Diệp Tưởng tất nhiên cũng phải tham gia lớp bổ túc. Đây là chuyện
không còn cách nào khác. Mà cuối cùng Hầu Tước và Vũ Sóc cũng tranh thủ
cơ hội đến lớp học bổ túc, để có thể bảo hộ Diệp Tưởng.
Một ngày kia, trên sân thể dục, quỷ triều biến mất sau khi mưa ngừng. Tiếp đó, nam tử thần bí cũng không còn thấy đâu nữa.
Nếu không có hắn ở đó, sau này phát sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết được.
Căn cứ theo miêu tả của Tích Kính, Diệp Tưởng mới biết được chính mình còn có một đoạn quá khứ như vậy.
Hắn sau này hỏi mẫu thân. Trước đây hắn yêu thích Ultraman hơn
doraemon, khi đó truyện tranh Doraemon chỉ tùy tiện mua mấy bản, chưa
bao giờ nghĩ tới hắn sẽ tìm kiếm thu thập nguyên bộ. Kết quả, từ sau
việc đó hắn cư nhiên rất ít xem Ultraman, cũng không đi mua mì ăn liền
sưu tập thẻ bài, mà là tận sức tìm mua toàn bộ ấn phẩm Doraemon. Bất quá khi đó bởi vì chưa có nhiều nhà phát hành, cộng thêm tiệm sách gần nhà
không nhiều, muốn thu thập hơn năm mươi quyển truyện tranh không phải
chuyện dễ dàng. Nhưng không biết vì sao, hắn lại thực cố chấp.
Hiện tại, Diệp Tưởng rốt cuộc minh bạch vì sao Kim Thư Đông làm như
vậy. Thời điểm quay phần thứ nhất, vì muốn Vân Tùng Quân nhượng lại cho
hắn mấy bản truyện tranh, thậm chí còn nguyện ý nghe theo lời hắn.
Hết thảy...... Đều chỉ là bởi vì, đoạn ký ức kia a.
Đối với Diệp Tưởng cùng Tích Kính mà nói, giống như Nobita cùng
Doraemon vậy. Tuy rằng ký ức bị xóa bỏ, nhưng thời kỳ thơ ấu của chính
mình, chỉ sợ vẫn luôn ở trong tiềm thức, nhớ rõ sự tồn tại của Tích
Kính. Cho nên, mới đem thân ảnh của nàng trở thành Doraemon. Hắn, muốn
từ trong mơ ước, chạm đến thân ảnh của nữ nhi trong tương lai.
Nguyên lai...... Từ quá khứ đến bây giờ, thời gian lâu như vậy, hắn
vẫn luôn nhớ tới Tích Kính, nữ nhi vô số lần không từ nguy hiểm cứu hắn.
Nghĩ như thế, cho nên việc thu thập truyện tranh [ Dragon Ball ]
phỏng chừng cũng giống như vậy. Trong đó có 1 đoạn kịch tình, con trai
của Vegeta là Trunks trở về từ tương lai cứu vớt phụ thân.
Hắn kéo ngăn kéo dưới giường ra, nhìn từng quyển truyện tranh mấy năm nay thu thập, không khỏi cảm xúc thật lâu.
Ký ức từng chút một hiện dần trong đầu óc hắn.
Đồng thời, hắn cầm bút bắt đầu vẽ.
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện. Tất cả những bức vẽ ấy, cơ hồ toàn bộ đều là Doraemon.
“Tích Kính......”
Lúc này trong đầu Diệp Tưởng không có ý niệm khác.
Hắn thầm nghĩ, việc gặp mặt Vũ Sóc, còn có Tích Kính...
...Cho dù là một giây, hắn cũng sẽ không quên!
Tiếp đó, hắn cầm lấy ống nghe điện thoại trên bàn......
Ước chừng hơn một giờ sau, hắn gặp được Tích Kính cùng Vũ Sóc.
“Hôm nay......” Diệp Tưởng cầm ví tiền nói:“Hết thảy chi tiêu đều do
ta phụ trách. Tích Kính, hôm nay hãy quên hết mọi thứ đi, cùng ba ba và
mụ mụ, đi chơi giống như 1 nhà 3 người bình thường.”
“Ai cùng ngươi là ba người một nhà!” Vũ Sóc vội vàng đỏ mặt, nói:“Hiện tại ta và ngươi vẫn chỉ là bạn học thôi đó!”
