Phương pháp kiếm kim tệ Rakmal đích xác không thiếu, thế nhưng đều là rất khó làm được. Không nguy hiểm về sinh mệnh thì cũng là trở ngại tâm lý.

Cưỡng gian nữ tính, uống máu xử nữ...... Còn không phải là cách kiếm kim tệ nhanh nhất.

Nhưng kiếm được nhiều kim tệ nhất... chính là săn bắn Thương Bạch Vu Nữ.

Thương bạch vũ nữ là boss độ khó trung đẳng tại 10% tiến độ. Săn bắn thương bạch vu nữ cần phải có kim tệ Rakmal mua đạo cụ chuyên dùng. Một khi vồ bắt thành công thương bạch vu nữ nộp lên, ít nhất có thể lấy được 1000 kim tệ Rakmal, mà nếu bắt được vu nữ thủ lĩnh, chính là 2000 Rakmal kim tệ. Chẳng qua, độ khó cực kỳ cao.

Vũ Phàm là ảnh hậu, với thân phận của nàng có thể kiếm được đầy đủ Rakmal kim tệ. Bất quá...... Nếu có thể vồ bắt thương bạch vu nữ, nàng tính đem kim tệ cho Tịch Kính. Chung quy, Tịch Kính rất cần vòng phòng hộ kia, còn nàng, nàng tự tin có thể sinh tồn trong quỷ triều. Thần niệm sư rất thích hợp để đối phó với quỷ triều.

Đây cũng là điều một trưởng bối như nàng có thể làm vì Tịch Kính. Mà cho dù sau này, Diệp Tưởng muốn cùng nàng là địch, nàng vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chung quy, Diệp Tưởng và Vũ Sóc đều không chỉ một lần cứu nàng, nàng có nghĩa vụ báo đáp bọn họ. Báo đáp trên người con gái bọn họ, nghĩ cũng là thích hợp.

“Ngươi...... Không việc gì chứ?”

Phía sau truyền đến giọng nói của Tịch Kính.

Thoát ly kịch bản, Tịch Kính ở trước mặt Vũ Phàm bối rối không biết làm thế nào.

“Phàm di...... Ta......kế tiếp nên diễn như thế nào đây?”

Tịch Kính một đường đuổi theo lại phát hiện, vé chuộc cái chết của mình đang dần hạ xuống. Khuyết thiếu kinh nghiệm nghiêm trọng, khiến nàng không biết nên diễn như thế nào một khi thoát ly khỏi kịch bản.

“Ngươi đuổi theo ta làm gì? Ngươi hiện tại không cần phải thoát ly khỏi kịch bản.”

Có lẽ nguyên nhân vì không phải nữ nhi thân sinh, cho nên nàng đối đãi với Tịch Kính tương đối nghiêm khắc. Không dám lơi lỏng chút nào, nàng trả lời:“Được rồi, nếu đã chạy theo thì cứ hảo hảo mà diễn nhân vật Tiểu Thiến này, nên ở trước mặt ta biểu hiện cường thế một chút, ta hiện tại không phải Phàm di, mà là Từ Vũ. Ngươi nhớ cho kĩ!”

Tịch Kính cũng sớm đã quen với thái độ nghiêm khắc của Vũ Phàm, cho nên nhanh chóng điều chỉnh biểu hiện:“Ngươi có như vậy mà cũng không chịu được? Thôi được rồi, quên đi!”

Tiếp theo lại gửi đi tin nhắn:“Ta diễn như vậy có được hay không? Phàm di?”

Tịch Kính chung quy rất lo lắng sẽ bị NG, dầu gì đây cũng là lần đầu tiên nàng biểu diễn phim kinh dị. Vé chuộc cái chết là lãnh trước, đương nhiên cũng có một phần cha mẹ cho nàng, nhưng không có khả năng cho quá nhiều, chung quy sồ ưng muốn bay cao, không thể bảo hộ quá kỹ càng. May mà trước khi tiến vào 10% tiến độ có Ôn Vũ Phàm bên người, nàng hẳn sẽ không có việc gì. Vũ Sóc rất hiểu Vũ Phàm, Diệp Tưởng sẽ lo lắng vì nhân tố Hầu Tước mà đề phòng Vũ Phàm, thế nhưng Vũ Sóc biết Vũ Phàm không phải loại người này. Nàng trước kia chỉ là thiếu tự tin, không biết cách giao tế, bất quá bản chất của nàng rất thiện lương.

Mà Vũ Phàm cũng quyết định, hồi báo sự tín nhiệm của Vũ Sóc cùng với ân đức ngày xưa của Diệp Tưởng.

Bất quá, bảo vệ Tịch Kính, nàng cũng sẽ không quá mức hết lòng phòng hộ, tất yếu phải khiến nàng được rèn luyện đầy đủ. Trong phim kinh dị khó giải này, muốn sinh tồn chung quy phải nhờ vào bản thân. Lần đầu tiên biểu diễn phim kinh dị khó giải, nàng cần có một quá trình thích ứng, nhưng kịch tình sẽ không để nàng chậm rãi thích ứng.

“Tiểu Thiến...... Ngươi, có thể cho ta mượn một chút kim tệ Rakmal hay không?”

“A?”

Tịch Kính hoàn toàn không dự đoán được Phàm di sẽ nói với mình những lời này. Hiện tại tình tiết đã triệt để thoát ly khỏi kịch bản.

“Phàm...... Phiền chết người!” Tịch Kính thiếu chứ nữa nói ra hai chữ “Phàm di”, hoàn hảo phản ứng kịp thời:“Vì cái gì ta phải cho ngươi mượn?”

Lúc này tim nàng còn nhảy lên bình bịch, lúc trước cha mẹ dặn dò, không thể nói sai tên người, chỉ có những tân diễn viên mới phạm phải sai lầm này. Nếu là Dante, khẳng định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy đi? Nàng lại có chút lo sợ bất an, Phàm di sẽ không phát hiện chính mình vừa rồi thiếu chút nữa nói nhầm đi?

Vũ Phàm đã sớm xưa đâu bằng nay, từ biểu hiện cũng không khó phán đoán, vừa rồi nàng thiếu chút nữa kêu sai danh tự.

“Ngươi tỉnh táo một chút! Tịch Kính. Nếu NG, ngươi sẽ bị trừ gấp 3 lần thù lao!”

“Xin...... Xin lỗi...... Phàm di......”

“Không cần nói xin lỗi với ta! Cha mẹ ngươi giao phó ngươi cho ta, ta tuyệt đối không thể khiến ngươi có nửa điểm sơ xuất! Nghe đây, kế tiếp ngươi không thể dễ dàng cho ta mượn kim tệ, ta sẽ đưa ra chủ ý săn bắn thương bạch vu nữ, sau đó ngươi liền nói ta điên rồi!”

“Nhưng...... Phàm di...... Không cho ngươi mượn kim tệ mà nói, chính ngươi đi săn thương bạch vu nữ? Cho dù ngươi là ảnh hậu cũng không được a.”

“Không quan hệ, ngươi chỉ cần không cho ta mượn kim tệ là ta có thể đi săn bắn thương bạch vu nữ. Sau đó, ngươi cứ đi theo bên cạnh ta, thời điểm ta chế phục được thương bạch vu nữ... người liền tiến lên đoạt lấy!”

“Phàm...... Phàm di?”

Tịch Kính sợ ngây người. Đây chẳng phải... Phàm di muốn chắp tay tặng cho nàng số kim tệ này sao?

Một ngàn Rakmal kim tệ a! Đây mới chỉ là thương bạch vu nữ phổ thông!

“Phàm di...... Ta sao có thể......”

“Ngươi đừng hiểu lầm. Chỉ bởi vì ngươi bây giờ mới chỉ là diễn viên hạng A, cho nên ta muốn cho ngươi một chút vốn để sinh tồn. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi nên nghĩ biện pháp tăng lên thực lực của mình trong ma cốc. Nếu trong bộ phim này ngươi không trở thành ảnh hậu, ngươi sẽ không sống nổi. Ngươi không thể trông cậy vào việc cha mẹ vĩnh viễn bảo hộ ngươi. Ngươi có huyết thống của cha mẹ, thêm vào gia tốc thời gian trong mộng cảnh, ngươi nhất định phải trở thành ảnh hậu! Bằng không, ngươi không thể sống nổi!”

Kỳ thật, nếu cha mẹ toàn lực không tiếc đại giới bảo vệ nàng, nàng không hẳn không thể qua được. Thế nhưng điều này sẽ ảnh hưởng lớn tới Diệp Tưởng, khiến hắn căn bản không thể đem hết toàn lực chiến một trận cùng Long Ngạo Thiên. Vũ Phàm rất rõ ràng, tấn chức thành ảnh hậu mới là con đường tốt nhất để Tịch Kính sống sót.

Tịch Kính mấp máy môi:“Ta sẽ không cho ngươi mượn kim tệ, ngươi mơ tưởng!”

Tiếp theo gửi tin nhắn:“Phàm di, ta...... như thế nào trong bộ phim này có thể trở thành ảnh hậu? Ta không có tư chất giống như Dante! Ta không có......”

“Ngươi có đủ thiên phú, Tịch Kính!”

Vũ Phàm nhớ lại trong [phòng học dị độ], Tích Kính cầm trong tay Tử Thần liêm đao! Tịch Kính trước mặt cùng Tích Kính lúc ấy, bản chất kỳ thật cùng một người, dung mạo, thanh âm hoàn toàn giống nhau, chỉ là thực lực lại không bằng Tích Kính.

Nàng muốn khiến Tịch Kính sống sót, tất yếu phải khiến nàng trở thành ảnh hậu.

Chỉ là, duy trì gia tốc mười sáu năm thời gian đã khiến tinh thần lực của nàng cạn kiệt, cho dù tiếp tục gia tốc thời gian, cũng không có khả năng khoa trương như vậy nữa.

“Đừng nói không làm được...... Ngươi vì sao không làm được? Ngươi là Tịch Kính, ngươi quả quyết không thể không làm được!”

Vũ Phàm nhớ lại bản thân ngày xưa.

Nàng từng đối với việc rơi vào thế giới địa ngục sinh ra sợ hãi. Với nàng mà nói, cuộc đời nàng bất hạnh dữ dội. Nàng không dám đi tranh đoạt, tuy mong chờ sự đồng tình nhưng lại không dám trả giá bằng sự cố gắng. Hy vọng thay đổi chính mình, cho nên từng vươn tay nhận sự giúp đỡ của Diệp Tưởng, muốn dựa vào Tiêu Mộng Kỳ để tìm kiếm con đường sinh tồn. Thế nhưng... khi biết được sự khủng bố của trận doanh khu ma, nàng lại tuyệt vọng. Nàng nhìn không thấy chút hy vọng nào trong thế giới này, chỉ có thể kỳ vọng bản thân không cần biểu diễn chống lại diễn viên trận doanh khu ma, chỉ có thể kỳ vọng như vậy.

Với Tịch Kính hiện tại, không phải giống nhau sao?

Hầu Tước đích xác từng đối với nàng gây nên tra tấn tinh thần, nhưng nàng lại lần đầu tiên phát hiện, cực hạn cường đại về mặt tinh thần của mình. Nàng nguyên lai có thể thông qua sự cố gắng của bản thân đạt được thành quả. Nếu đuổi theo bên cạnh Hầu Tước, nàng lần đầu tiên tin tưởng bản thân có thể chống lại ác ma.

Cho nên, nàng muốn Tịch Kính trước mặt cũng nhận thức được điểm này. Trong thế giới địa ngục này, trốn tránh là không thể đạt được sự cứu rỗi. Tin tưởng vào lực lượng của chính mình, kiên trì bền bỉ cố gắng, ít nhất thành quả đạt được, xa xa so với hối hận càng tốt hơn. Con người, chỉ có tin tưởng chính mình mới có thể đi tin tưởng người khác.

“Ta tin tưởng ngươi, Tịch Kính. Cho nên, ngươi cũng nên tin tưởng chính ngươi. Một ngàn Rakmal kim tệ, chính là khoản tư bản sinh tồn thứ nhất Phàm di đưa cho ngươi. Ngươi nên hảo hảo sử dụng, nhất định phải trở thành ảnh hậu! Ngươi so với cha mẹ ngươi càng cường đại hơn, sau đó sống sót mới là hiếu đạo lớn nhất với cha mẹ ngươi!”

Tịch Kính sợ ngây người.

“Tin tưởng chính ngươi!”

Tịch Kính nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo nói:“Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta sẽ không cho ngươi mượn kim tệ!”

Sau đó liền quay thân rời đi.

Nhưng trong lòng nàng lại rung động thật sâu. Ảnh hậu, là địa vị nàng cực kỳ mong chờ, nhưng nàng thật sự có thể làm được sao?

Bất quá, Phàm di nguyện ý dùng 1000 Rakmal kim tệ để đổi lấy sự sinh tồn cho nàng, nàng cho rằng bản thân không có lý do gì cô phụ sự tin cậy của Phàm di.

“Cám ơn ngươi...... Phàm di...... số tiền này, ta sẽ hảo hảo sử dụng......”

“Ta sẽ trở thành ảnh hậu, trở thành ảnh hậu so với phụ thân, mẫu thân, còn có Phàm di ngươi, càng cường đại hơn!”[ chưa xong còn tiếp..]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play