Diệp Tưởng cầm trong tay Hạo Thiên kiếm, giờ phút này đang thử thông qua điều khiển phi kiếm để tăng lên khí của mình.
Khí tức theo thời gian nâng cao. Từng ngày dài dòng trôi qua.
“A!”
Theo 1 tiếng rít gào của Diệp Tưởng, thanh kiếm kia đột nhiên quét về tứ phương!
Một đạo kiếm khí rốt cuộc từ mũi kiếm phóng ra!
Kiếm khí!
Cái gọi là khí chính là căn bản của đạo gia! Bất cứ một diễn viên tu đạo nào cũng phải bắt đầu từ luyện khí.
Khí cũng chính là thứ căn bản để bọn họ có thể chiến đấu với quỷ hồn.
Trong [ liêu trai chí dị ], hồ tiên quỷ yêu linh tinh xuất hiện trước mặt nhân loại, nếu bản thân nhân loại đó có hạo nhiên chính khí, quỷ tà âm vật đều không thể tới gần!
Tiếp đó, Diệp Tưởng liền tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy bước xuống giường, đi rửa mặt đánh răng, trong quá trình này người khác trong phòng không ai nói với hắn 1 câu. Nguyên bản Kim
Kỳ Thụy [ Hoắc Thanh Lam ] ở cùng phòng với hắn không ở đây, không khí
cũng trở nên càng quạnh quẽ.
Sáng sớm tới cantin ăn sáng, nhanh chóng tìm thấy vị trí của đám người Hầu Tước, Vũ Sóc, Tích Kính.
Hoàng Phủ Vô Kỵ chết khiến Tích Kính tự trách bản thân. Lúc ấy nàng
bất đắc dĩ chỉ có thể mở hắc động ra nghênh chiến, mà Hoàng Phủ Vô Kỵ
hiển nhiên chết đi ngay sau lúc đó. Nếu không phải có Dante cứu nàng,
chỉ sợ lúc này nàng khó có thể ngồi tại đây.
Thế nhưng, vì cái gì lúc ấy nàng lại thảm bại như thế? Thực lực của nàng chính là cấp bậc ảnh đế đó!
Nhìn thấy Diệp Tưởng bưng khay ăn đi tới, nàng nhất thời không biết nên đối mặt với ba ba như thế nào.
Đương nhiên, Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc sẽ không trách nàng. Chung quy
diễn viên không phải thần, cho dù là ảnh đế cũng không phải muốn là có
thể làm được tất cả.
Hơn nữa...... nhận thức của Diệp Tưởng đối với độ khó của bộ phim này đã nâng lên 1 tầm cao mới.
Trước kia, hắn tuy dựa vào rất nhiều thủ đoạn để theo đuổi quỷ ảnh
màu trắng kia. Nhưng hắn biết, theo kịch tình đưa đẩy, khủng bố chân
chính sẽ sớm buông xuống, khi đó sẽ không còn đối phó dễ dàng như vậy
nữa.
Hơn nữa lúc này luyện khí có điểm tinh tiến khiến hắn ở trong trường cảm giác được 1 tia bất thường!
Nên biết tại thời điểm ở bộ thứ nhất, các diễn viên dùng hết cả thủ
đoạn cũng không thể cảm ứng được 1 tia bất thường nào từ phòng học kia
và toàn bộ ngôi trường. Nhưng hiện tại lại bất đồng.
Nay hắn ở bên trong ngôi trường này có cảm giác hoàn toàn khác. Bên
trong sở giáo học này mặc dù có ánh mặt trời soi rọi, hắn vẫn sẽ cảm
thấy thực tối tăm, trong ngôi trường này nơi nơi đều là âm khí khủng bố, khí tức tử vong có thể nói ở khắp mọi nơi, nguyền rủa tồn tại ở bất cứ 1 góc nào. Nếu Diệp Tưởng nhắm mắt lại, dùng khí để cảm ứng sẽ phát hiện, trường học này dường như bị 1 trường không gian hỗn độn bao phủ. Sâu
bên trong hỗn độn chính là tồn tại tà ác, nó được che giấu thật sự rất
sâu, rất sâu.
Hơn nữa...... Hắn hiện tại cảm ứng được ở trong khe hở thời không
kia, có 1 loại lực lượng tà ác trước nay chưa từng có. Nó không phải Hạo Thiên kiếm và La Hầu cung khi xưa có thể đối phó. Khi đó, cho dù liên
hợp tất cả ảnh đế trước mắt, bao gồm cả đám người Long Ngạo Thiên, mọi
người phải liều mạng mới có khả năng chống lại. Nếu chỉ dựa vào vài
người Diệp Tưởng, Hầu Tước, quả quyết không có khả năng sống sót. Ít
nhất sẽ không xuất hiện khả năng có người may mắn còn tồn tại!
Cường đại hay không quyết định có thể sinh tồn hay không, quyết định có thể đem tuyệt vọng biến thành hi vọng hay không!
Diệp Tưởng không mê mang cũng không rối rắm. Khi xưa hắn thị phi đúng sai luôn đặt ở vị trí thứ nhất, thậm chí không tiếc đeo lên người gông
xiềng, trói buộc lực lượng của chính mình. Nhưng nay hắn sẽ không làm
như vậy nữa. Mạnh mẽ mới là thứ cần quan tâm hàng đầu. Thiện lương, yếu
đuối là vô cùng đáng cười, vô cùng hèn mọn. Cuối cùng chỉ có thể trở
thành con tốt chết trước trong mỗi bộ điện ảnh. Giống như Hoàng Phủ Vô
Kỵ vậy, hắn từng đã vô cùng tiếp cận vị trí ảnh đế, nhưng hôm nay chết
thê thảm như vậy, ngay cả 1 người nhớ đến hắn, cũng không hề tồn tại.
Trong khoảng thời gian này, hắn và Hầu Tước đã từng đàm phán vài lần
với Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên cũng là người biết tiến thối, cừu
hận giữa song phương đã xác định, nơi đây không phải chỗ để giải quyết.
Huống chi lúc này bên Diệp Tưởng đã có thêm vài vị ảnh đế, là 1 cỗ lực
lượng không nhỏ. Long Ngạo Thiên tự nhiên phải lấy đại cục làm trọng,
mượn sức lẫn nhau đứng cùng 1 chiến tuyến. Bên trong thống nhất mới có
thể nhất trí đối ngoại.
Diệp Tưởng phỏng chừng...... cao trào của bộ phim rất nhanh sẽ tới.
Đến thời điểm đó, đám diễn viên hạng 2,3 sẽ chết hết, chỉ sợ số lượng
ảnh đế cũng phải giảm xuống.
“Mọi người gần đây phải chú ý hành động.” Diệp Tưởng cấp cho đám
ngươi ở đây tin tức:“Tận khả năng không được hành động đơn độc, tận lực
cam đoan có thể đi lại cùng ảnh đế và diễn viên hạng A, tệ nhất là hai
ba diễn viên hạng 2,3 phải đi cùng nhau.”
Nay Diệp Tưởng đã hoàn toàn đối đãi với đám diễn viên hạng 2,3 như
“Pháo hôi”. Đây là chuyện trước kia hắn tuyệt đối không làm. Vũ Sóc
đương nhiên hiểu được tâm tình của hắn, cho nên cũng không nói cái gì.
Trong hoàn cảnh này còn muốn phát tâm thánh mẫu cứu rỗi mọi người, chỉ
sợ ngay cả 1 người cũng không thể may mắn tồn tại.
Những lời này đã thể hiện hết được tính ác liệt của tình huống hiện tại.
Vũ Sóc tự nhiên hiểu rõ tâm tính của mọi người cho nên không tiếp tục đề tài này nữa, mà bắt đầu nói về vấn đề điều tra lịch sử ngôi trường.
Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính bốn người hợp lại thành 1 tiểu
tổ.
Mà trên bàn cơm cách đó không xa, Tư Mã Đông Hài nhìn chăm chú vào đám người Diệp Tưởng.
Tư Mã Đông Hài giống như rối gỗ, giờ phút này vẫn là không có bất cứ
biểu tình gì. Mà ngồi bên cạnh nàng là Cao Thụ! Đều là hậu cung của
Long Ngạo Thiên, Cao Thụ biết rõ Tư Mã Đông Hài là nhân vật như thế nào, cho nên xưa nay đối với nàng cũng là có vài phần kính nhi viễn chi (từ
xa trông lại).
Mà Diệp Tinh Vẫn đang ngồi ở bàn cơm phía sau.
Bên cạnh Diệp Tinh Vẫn là Mộc Lam, còn có Mẫn Hà.
Quan hệ giữa Lâm Viễn cùng Dương Hứa Thành, Thẩm Đình Thanh không tồi.
Tầm mắt Diệp Tinh Vẫn đảo qua mấy người, nhìn Mộc Lam, sau đó truyền lại tin tức.
“Diệp Tưởng lai mạnh lên rồi.”
“Phải không? Đó là chuyện tốt.”
Mộc Lam tự nhiên không ngại Diệp Tưởng trở nên mạnh mẽ, chung quy
trong bộ phim này, bất cứ thực lực của người nào cũng rất quan trọng,
huống chi Diệp Tưởng nay đã là ảnh đế. Nói thực ra, chính bản thân hắn
cũng không có tin tưởng có thể sống sót vượt qua bộ phim này.
Mẫn Hà thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào Mộc Lam, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lúc Diệp Tinh Vẫn còn muốn gửi đi tin tức, bỗng nhiên... kịch bản mới xuất hiện!
Trong đầu, kịch bản cũ nhanh chóng bị kịch bản mới thay thế! Tình huống có thể nói giống như mở ra 1 tab mới trên trang web.
Tất cả diễn viên trong cantin lúc này đều bắt đầu chăm chú đọc kịch bản!
Lập tức tất cả mọi người thả chậm tốc độ ăn cơm lại. Tất nhiên người
phải nói lời kịch tự nhiên phải ưu tiên đọc lời kịch trước tiên.
Tỉ như...... Diệp Tưởng!
“Ta nói này......” Diệp Tưởng đem cầu đầu tiên trong kịch bản tụng
ra, lúc này hắn còn chưa kịp xem nội dụng phía sau kịch bản.“Buổi chiều
hôm nay chúng ta tới nhà Tôn Trọng Phong đi.”
Vũ Sóc nhìn kịch bản tiếp tục nối theo lời kịch của Tôn Di Hoa:“Tới nhà Tôn Trọng Phong?”
“Ân, dù sao hôm nay là thứ sáu, buổi chiều không có nhiều tiết học.
Lần trước không phải hắn lưu cho chúng ta địa chỉ nhà hắn sao? Hôm nay
liền tới tìm hắn đi. Cảm giác, hắn hẳn là người chúng ta cần tìm, là 1
trong những người tương đối hiểu biết về Lý lão sư, hơn nữa ta còn có 1
loại cảm giác...... Hắn tựa hồ như còn biết điều gì đó nữa.”
“Vậy...... Cũng được.”
Nói xong lời kịch, đám người Diệp Tưởng bắt đầu đọc đoạn sau của kịch bản.
Nhưng... càng nhìn... tim lại càng đập thình thịch.
Ở cách đó không xa, Mẫn Hà cũng đã đọc kịch bản, có cảnh phải xuất
hiện cùng đám người Diệp Tưởng, nàng không khỏi liếc mắt lại đây!
Nàng...... sẽ cùng Tôn Di Hoa có vài lời qua lại!
Hơn mười phút sau, Mẫn Hà xem xong kịch bản.
Ở cuối cùng kịch bản......
Nàng chết.
Bị kịch bản tuyên án tử hình không phải lần đầu tiên. Thế nhưng mặc
kệ có là bao nhiêu lần, diễn viên vẫn không thích xem thứ này.
“Đừng lo lắng.” Mộc Lam không chút do dự phát tin:“Ta đi cùng ngươi.”
Mẫn Hà chấn động.
“Mộc Lam đại nhân......”
Lúc đám người Diệp Tưởng cơm nước xong, chuẩn bị rời khỏi cantin, Mộc Lam cùng Mẫn Hà đi tới.
“Di Hoa!” Đình Thanh cùng Di Hoa vốn quan hệ rất tốt, cho nên lúc này nàng đến chào hỏi, Vũ Sóc cũng lộ ra thần sắc vui vẻ.
“Có chuyện gì vậy? Đình Thanh?”
“Có thể để ta... gia nhập vào tiểu tổ của các ngươi hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT