“Ngươi đang nói cái gì?”

Sau khi chết sẽ tự động trở về nơi này?

Là có ý tứ gì?

“Chẳng lẽ ngươi muốn nói là......‘Quỷ’ sao?”

“Dựa theo hiểu biết của người thường, gọi như thế hẳn không sai.”

“Đừng đùa, vì cái gì chúng ta phải......”

“Bởi vì...... Chúng ta cần càng nhiều bản đồ hơn nữa...... ‘Bọn họ’ đồng dạng cũng cần......”

Bản đồ...... Lại là bản đồ!

“Càng nhiều bản đồ? Có ý gì?”

“Ngươi không cần biết. Ngươi trước đi xuống đi. Buổi tối hôm nay, trước hết cứ ở lại nơi nãy đã.”

“Được... được.”

“Đúng...... Tên của ta, không biết ngươi có hay không nghe phụ thân ngươi nói qua hay không, ta gọi là Hạ Hầu Tiêu Nham.”

“Không...... Ta chưa từng nghe qua cái tên này.”

Sau khi Huyến Âm bị “Ba mươi hai” mang đi, Hạ Hầu Tiêu Nham ngồi một mình ở kia, lần nữa cầm bút lông lên.

“Cư nhiên lựa chọn trở về, một lần này, hẳn có thể lấy được bản đồ chi tiết hơn. Trước đó tất yếu phải......”

Huyến Âm được ba mươi hai dẫn tới một gian phòng trong nghĩa trang.

“Nhớ kỹ, không được tùy ý đi lại, nhất là nơi đặt quan tài. Điểm này ngươi cần nhớ kỹ.”

“Ba mươi hai...... Là tên của ngươi sao?”

“Phải.”

Nam tử mặc hồng y trước mắt, trên mặt thoạt nhìn có điểm nhợt nhạt, không hề thấy nửa tia huyết sắc.

“Hôm sau... sẽ xảy ra chuyện gì sao? Ba mươi hai?”

Ba mươi hai gật gật đầu.

“Đúng vậy, chuyện phi thường trọng yếu.”

“Đó là chuyện gì? Có liên quan tới ‘Bản đồ’ sao? Hẳn là như thế không sai đi?”

Ba mươi hai trầm mặc một lát mới nói:“Tuy rằng ngươi cũng là người nhà Hạ Hầu, thế nhưng phụ thân ngươi đã rời khỏi Mân sơn, lựa chọn cuộc sống sinh hoạt thế tục. Muốn biết những thứ này, ngươi phải trở về nhà Hạ Hầu.”

Hắn lại tiếp tục trầm ngâm một lát, nói:“Bất quá, tương lai chờ sau khi ngươi chết, ngươi không muốn cũng vẫn phải trở về, kể cả phụ thân ngươi.”

Nói tới đây, trên mặt ba mươi hai lộ ra một tia giãy dụa, hắn đảo mắt nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói:“Đây là lời khuyên của cá nhân ta đối với ngươi. Mau rời khỏi Mân sơn đi. Như vậy, ít nhất thời điểm ngươi còn sống, sẽ không phải thừa nhận những thứ này.”

“Thời điểm... còn sống?”

“Nhân loại vốn chỉ sống trong khoảng thời gian vài thập niên cực kỳ ngắn ngủi, nhưng tử vong lại là vĩnh viễn. Đối với bất cứ một người mà nói, tử vong đều sẽ chiếm tuyệt đại đa số thời gian của hắn.”

Trong lòng Huyến Âm run lên.

Không sai, con người chỉ có thể sống vài thập niên ngắn ngủi. Thế nhưng tử vong lại duy trì liên tục đến vĩnh hằng, chung quy, không có bất luận kẻ nào có thể chết đi mà sống lại.

“Vì cái gì lại nói với ta những lời này?”

Ba mươi hai nhìn Huyến Âm trước mắt. Mím môi, nói:“Ta từng nhận qua ân huệ của tổ mẫu ngươi.”

“Cám ơn ngươi. Ba mươi hai...... Nhưng vì cái gì, tên ngươi lại như thế?”

“Chúng ta không có tên. Đối với Hạ Hầu gia, chúng ta chỉ là hạ nhân, chỉ cần dùng số gọi thay là được. Không có tên mới được phép làm việc tại Hạ Hầu gia.”

Không có tên?

Huyến Âm lập tức nhớ tới cái thiếu nữ kia, sợ hãi không dám nói cho mình biết tên của nàng.

“Nếu có tên... sẽ như thế nào?”

“Ngươi biết......‘Linh môi’ không?”

“Linh môi?”

“Ta chỉ có thể nói những lời này.” nói xong, ba mươi hai liền đi ra ngoài, sau đó hắn đóng cửa lại, bổ sung một câu: “Nhớ kỹ, đừng rời khỏi căn phòng này. Trước hừng đông ngày mai, mặc kệ ngươi nghe được thanh âm gì, cũng đừng rời khỏi.”

Sau đó hắn liền đóng cửa lại.

Huyến Âm ngây ngốc nằm ở trên giường.

Thời điểm phụ thân rất còn trẻ đã rời khỏi Hạ Hầu gia. Sau đó cũng không có trở về. Hơn nữa, hắn cũng không nguyện ý quan tâm tới chuyện nhà Hạ Hầu. Nếu không phải tổ mẫu bệnh tình nguy kịch, hắn cũng sẽ không trở về.

Đợi chính mình sau khi chết... biến thành quỷ, liền có thể trở về sao?

Sau khi chết......

Bất quá, Huyến Âm để ý đến một từ mà ba mươi hai nói.

“Linh môi”...... cái này có ý tứ gì? Chẳng lẽ là cách gọi một người sau khi chết sao?

Đêm khuya 0h.

Huyến Âm nằm trên giường không thể tiến vào giấc ngủ. Tấm bản đồ bị rách vẫn như trước ở trên người nàng.

Tuy không biết bản đồ này là cái gì, nhưng hiển nhiên đối với người nhà Hạ Hầu mà nói, nó tương đối quan trọng.

Nghĩ đến vị lão thái thái chết trong tay nàng, lòng nàng cũng không khỏi run lên. Nàng rõ ràng đã giết người, nhưng hiện tại lại không có bao nhiêu cảm giác.

Này là vì cái gì?

Đột nhiên một vài âm thanh cổ quái vang lên.

Là từ địa phương đặt quan tài truyền tới!

Đó là cái gì? Giống như là thứ gì đó... từ bên trong quan tài phát ra!

Lúc này, nàng nhớ tới những lời ba mươi hai đã nói. Mặc kệ nghe thấy âm thanh gì cũng không được rời khỏi phòng.

Thế nhưng...... thanh âm này......

Lại là......

Căn cứ kịch tình trong kịch bản, Hạ Hầu Huyến Âm vẫn chưa rời khỏi phòng.

Nếu là trước đây, nàng sẽ ra đi xem. Thế nhưng hiện tại không được. Bởi vì...... Hiện tại nàng cũng giống như Hạ Hầu Huyến Âm, không có bất kỳ lực lượng nào, chỉ là một người bình thường nhất.

Nàng hiện tại hoàn toàn dung nhập biểu diễn nhân vật “Hạ Hầu Huyến Âm”.

Cho nên...... Cũng chỉ có thể dựa theo kịch bản, thành thành thật thật biểu diễn Hạ Hầu Huyến Âm.

Tiếp theo, thanh âm kia ngày càng vang dội. Hơn nữa, càng ngày càng khiến trong lòng người nghe cảm thấy run sợ.

Lấy thân thể một phàm nhân bình thường nhất biểu diễn phim kinh dị chân thật... đúng là cảm giác quen thuộc.

Huyến Âm túm chăn kéo lên che đầu.

Quan tài...... Phát ra âm thanh......

Chẳng lẽ...... Bên trong có gì đó......

“Phanh”!

Từng trận tiếng vang nặng nề đập xuống mặt đất.

Trong đầu Huyến Âm tưởng tượng ra cảnh, từng nắp quan tài bị bật mở, sau đó từ trong quan tài...

Nàng đem chăn che càng kín. Nghe được tiếng động như vậy ở trong nghĩa trang, thực sự đủ khủng bố.

Cuối cùng...... Nàng cứ thế, trong hỗn loạn ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, lần nữa khi nàng tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng, nhưng nàng lại cực kỳ khát nước.

Nàng lúc này hướng về phía cửa chính nhìn lại... chỉ thấy ngoài cửa, có vài bóng đen qua lại!

Bóng đen kia đi lại giống như là cương thi vậy......

Không......

Chỉ sợ hai chữ “Giống như” căn bản không cần thiết thêm vào.

Tay nàng run rẩy túm chăn, bất quá dựa theo lời nói của ba mươi hai, dường như chỉ cần không rời khỏi phòng này thì sẽ không có chuyện gì.

“Cút đi... cút đi!”

Nếu mấy bóng đen kia tiến vào trong phòng, đối với Huyến Âm mà nói, chính là tử kỳ của nàng.

Tử kỳ tuyệt đối!

Rốt cuộc...... bóng đen kia từ từ đi qua cửa sổ.

Thật lâu sau, một bóng đen khác lại đi qua, nhưng dùng tư thế rất bình thường đi qua, hơn nữa còn xách theo một cái đèn lồng.

Ba mươi hai?

Phương hướng bóng đen kia đi tới là nơi đặt quan tài. Chẳng lẽ nói......

Ba mươi hai đem vài con “Cương thi” kia lần nữa đuổi về trong quan tài sao? [ chưa xong còn tiếp..]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play