Vũ Sóc dần buông thi thể Tích Kính không đầu xuống.
Nàng vuốt ve bụng, trong đôi mắt ánh lên vẻ kiên định.
Nàng chống thân thể đứng lên, lau khô nước mắt.
Đối với một mẫu thân, chỉ cần là chuyện của con cái, ai cũng có thể trở nên vô cùng kiên cường.
Hành động của Diệp Tưởng nàng cũng hiểu được.
Hiện tại, vẫn còn hy vọng. Hài tử này còn trong cơ thể nàng, dựng dục trong tử cung nàng. Nói cách khác, nữ nhi còn chưa có chết, còn chưa
sinh ra!
Một khi đã như vậy, nàng sẽ thay đổi tương lai! Nếu biết bi kịch sẽ
phát sinh, như vậy nàng sẽ không để Tích Kính tao ngộ loại luân hồi
tuyệt vọng này!
Diệp Tưởng bước tới bên cạnh đỡ lấy nàng.
“Tích Kính...... Chính là quỷ sao?” thời điểm này, Hầu Tước lại mở miệng:“Chuyện là như thế sao?”
Ý tứ của hắn, không cần nói cũng biết.
Mà tầm mắt của mọi người đều ném về phía Vũ Sóc!
“Ngươi nói cái gì? Di Tinh?”
“Là Tích Kính đi?” Hầu Tước bước lên một bước, khí thế bức người:“Nữ
nhi của các ngươi chính là căn nguyên hết thảy mọi tội trạng, không sai
chứ?”
Những người ở đây đều đem ánh mắt ném về phía Diệp Tưởng!
Chẳng lẽ thật sự là như vậy sao?
Ngươi đối với ta bất nhân, ta đối với ngươi bất nghĩa. Trong từ điển
của Hầu Tước tuyệt đối không có câu “Lấy ơn báo oán”. Phàm là kẻ bị hắn
coi là “Địch nhân”, hắn sẽ không tiếc hết thảy loại bỏ!
Đương nhiên, cho dù là cục diện này cũng không có khả năng thay đổi
được điều gì. Thế nhưng đủ để làm cho vợ chồng Diệp Tưởng đứng ở phía
đối lập với tất cả diễn viên. Nữ nhi của hai người chính là thủ phạm!
Như vậy, cho dù trong bộ điện ảnh này không thể đối đầu với bọn họ, thì
ngày sau Hầu Tước cũng có thể mượn sức, khiến những diễn viên này gia
nhập trận doanh của mình!
Từ hôm nay trở đi. Đã không còn có Khu Ma trận doanh, mà phân biệt chính là 2 trận doanh bất đồng Diệp Tưởng cùng Hầu Tước!
Dante chứng kiến hết thảy một màn này thông qua mặt gương tại cửa tiệm cắt tóc.
“Hảo...... Phi thường tốt...... Rất tốt!”
“Diệp Tưởng, ngươi cư nhiên...... Dám giết cha ta!”
“Ngươi cư nhiên dám!”
Quả thật, so sánh với mẫu thân, tình cảm của Dante đối với phụ thân
quả thực tương đối nhạt. Nhưng người đó đến cùng vẫn là phụ thân của
hắn! Nay nhục thân của Dante chính là do cha mẹ ban cho. Kiếp trước là
kiếp trước, đời này kiếp này, hắn là nhi tử của Heine Hầu Tước cùng Ôn
Vũ Phàm!
Trong nguyên bản lịch sử không có một đoạn như vậy. Nhưng hết thảy đều đã thay đổi.
“Diệp Tưởng...... Ngươi cư nhiên dùng lực lượng ta cho ngươi giết phụ thân ta! Tốt! Rất tốt!” Dante cười lên giận dữ:“Ngươi quả thật cho
rằng, bảo tọa nhân vật chính này ngươi có thể ngồi an ổn? Đừng đùa! Ta
tuyệt sẽ không để phụ thân chết trong tay ngươi. Trong bộ điện ảnh tiếp
theo, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải chết!”
Số mệnh, tất nhiên nối liền Diệp Tưởng cùng Hầu Tước, cũng đồng dạng nối liền giữa con cái của hai người.
Đây là lời thề Dante phát ra. Mà hắn biết, dựa theo lịch sử phát triển, kịch tình kế tiếp sẽ diễn ra như thế nào.
Lúc này, trên bàn tay Diệp Tưởng, từng đạo sấm sét vờn quanh, hư ảnh lục đạo chuyển luân cũng ẩn hiện phía sau.
Hiện tại thực lực của Diệp Tưởng đã không cần nghi ngờ, bất luận kẻ nào dám đối với hắn và Vũ Sóc bất lợi, hắn sẽ không bỏ qua.
Bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng tổn thương mẹ con Vũ Sóc!
“Ta nhất định sẽ cứu Tích Kính trở về, Di Hoa!”
Diệp Tưởng hiện tại đã có đủ lực lượng, hắn có thể dựa vào thực lực bản thân, chúa tể sinh tử luân hồi!
Hắn nhất định có thể cứu nữ nhi Tích Kính trở về!
Theo sau, hắn không để ý tới những người ở đây mà kéo tay Vũ Sóc xông ra khỏi phòng học!
Trên sân thể dục, quỷ triều vì bị thí ma nỏ oanh kích, tuyệt đại đa
số đều bị yên diệt, bất quá lượt quỷ triều mới rất nhanh sẽ sinh ra.
Thế nhưng, Diệp Tưởng lại có một nơi muốn đi.
Hắn mang theo Vũ Sóc đi về phía mặt trái trường học.
Nơi có núi rác kia tồn tại.
Diệp Tưởng cũng không biết, bên cạnh núi rác này chính là nơi mà Tích Kính tại vòng tuần hoàn đầu tiên chết đi.
Mà Diệp Tưởng đã có thể nhìn trộm luân hồi, đủ để đối phó với người đã chết.
Cho nên nơi này cũng trở thành địa điểm mà lực lượng nguyền rủa của hắn cường đại nhất.
Tên phim tuy là [phòng học dị độ], thế nhưng căn nguyên chân chính lại ở tại núi rác này!
Trên thực tế, tuy quỷ triều rất mãnh liệt, thế nhưng nơi này lại
không hề có bất cứ quỷ hồn nào, tất cả chỉ xuất hiện ở phía trước toà
nhà dạy học.
“Tích Kính...... Xin lỗi...... Xin lỗi......”
Thời điểm Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đi tới đây, cước bộ của hắn cơ hồ không vững nổi mà ngã xuống mặt đất.
Ở trong này, chính là nơi ban sơ Tích Kính bị giết chết.
Nhưng...... Hắn lại không biết chuyện này. Hắn không biết!
Tay hắn hung hăng thò vào sâu bên trong núi rác!
Sau một hồi lâu......
Từ bên trong núi rác, hắn lôi ra một bộ xương trắng... không đầu!
“Tích...... Tích Kính!”
Vũ Sóc nhìn thấy một màn như vậy, cơ thể run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, nhào lên ôm lấy bộ xương trắng kia!
Nữ nhi của nàng a! Sau khi chết đi liền cứ thế bị trôn vùi bên trong núi rác này sao?
Trùng động nối tiếp vô số thời không cũng đồng thời là nơi vùi lấp
thi thể Tích Kính! Đương nhiên, bình thường căn bản có đào cũng không
ra, chỉ có hiện tại, Diệp Tưởng có thể chưởng khống luân hồi mới có thể
moi ra từ bên trong núi rác!
Mà sau khi đào ra, Vũ Sóc chạm vào bộ xương lạnh lẽo này chỉ cảm thấy nó muốn vỡ ra thành từng mảnh.
Tích Kính... đã bị chôn ở nơi này bao lâu rồi?
Sau khi nàng chết đi, bị thời gian nguyền rủa dẫn tới bản thân biến
thành một vật nguyền rủa. Sau khi nhận phải nguyền rủa liền biến thành
ác linh mất đi nhân tính. Cho nên mới trở về đảo Trường Nguyệt lúc ban
sơ gieo mầm mống, khiến thời gian nguyền rủa xuất hiện tại trường trung
học Quảng Nguyệt, trở thành một mắt xích nối liền vòng tròn Mobius.
Đây chính là sự thật tàn khốc!
Diệp Tưởng vuốt ve khối thi cốt kia, trong quá trình vuốt ve, hắn
không nhận được kịch bản nhắc nhở, đã đạt được vật nguyền rủa. Như vậy,
đáp án cũng rất hiển nhiên.
Đầu Tích Kính, mới chính là vật nguyền rủa căn nguyên!
Năm đó...... Nàng đem “nó” đặt trên đảo Trường Nguyệt, khiến hòn đảo bị nguyền rủa.
Đúng vậy...... lúc trước, Ngô Quảng Liệt mang theo đám người Lý Vĩnh
Quân chụp ảnh trên đảo, trong ảnh chụp nhìn thấy một gương mặt mờ ảo màu trắng, cũng chính là Tích Kính!
Chẳng qua, sau khi Tích Kính chết đi, cả gương mặt đều thối rữa tới nỗi không thể nhận ra.
Chỉ cần lấy được cái đầu người kia là bộ phim này có thể kết thúc
sao? Đúng vậy, tất yếu nên chấm dứt. Hắn không thể để nữ nhi cứ thế biến thành quỷ hồn, hắn muốn tự tay kết thúc nguyền rủa tra tấn nữ nhi!
Vũ Sóc không chút so dự đem khối thi cốt này thu vào trong vòng tay
xương người. Nàng không thể để thi thể nữ nhi chôn bên trong núi rác này! Tuyệt đối không thể!
Tiếp theo, nàng chậm rãi đứng dậy.
Diệp Tưởng thu được tin nhắn của nàng:“Diệp Tưởng, ta biết ngươi đối
với Hầu Tước đã làm những gì. Nếu là trước đây ta sẽ nói với ngươi, đây
là chuyện không nên làm. Chúng ta không nên vì trở thành nhân vật chính
mà vứt bỏ nhân tính.”
“Bất quá hiện tại ta không còn suy nghĩ như vậy.”
“Ta không thể lại khoan nhượng, ta chỉ là phối hợp diễn trong điện
ảnh, thậm chí nữ nhi cũng giống ta, bị kịch bản an bài thành nhân vật
phản diện!”
“Muốn diễn, liền diễn nhân vật chính!”
“Ta muốn trở thành mẫu thân có thể làm cho nữ nhi của ta sống sót. Bằng không ta không xứng đáng làm mụ mụ của nàng!”
Vũ Sóc đã từng coi trọng nhân tính hơn bất luận người nào, thiện
lương hơn bất cứ người nào, suy nghĩ cho người khác hơn bất cứ người
nào. Nhưng cái gì đã khiến nàng thay đổi? Khi đó nàng liều chết bất quá
chỉ trở thành một tên linh môi trung cấp. Nàng vì cái gì có được lực
lượng như ngày hôm nay? Chính là vì thân phận chuẩn nhân vật chính của
Diệp Tưởng khiến nàng được hưởng xái ké, mới có cơ hội biểu diễn Eerna,
cũng mới có cơ hội trở thành ảnh đế như hiện tại.
Nightliar, phòng học dị độ, vô luận nàng cố gắng như thế nào, đến cuối cũng vẫn là không bảo hộ được nữ nhi của mình!
Trong điện ảnh, dù có thế nào cũng chỉ có nhân vật chính mới có thể
đạt được lực lượng tối cường nhất, có được vận mệnh mạnh mẽ nhất cùng hy vọng sống sót tới cuối cùng.
Trừ những điều đó ra, cái gì cũng không có ý nghĩa.
Phẩm cách thiện lương trong xã hội bình thường quả thực rất quan
trọng. Thế nhưng tại nơi nhược nhục cường thực này, muốn sống sót liền
không thể không vứt bỏ nhân cách.
“Thế nhưng...... Diệp Tưởng, xin người ghi nhớ điều này. Cũng không
phải nói là bán bản thân, tiêu hủy nhân tính là có thể sống sót. Cực
thiện không thể thực hiện, nhưng cực ác cũng không thể. Chúng ta có thể
đem điểm mấu chốt trong nhân tính hạ thấp xuống, thế nhưng... không được phép không có điểm mấu chốt!”
Lúc này, núi rác rưởi trước mặt Diệp Tưởng và Vũ Sóc bắt đầu sôi trào.
Căn nguyên ác linh tối cường nhất, sắp lộ ra chân diện mục![ chưa xong còn tiếp......]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT