Đây là một tiểu trấn bị sương khói đậm đặc bao phủ.
Nơi nơi đều là kiến trúc rách nát, cây cối héo rũ. Trên bầu trời, mây đen vần vũ, so với sương mù bắc phương Trung Quốc còn đáng sợ hơn.
Trung tâm trấn có một cái xích đu, lúc này đang phát ra từng tiếng “kẽo cọt” “kẽo cọt”, nhẹ nhàng lay động.
Bất luận là nơi nào cũng đều không thấy bóng dáng một ai.
Ở phía cuối con phố, trong một căn nhà cổ xưa.
Một nam tử trung niên râu ria đầy mặt ngồi ở kia, thở ra từng đợt khí ồ ồ.
Trên ngực hắn được băng bó vởi một lớp vải trắng bị nhuốm máu.
Trong tay hắn đang gắt gao xiết chặt một thứ gì đó.
“Cuối cùng...... Có thể tiến vào rồi.”
Hắn mở lòng bàn tay ra, trong tay hắn... chính là một viên xúc xắc
màu xám. Trừ mầu sắc có điểm quái dị thì không khác gì xúc xắc đánh bạc
bình thường.
Nhưng lúc này hắn đột nhiên nghe thấy có tiếng động phát ra!
Đó là...... Tiếng bước chân sao?
Hắn thu thân thể lại, sau đó lén nhìn ra bên ngoài qua cái cửa sổ đã
bị vô số tro bụi đeo bám. Từ nơi này, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cái
xích đu đang lay động bên kia.
Bên ngoài không có người.
Nhưng hắn không dám có chút chủ quan, ở nơi này, chủ quan chính là tử vong.
Thật lâu sau, hắn lại nhìn về phía xúc xắc trên tay.
Nếu không thể xác nhận an toàn, hắn không dám dễ dàng ném xúc xắc
trên tay xuống. Một khi ném xuống, hắn nhất định phải rời khỏi.
Nam tử trung niên lại nhìn ra bên ngoài, nhưng lần này... hắn trợn trừng hai mắt!
Trong lớp sương mù dày đặc, trên chiếc xích đu kia, rõ ràng ngồi một người! Người kia còn nhẹ nhàng đưa đẩy xích đu!
Bởi vì sương mù quá dầy khiến hắn không nhìn rõ lắm hình tượng người
kia, chỉ là, một loại cảm giác sởn tóc gáy bắt đầu lan khắp toàn thân.
Không thể đi ra...... Hiện tại không thể đi ra!
Hắn nhanh chóng rời xa cửa sổ. Đem toàn bộ thân thể cơ hồ dán trên
mặt đất, một chút cũng không bận tâm lớp tro bụi dầy cả tấc bên dưới.
Hiện tại sinh tử mới là quan trọng nhất!
Hắn rón ra rón rén di chuyển về phía tầng hầm ngầm.
Cửa tầng hầm ngầm chỉ khép hờ, hắn mở cửa, theo cầu thang đi xuống.
Đi xuống phía dưới, hắn liền nhìn thấy một màn cực kỳ quỷ dị.
Vài bộ hài cốt nằm la liệt trên sàn nhà, thoạt nhìn thật đáng sợ!
Bất quá, hiện tại nam tử cũng bất chấp điều này.
Hắn tìm kiếm ở tầng ngầm, chỉ có một cái rìu, đơn giản có thể coi như vũ khí.
Sau khi nắm vũ khí trong tay hắn mới cảm thấy an tâm đôi chút.
“Không thể chết...... Ta tuyệt đối không thể chết ở đây!”
Vừa nói hắn vừa lôi từ trong túi áo ngực ra một cái chai nhôm. Đem
nắp đậy mở ra, hắn dốc vào miệng một ngụm rượu mạnh, vị cay xộc thẳng
lên đầu. Trong hoàn cảnh như thế này, uống rượu dường như là hành động
không sáng suốt, thế nhưng lại giúp hắn có thêm can đảm, chống lại cái
lạnh.
Hắn ôm lấy vết thương trên ngực, xách rìu đi về phía cầu thang hướng lên trên.
Hiện tại, chỉ còn lại có một mình hắn.
Ở trong này, vĩnh viễn chỉ có thể đi về một hướng, chính là phía tây. Nếu đi về bất cứ một hướng nào khác, như vậy sẽ bị nguyền rủa buông
xuống, nghênh đón tử vong.
Điều này được thực nghiệm bởi máu tươi của rất nhiều người.
Hương vị rượu cay nồng khiến yết hầu hắn có cảm giác nóng cháy, ngược lại làm sợ hãi trong lòng hắn tiêu tán đi một chút.
Mở cửa tầng hầm, hắn lần nữa tiến vào bên trong phòng, sau đó rón ra
rón rén đi về phía cửa sổ, nhìn nhìn. Mà lúc này...... cái xích đu bên
ngoài vẫn tự động đung đưa, chỉ là bóng người ngồi đó đã biến mất.
Điều này làm trong lòng hắn căng thẳng!
Cầm chắc cái rìu, hắn đi động về một hướng khác trong phòng.
Thời điểm bước ra khỏi phòng, đứng bên ngoài hành lang hắn nhìn thấy một màn làm hắn sợ hãi không thôi!
Ở đầu bên kia hành lang, cổng lớn... cư nhiên mở toang.
Hơn nữa, mặt đất trên hành lang rõ ràng có dấu chân lưu lại! Trong
ngôi nhà này nơi nơi đều là tro bụi, muốn không lưu lại dấu chân là một
điều rất khó khăn.
Lúc này, nam tử chỉ cảm thấy trái tim dường như bị đập cho một kích, hắn lập tức xiết chặt cái rìu trong tay!
“Là cái gì...... Cái gì? Thương Bạch nữ vu? Hay là...... Tử hồn?”
Dấu chân kia kéo dài đến trước một cánh cửa liền biến mất. Mà lúc này, hắn cách cánh cửa kia chỉ có vài mét!
Chạy trốn sao? Hiện tại...... nên trốn đi không?
Nam nhân hiện tại phải lựa chọn, một khi lựa chọn sai lầm, bồi lại chính là tính mạng của hắn!
Chiếc rìu trên tay có thể lập công được sao? Không thể!
Hắn đem hai bàn tay đầy vết chai, nắm chặt lấy chiếc rìu, sau đó đem thân thể nép sát lên vách tường.
Trốn đi...... Thừa dịp hiện tại mau trốn!
Hắn hít một hơi thật sâu, giơ rìu lên, xông thẳng về phía cổng lớn!
Trốn...... Trốn...... Trốn!
Giờ phút này, hắn bộc phát ra tốc độ cực kỳ đáng sợ, trăm mét trên giây!
Thế nhưng, nháy mắt khi hắn sắp lao ra khỏi cổng lớn, cánh cửa cư nhiên đóng lại!
“Không!”
Hắn không cần nghĩ ngợi giơ rìu lên, bổ về phía cửa lớn trước mặt!
Loại thời điểm thế này đã không còn sức để ý có gây ra tiếng động hay không!
Hắn biết, vặn nắm tay cửa tuyệt đối không thể mở ra, loại tình huống như vậy cũng không phải lần đầu tiên gặp phải!
Nhưng mà rìu chém lên cánh cửa, nửa vết xước cũng không có! Nam tử đỏ mắt, liên tục phang rìu. Ở lần thứ mười hắn giơ rìu lên muốn chém
xuống, tay hắn đột nhiên ngừng lại.
Hắn nhìn thấy phía trên mặt rìu sáng loáng, soi rọi cảnh tượng phía sau lưng hắn.
Một nữ nhân cả người mặc hắc y, làn da nhợt nhạt, mắt bị hai sợi chỉ khâu lại, đang đứng phía sau!
Mà cái này...... Cũng trở thành hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời hắn!
Bên trong rạp chiếu phim, trên màn hình, cảnh tượng nhanh chóng biến thành màu đen, sau đó một dòng chữ hiện ra.
[ Ma cốc hồi cuối cùng ]!
“Công chiếu ngày 24 tháng 12 năm 2014, kỳ nghỉ giáng sinh!”
“Lĩnh hàm diễn viên chính: Diệp Tưởng. Long Ngạo Thiên”
“Dẫn đầu diễn viên chính: Heine. Bạch Vũ Sóc. Ôn Vũ Phàm”
“Diễn viên chính: Mộc Lam. Diệp Tinh Vẫn. Lý Mẫn Hà......”
Vài rạp chiếu phim đều xem được một đoạn này. Sau khi [phòng học dị
độ 2] kết thúc liền xuất hiện trailer của [ Ma cốc ] hồi cuối cùng.
Lịch chiếu vào lễ giáng sinh,[ Ma cốc ] sắp công chiếu! Mà bộ điện
ảnh này sẽ là trận quyết chiến cuối cùng của Diệp Tưởng và Long Ngạo
Thiên! Nghĩ cũng biết, bộ phim này tuyệt đối không cho phép hai người có thể còn sống rời khỏi. Nhất định phải có một kẻ tử vong điện ảnh mới
chấm dứt! Điểm này là không cần nghi ngờ!
Đoạn văn xuất hiện cuối cùng trong Trailer cũng xác nhận điều này.
“Phim kinh dị cuối cùng [bản đồ âm phủ] sẽ chiếu vào đầu năm mới ngày 19 tháng 2 năm 2015! Diệp Tưởng / Long Ngạo Thiên, một trong hai người
sẽ là diễn viên chính!”
Giờ khắc này......
Từ rạp chiếu phim thứ nhất đến rạp chiếu phim thứ 20 đều không ngoại
lệ, tất cả đều xuất hiện áp phích bộ phim [bản đồ âm phủ]! Hơn nữa cái
nào cái nấy đều to tới phát rồ!
Trong áp phích [bản đồ âm phủ], đoạt ánh mắt người xem nhất chính là nhân vật chính Hạ Hầu Dạ Vương!
Trong áp phích, Hạ Hầu Dạ Vương một thân hắc y mang một chiếc mặt nạ
tương đối quỷ dị, căn bản nhìn không ra được là ai. Mặt trên áp phích
chính là miêu tả như thế này --
“Số mệnh thiên cổ, lưng đeo hắc ám tinh La Hầu, đứa con của vận mệnh.”
“Âm phủ cùng dương thế, nghịch chuyển Sinh Tử luân hồi.”
“Bộ phim kinh dị cuối cùng, toàn thể diễn viên phải biểu diễn, một
khi sống sót, vô điều kiện đạt được một ván tấm vé chuộc cái chết, có tư cách tiến vào rạp chiếu phim linh độ!”
Tồn tại về rạp chiếu phim linh độ lúc này, toàn thể diễn viên đều biết!
Mọi người đều là không thể tin được!
Nhưng đây lại là sự thật chắc chắn không cần tranh luận!
Về phần những diễn viên khác, đều được phân phối diễn các loại nhân
vật. Đương nhiên, diễn viên hạng 2,3 cơ hồ đều diễn vai quần chúng. Thế
nhưng không quan trọng ngươi có phải diễn vai quần chúng hay không, chỉ
cần ngươi sống sót, ngươi sẽ có được một vạn tấm vé chuộc cái chết!
Ánh mắt tất cả mọi người toàn bộ đều chú ý đến bộ phim kinh dị cuối cùng này!
Mà giới thiệu vắn tắt về bộ phim, trước mắt vẫn chưa có. Chỉ là, từ
một ít nội dung trong áp phích có thể đưa ra vài phán đoán. Rất nhiều
người cho rằng, bộ điện ảnh này có quan hệ tới “Minh hôn”!
Rạp chiếu phim thứ 13, Diệp Tưởng nhìn áp phích phô thiên cái địa, cũng biết, số mệnh cuối cùng vẫn là phải đối mặt.
Một khi thành công sắm vai nhân vật chính, hắn cơ hồ trăm phần trăm có thể sống đến cuối cùng.
Bất quá, hiện tại quan trọng nhất chính là, Vũ Sóc sinh hạ Tích Kính.
Mang thai mười tháng, Vũ Sóc không có khả năng mang theo bụng to đi
diễn. Như vậy dựa vào gia tốc thời gian trong mộng để sinh đẻ, tự nhiên
là chuyện quan trọng nhất.
May mà...... Tuy trở mặt với Diệp Tưởng, thế nhưng tình cảm Vũ Phàm
đối với Vũ Sóc vẫn thâm hậu như trước, nàng sẽ đảm bảo việc này cho Vũ
Sóc.
Mà lúc này...... Vũ Phàm cũng phát hiện, chính mình mang thai![ chưa xong còn tiếp ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT