.. chỉ là có chút không được ngon miệng.”

“Ngươi không việc gì thì tốt. Ta sẽ đem đồ ăn bưng đến phòng cho ngươi.”

“Không cần...... Ta, ta ăn không vô......”

Thật vất vả đuổi ba mươi bốn đi, nhìn nam tử hồng y trước mắt nói:“Ngươi là người nhà Hạ Hầu đi?”

“Phải.”

“Ta cũng là người nhà Hạ Hầu.”

“Cho nên?”

Hồng y nam tử lạnh lùng chăm chú nhìn Huyến Âm:“Chỉ là một kẻ mang huyết mạch phân gia đê tiện, thoát ly gia tộc còn có liêm sỉ muốn trở về gia tộc sao?”

“Đê tiện? Ngươi có ý gì?”

Tiếp, hồng y nam tử lại dùng sức nơi tay đang đặt ở cổ Huyến Âm, lạnh lùng nói:“Nhất là ngươi...... cháu gái của Hạ Hầu Thanh Liên. Thân phận này, ta căm ghét nhất.”

Bất quá. Kế tiếp hắn lại chuyển lời.

“Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại lựa chọn lưu lại. Chuyện tới nay, cho dù ngươi muốn rời đi cũng đã là chuyện không có khả năng.”

“Ngươi...... Có ý gì?”

“Ta muốn lấy được càng nhiều ‘Bản đồ’. Nhật thực ngày mai với ta là một ngày quan trọng. Vì một ngày này, ta đã chuẩn bị nhiều năm.”

“Lại là bản đồ? Bản đồ đến cùng có ý nghĩa gì?”

“Ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần hiệp trợ ta là được.”

“Ta vì cái gì phải làm như vậy?”

“Vì cái gì?” Hồng y nam tử giống như đang nghe câu chuyện đáng cười nhất trên đời này, đem miệng đến gần bên tai nàng, nhẹ nhàng nói:“Ngươi hẳn không muốn bị lệ quỷ đuổi giết đi?”

Trái tim nàng giờ khắc này đập rộn lên!

“Thời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền biết, ngươi bị thứ gì quấn thân.”

“Ta...... Không phải......”

“Hiệp trợ ta đạt được đầy đủ bản đồ của ‘Vọng Hương đài’. Chỉ cần ngươi hiệp trợ ta làm xong hết thảy, ngươi sẽ không bị bất cứ thứ gì truy đuổi.”

Thân thể Huyến Âm run lên.

Vọng Hương đài? Đó là thứ gì? Hoàn toàn chưa từng nghe nói qua?

“Hiện tại quan trọng nhất là cỗ quan tài kia, nhất định phải hoàn hảo không được phép tổn hao đưa vào trong tông mộ. Tuyệt đối, không thể có nửa phần sai lầm.”

Lại là cỗ quan tài kia?

“Hết thảy thuận lợi mà nói...... Ngày mai ta sẽ có thể trở thành ‘Vương’ chân chính.”

Thân thể Huyến Âm xụi lơ ngã xuống.

“Còn có...... Ngươi tạm thời có thể yên tâm.‘Hắn’ tạm thời sẽ không tới tìm ngươi.”

Huyến Âm cuối cùng cắn chặt răng, gật đầu.

“Ta...... Ta sẽ giúp ngươi. Thế nhưng ngươi phải tuân thủ lời hứa!”

“Tất nhiên.”

Thời điểm hắn xoay người tính rời đi, Huyến Âm đột nhiên hỏi:“Tên của ngươi là gì?”

“Dạ Vương. Hạ Hầu Dạ Vương.”

Hạ Hầu Dạ Vương?

Cái tên quỷ dị như thế khiến Huyến Âm rùng mình một cái.

“Trong gia tộc này, không được tin tưởng bất luận kẻ nào. Nhớ kỹ...... Bất luận kẻ nào.”

Khi Huyến Âm đem tầm mắt lần nữa tập trung trên người Dạ Vương lại phát hiện...... Hắn đã không thấy đâu nữa.

Đừng tin tưởng bất luận kẻ nào......

Có bao gồm chính ngươi hay không?

Huyến Âm nghĩ như thế.

Ước chừng, tầm ba giờ chiều.

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Thế nhưng, nghĩa trang Nhâm Thủy lại nghênh đón một vị khách nhân.

Hạ Hầu Tiêu Nham mang theo Huyến Âm cùng một đám tôi tớ, nhất tề cầm dù nghênh đón tại cổng nghĩa trang.

Một đoàn người mặc y phục đỏ nâng một cỗ kiệu, từ trên núi đi xuống.

Đại kiệu chân chính tám người khiêng!

Mặc dù trong mưa gió như vậy, người nâng kiệu vẫn bình ổn như cũ!

Sau đó không lâu, cỗ kiệu được đặt xuống, rèm vén lên, bên trong lộ ra một gương mặt.

Chính là...... Hạ Hầu Thái Lam!

“Cung nghênh Thái Lam tiểu thư!”

Lấy Tiêu Nham cầm đầu một đám người, lần lượt cúi đầu hỏi thăm.

Hạ Hầu Tiêu Nham chỉ là người phân gia, mà Hạ Hầu Thái Lam là đại tiểu thư tông gia chân chính. Tuy rằng đều là họ Hạ Hầu, nhưng địa vị lại hoàn toàn bất đồng.

Một hồng y nữ tử lập tức bung dù, che mưa cho nàng.

“Tiêu Nham...... hẳn là đã hai năm không gặp đi. Trong khoảng thời gian này, vất vả cho ngươi rồi.”

Hạ Hầu Tiêu Nham ngẩng đầu, tay phải đặt ở vị trí trái tim nói:“Vì Tông gia trông coi Nhâm Thủy nghĩa trang, là trách nhiệm của ta.”

“Hôm nay tuy khí hậu ác liệt, thế nhưng không thể chậm trễ. Ta mang theo gấp đôi nhân thủ, cần trong hôm nay mang cỗ quan tài kia tiến vào tông mộ.”

“Đó là tự nhiên.”

Gió, càng lúc càng lớn, giống như đao mỏng cạo trên mặt người, cảm giác sinh đau.

Lúc này, tầm mắt Hạ Hầu Thái Lam tập trung lên người Huyến Âm đứng sau Tiêu Nham.

“Ngươi...... Vẫn chưa rời đi sao?”

“Ta......”

“Được. Nếu ngươi đã lựa chọn, như vậy kế tiếp có kết quả gì ngươi cũng phải tự mình gánh chịu.”

Nàng lại liếc mắt nhìn Hạ Hầu Tiêu Nham.

“Dạ Vương...... Chưa tới sao?” Tiêu Nham hỏi.

“Hắn chưa tới. Hẳn cho rằng có ta và ngươi hai người phụ trách áp giải, đã vạn vô nhất thất. Hắn hiện tại, đang trù bị cho ‘Hôn lễ’ ngày mai.”

Hôn lễ?

Huyến Âm rốt cuộc hiểu được.. người nơi này vì sao đều mặc quần áo đỏ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play