“Đi... đi cùng nhau sao?”
“Ân. Con cứ quyết định đi. Đi công viên vui chơi, dạo cửa hàng mua
quần áo, hay là xem điện ảnh, đều tùy con chọn.” Diệp Tưởng cười nói:“Ta đem tất cả tiền mừng tuổi ra, vốn để dành mua truyện tranh
nhưng......”
“Mua truyện tranh mà phải để dành nhiều tiền đến mức ấy sao?” Vũ Sóc không khỏi lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ.
“Không có việc gì...... Tích Kính, hôm nay...... cùng mọi người đi
chơi vui vẻ đi.” Diệp Tưởng không hề cảm thấy đáng tiếc chút nào, thời
đại này chụp ảnh vẫn còn là 1 chuyện mới lạ, bằng không đem theo máy ảnh thì tốt biết bao.
Vì thế...... Đối với Tích Kính mà nói, hôm nay... sẽ trở thành 1 ngày khó quên.
Cùng phụ thân, mẫu thân, ba người đi ra ngoài du ngoạn...... đối với
một nữ hài tử bình thường mà nói, là sự tình quá mức bình thường, nhưng
đối với nàng, lại là chuyện lớn lao xa xỉ.
Cư nhiên...... có thể cùng cha mẹ đi chơi......
Tựa như mộng vậy......
Cuối cùng, hai người đi tới công viên vui chơi ở ngoại ô thành phố
Đông Giang. Ba người đã trải qua không biết bao nhiêu thời gian tuyệt
vời ở đây.
Đây chân chính là...... một nhà ba người......
Giờ này, ba người đang chơi một trò chơi tương đối mạo hiểm là ngồi
thuyền hải tặc. Chẳng qua, ba người không giống những người khác rít lên the thé, mà quá mức bình tĩnh, bởi vì...... đối với bọn họ thật là nửa điểm nguy hiểm cũng không có.
Mà tại một tiểu quán bên cạnh thuyền hải tặc trong công viên vui chơi.
Một nam nhân đang bên cạnh bàn uống nước.
Tầm mắt hắn, tập trung vào Diệp Tưởng. Cho dù cách cự ly rất xa, cộng với tốc độ đung đưa của thuyền hải tặc rất nhanh, nhưng trong mắt hắn,
đến một sợi lông nhỏ trên người Diệp Tưởng cũng nhìn rõ ràng thấu đáo.
Đối với hắn...... Đây là lần đầu tiên, trở về thời đại này.
Dựa theo lịch sử đã định, hắn căn bản sẽ không xuất hiện. Thế nhưng, trong lúc lịch sử bị thay đổi, hắn lại được sinh ra.
Điều này cũng khiến quỹ đạo lịch sử gia tăng biến số mới.
“Bất quá, lần đầu tiên nhìn thấy a......” Hắn nhìn chăm chú Tích Kính ở trên cao,“Tích Kính cư nhiên cũng lộ ra bộ dáng tươi cười như vậy.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên, hắn quay đầu lại.
Một nữ tử đang hướng tới phía hắn chậm rãi bước đến.
“Người đến rồi......”
“Mụ mụ.”
Nàng kia kinh ngạc nhìn nam tử đang ngồi trên ghế, khi nghe đến thanh âm “Mụ mụ” kia, cuối cùng một tia nghi vấn cũng tắt hết!
“Ngươi...... Nói cái gì đó a? Ta quen biết ngươi sao? Lá thư đặt ở bên trong hộp thư là do ngươi để vào?”
“Ân, là con.”
“Như vậy mấy tấm ảnh chụp kia là thế nào?”
“Ngồi xuống hãy nói. Mụ mụ.”
“Ai là mụ mụ ngươi? Không được nói bậy!”
Nữ tử tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại tuyệt đối không hề hoài nghi.
Tuy rằng nàng chưa bao giờ sinh con, nhưng nàng có thể khẳng định
người trước mắt chính là con trai của nàng. Đây là...... trực giác của
mẫu thân, không cần thứ gì minh chứng.
Dante không nói thêm gì, trực tiếp ôm lấy nàng.
“Con rất nhớ người......”
“Mụ mụ!”
Nữ tử này, chính là Ôn Vũ Phàm!
“Ngươi...... Ngươi......”
Sau đó, Vũ Phàm nhận được một tin tức kịch bản.
“Còn có...... Xin lỗi...... Mụ mụ.”
Hắn cấp Ôn Vũ Phàm gửi đi một tin nhắn kịch bản.
“Chuyển cáo cho Diệp Tưởng......”
“Con có thể khôi phục cho hắn lực lượng Thợ săn Ác Ma. Thậm chí,
khiến hắn trở nên càng cường đại hơn so với trước kia. Thế nhưng, làm
việc lớn, con cũng muốn hắn ký kết một khế ước. Vô luận phát sinh bất cứ sự tình, quan trọng nhất chính là bảo vệ tốt cho người, cho dù hắn
chết, thậm chí cả người thân yêu bên cạnh hắn chết đi, hắn cũng phải bảo vệ người. Chỉ cần hứa chuyện này, con sẽ khôi phục lại lực lượng cho
hắn! Chờ một lát rồi nói với hắn, trước khi ký ức bị xóa bỏ. Khế ước
con sẽ gửi tới qua tin nhắn kịch bản, lát nữa mụ mụ phát cho Diệp Tưởng, chỉ cần hắn ký kết phần khế ước này, con sẽ thực hiện lời hứa của
mình.”
Vũ Phàm ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, nàng bỗng nhiên phát hiện, nam tử đang ôm lấy nàng, đã không thấy đâu nữa.
Nhi tử...... Con ta?
Đối với Ôn Vũ Phàm, chuyện này thật là sự tình phi thường chấn kinh.
Bất quá...... Hắn nói có thể khôi phục năng lực như xưa cho Diệp Tưởng, hơn nữa còn cường đại hơn?
Thời điểm kết thúc [Gia tộc Nightliar 3], năng lực của Diệp Tưởng đã
hữu mục cộng đổ (có mắt cùng thấy, ai cũng nhìn thấy rõ ràng). Chẳng
lẽ...... Còn có thể trở nên càng cường đại hơn sao?
Nếu, hắn có thể càng thêm mạnh mẽ...... Như vậy, sẽ thế nào đây?
Vũ Phàm khó có thể tưởng tượng!
Bất quá có thể khẳng định, so sánh được với Long Ngạo Thiên!
Chỉ là, nàng thực để ý một việc.
Nếu nam nhân kia là con trai của nàng, như vậy......
Ai là phụ thân hắn?
Lúc hoàng hôn.
Khu vui chơi sắp đóng cửa.
Diệp Tưởng, mang theo Tích Kính cùng Vũ Sóc đi tới cửa. Lúc này, trên đầu Tích Kính còn mang băng cài tóc, bên tai còn có đôi bông, đều là
cha mẹ mua cho nàng.
Đối với Diệp Tưởng, hắn đang tận hết khả năng bồi thường cho đứa con gái luôn chịu thua thiệt của mình.
Kế tiếp......
Hắn cần phải đi làm một vài chuyện.
“Như vậy, ngày mai gặp lại.”
“Ba ba!”
Tích Kính cầm tay Diệp Tưởng.
“Hôm nay thật sự...... rất vui vẻ.”
“Ân.” Diệp Tưởng cũng gật gật đầu.
Chỉ là...... một ngày như vậy sẽ không duy trì lâu lắm. Rất nhanh, kịch tình từ kịch bản sẽ bắt đầu.
“Sau này, ta sẽ bảo vệ con. Tích Kính!”
Ta sẽ bảo hộ con!
Dùng năng lực của ta!
Tiếp đó, hắn cùng Vũ Sóc và Tích Kính chia tay.
Hắn đã nhận được thư khế ước do Ôn Vũ Phàm gửi đến.
Trước mắt hắn căn bản không thể bảo hộ bất luận kẻ nào. Chỉ có trở
nên mạnh mẽ, hắn mới có thể bảo vệ Vũ Sóc cùng Tích Kính. Về phần ưu
tiên bảo vệ Vũ Phàm, hắn vẫn đang do dự, nhưng nghĩ lại, đạt được lực
lượng cường đại phải trả một cái giá đắt là không tránh khỏi. Nếu hắn do dự không ký kết khế ước, dẫn đến việc khi Tích Kính cùng Vũ Sóc tao ngộ nguy hiểm lại thúc thủ vô sách...... Như vậy hắn chẳng phải càng hối
hận?
Cho nên...... Hắn suy tư một hồi, cuối cùng ký kết khế ước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT