Thành phố Đông Giang, đường Nguyệt Thọ.

Một nhà bán đồ thể dục.

Ông chủ là 1 nam tử khoảng hơn 30 tuổi. Lúc này đang cúi đầu ghi chép danh mục.

Hôm nay là ngày mười hai tháng bảy. Nghỉ hè đã trôi qua được ¼.

Hắn nghe thấy tiếng cửa tiệm mở, lập tức ngẩng đầu lên, lập tức cười tươi nói:“Hoan nghênh quang lâm.”

Đi vào trong là bốn người, hai nam hai nữ. Mà hai nam hai nữ này, dung mạo đều cực kỳ xuất chúng, nhất là 1 nam tử trong đó, gương mặt có thể nói là mỹ nam tử hiếm thấy.

Giờ khắc này, hắn thậm chí hoài nghi 4 người này có phải là nghệ sĩ?

“Xin hỏi......” thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ kia bước lên hỏi:“Ngươi là Tôn Trọng Phong tiên sinh sao?”

“Phải, là ta.” Tôn Trọng Phong nao nao, hắn tìm tòi trong trí nhớ đã từng gặp qua đối phương ở nơi nào. Nhưng hắn tin tưởng, 1 nam tử như vậy nếu đã gặp, tuyệt đối sẽ nhớ kỹ.

“Ta gọi là Tôn Di Tinh. Là học sinh lớp 10-6 trường trung học Quảng Nguyệt.”

Nghe thấy cái tên trường trung học Quảng Nguyệt khiến cho Tôn Trọng Phong kinh ngạc không thôi.

“A...... Là trung học Quảng Nguyệt?

Lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, hiển nhiên là bọn hắn cố ý tới tìm người vào lúc này.

Trong phòng nghỉ phía sau cửa hàng, Tôn Trọng Phong tiếp trà bọn họ.

“Không sai, ta và Lý Vĩnh Quân là học sinh đồng một khóa, bất quá đã nhiều năm rồi không liên lạc. Mệt cho các ngươi có thể tra ra ta đang ở đây.”

Đương nhiên không phải điều tra ra.

Mà là Tích Kính cho biết hắn ở trong này.

“Bất quá...... Các ngươi tới là có chuyện gì?”

“Sự tình hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt tự sát, ngươi có biết không?”

“Cái gì?”

Tôn Trọng Phong nghe thấy phi thường kinh ngạc, trong nhất thời giật mình tại chỗ!

“Như thế nào có thể...... Như thế nào có thể!”

Tôn Trọng Phong hơn nửa ngày mới tiêu hóa được cái tin tức này.

“Không có khả năng...... Lão hiệu trưởng hắn. Hắn làm sao sẽ......”

Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi:“Các ngươi nói là thật sao? Thật là lão hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt?”

“Đó là tất nhiên.” Tôn Di Tinh cũng chính là Hầu Tước nói:“Lão hiệu trưởng treo cổ mà chết.”

“Tại sao có thể như vậy...... Lúc đó, ông ấy còn là chủ nhiệm lớp của ta. Là 1 hiệu trưởng vô cùng yêu thích sự nghiệp giáo dục, ông nói 1 đời này sẽ phụng hiến cho công cuộc dạy người. Như thế nào lại biến thành bây giờ?”

Đám người Tôn Trọng Phong, Lý Vĩnh Quân, Cao Sách đều từng là học sinh của Ngô Quảng Liệt. Năm đó sau khi tốt nghiệp, rất nhiều người đã chuyển đi. Không giống hiện tại có QQ hay là di động. Việc liên hệ phi thường khó khăn, nếu chuyển nhà đi, như vậy rất dễ ràng đoạn tuyệt liên hệ. Mà những người có liên hệ với nhau cũng chỉ là số ít.

Tôn Trọng Phong là người thứ 7 bọn hắn tìm đến.

Cũng là 1 người cuối cùng.

Lịch sử trải qua sự tham gia của Tích Kính cùng Diệp Tưởng tương lai làm phát sinh ra hiệu ứng cánh bướm cực đại. Cho nên bản thân Tích Kính cũng không thể nào xác định được, đây có phải đoạn thời không phát sinh thay đổi cuối cùng hay không. Hỏi Tôn Trọng Phong chuyện tình từng xảy ra trong quá khứ, sẽ nhận lại được đáp án gì đây.

Sau khi hỏi chi tiết tình huống lão hiệu trưởng tự sát, Tôn Trọng Phong lâm vào trầm tư.

“Bất quá...... Các ngươi tới tìm ta là muốn hỏi cái gì? Ta tốt nghiệp lâu như vậy, không liên lạc với đa số người trong lớp. Vốn ta từng nghĩ sau khi tốt nghiệp vài năm sẽ đi thăm lão hiệu trưởng vài lần. Nhưng sau này ta nghe nói ông từ chức hiệu trưởng, về nhà làm nông. Như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ như vậy.”

“Lão hiệu trưởng chết...... Có lẽ không phải là chuyện đơn giản.” Lúc này, người nói chuyện là Diệp Tưởng.

“Có ý gì?” Tôn Trọng Phong nhất thời sửng sốt.

“Ta muốn hỏi ngươi một vài vấn đề.”

Diệp Tưởng thanh thanh cổ họng, hỏi:“Ngươi cùng Lý lão sư là học sinh đồng một khóa, như vậy ngươi còn nhớ hay không, thời điểm năm đó đi học, có từng xảy ra sự tình gì đặc biệt? Nhất là thời điểm đi đảo Trường Nguyệt?”

Lúc trước, bên trong tấm ảnh chụp, Diệp Tưởng nhìn thấy 1 bóng trắng khả nghi.

Cái kia bóng trắng cũng từng xuất hiện ở trong ảnh chụp.

Tuy rằng đa số người đều không có ký ức, thế nhưng, sự thật chẳng lẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào sao? Không hẳn.

Diệp Tưởng rất rõ ràng biết, có một người cũng giống như mình, không bị xóa bỏ ký ức. Đó chính là Ngô Quảng Liệt.

Không chỉ như vậy. Trước mắt chủ nhiệm lớp Lý Vĩnh Quân tuy đổi thành Long Ngạo Thiên sắm vai, nhưng không cần nghi ngờ, từ nhật ký năm đó liền không khó phán đoán, hắn đối với hết thảy chắc chắc sẽ cảnh giác.

Một khi đã như vậy...... Hắn có hay không nói cho người bên cạnh biết?

Lúc ấy, bạn thân của Lý Vĩnh Quân là Cao Sách từng bị kéo vào trong truyện này, mà sau này người này cũng biến mất trong lịch sử, không còn nửa điểm dấu vết.

Bóng trắng thần bí trên đảo Trường Nguyệt cùng với trường trung học Quảng Nguyệt.... chân tướng nguyền rủa thời gian....

Dù có thế nào, chỉ có đem hết thảy chuyện này điều tra rõ ràng mới có khả năng tăng thêm phần thắng trong bộ phim kinh dị khó giải vô nhân hình này. Hai tháng về sau sẽ khai giảng. Bất luận bản thân Kim Thư Đông có muốn hay không, hắn tất yếu phải tới trường, cả những người khác cũng vậy.

Tôn Trọng Phong lộ ra biểu tình hồ nghi, sự tình đã lâu như vậy thì có quan hệ gì tới lão hiệu trưởng tự sát.

“Đảo Trường Nguyệt, ta nhớ đó là cố hương của lão hiệu trưởng, thời học sinh chúng ta có đi qua nhiều lần. Bất quá không nhớ có sự tình đặc biệt nào xảy ra.”

Đáp án như thế, 6 người trước cũng đã nói.

Chẳng lẽ thật là giỏ trúc múc nước, công dã tràng sao? Thật sự không thể tìm kiếm được manh mối quan trọng hơn?

“Thật sự không có sao? Tỷ như...... hiện tượng ma quái linh tinh nào đó?” Diệp Tưởng tiếp tục truy hỏi.

“Hiện tượng ma quái?”

Mấy cái loại thuyết pháp linh dị hoang đường đều do niên đại cũ kỹ truyền lại, hoàn toàn là mê tín phong kiến. Tôn Trọng Phong hiện tại cũng cảm thấy như vậy. Cần phải biết thời đại internet không thông dụng, con đường tiếp thu tin tức phần lớn tới từ TV và báo chí, trong đó đều là những tin tức được nhà nước kiểm soát. Đối với Tôn Trọng Phong mà nói, linh dị là không có thật, mê tín cũng không nên tồn tại.

Tôn Trọng Phong không chút do dự lắc đầu:“Không có khả năng, không có chuyện như thế. Các ngươi muốn điều tra cái gì đây? Lão hiệu trưởng tự sát, các ngươi lại hỏi những vấn đề cổ quái như vậy, là Vĩnh Quân hắn kêu các ngươi làm sao?”

Nói tới đây, thần sắc hắn có hơi chút đăm chiêu.

“Nhưng mà nói về chuyện kỳ lạ thì......”

“Có sao?” Diệp Tưởng lập tức tỉnh táo tinh thần.

Rốt cuộc có đột phá!

“Nói chi tiết xem xem!”

“Ân...... Không nhớ rõ...... Là chuyện đã lâu lắm rồi......”

Tôn Trọng Phong lắc lư đầu:“Thật không nhớ rõ. Chỉ là, hắn dường như đã nói qua với ta vài lời kỳ quái. Các ngươi muốn biết thì đi hỏi hắn.”

Có thể hỏi, sớm đã hỏi!

“A!”

“Ta nhớ ra rồi!”

“Chuyện gì?”

“Là như vầy. Khi đó, trường học dùng cơm đều là đem đồ ăn đưa thẳng vào phòng học, lão sư sẽ giúp học sinh xới cơm múc canh, mà khi đó, chính là Ngô hiệu trưởng giúp chúng ta xới cơm. Ở thời điểm đó, bát cơm là do chúng ta tự mình chuẩn bị.”

“Sau đó thì sao?”

“Ta nhớ rõ ngày đó, lúc ăn cơm, Vĩnh Quân cư nhiên quên không đem bát cơm theo. Kết quả hắn muốn trở về lấy, nhưng ngày đó đứng chờ ở trạm xe buýt thì trời mưa to, không thể không quay về trường. Thời điểm hắn trở về, đồ ăn đã không còn.”

“Lúc ấy hắn chạy đi nói với Ngô hiệu trưởng chuyện này, hi vọng có thể mượn 1 bát cơm, xin chút cơm thừa. Nhưng mà, Ngô hiệu trưởng lại nói như thế này......”

“Hắn nói:‘Ta không phải đã giúp ngươi xới cơm múc canh rồi sao?’”

Những lời này vừa ra, không khí trong phòng nhất thời hạ xuống.

“Sau đó thì sao?” Diệp Tưởng đã hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.

“Vĩnh Quân nói, hắn rõ ràng quên bát cơm ở nhà, căn bản không có tới lấy đồ ăn! Ngô hiệu trưởng cảm giác rất kỳ quái, ông đối với lời nói của Vĩnh Quân hoàn toàn không tin, thậm chí, còn tự mình chạy vào phòng học, tới trước bàn học của hắn xem xét, có phải hắn giấu đồ ăn đi đâu không. Lúc đó ta cảm thấy rất kỳ quái, Vĩnh Quân làm gì phải nói dối như thế? Mà Ngô hiệu trưởng lại nói, Vĩnh Quân rõ ràng có đến lấy cơm!”

“Chuyện này, Vĩnh Quân nói qua với ta. Bởi vì chuyện tình quá mức quỷ dị cho nên hắn không thể hiểu nổi. Hiệu trưởng thề son sắt nói, ông thật sự tự mình xới cơm cho Vĩnh Quân. Nhưng ngày hôm sau, Vĩnh Quân nói cho ta biết, bát cơm thực sự vẫn ở trong nhà hắn. Cuối cùng ngày đó hắn không được ăn cơm trưa.”

Nói đến này, hắn dừng lại một chút mới nói:“Lúc ấy Vĩnh Quân còn nói, chẳng lẽ trên thế giới có người giống hắn như đúc sao?”

Bất quá hắn tự giễu cười cười:“Thật là, ta nói với các ngươi chuyện này làm gì chứ. Hẳn là do Ngô hiệu trưởng nhìn lầm rồi......”

Không...... Hắn không có nhìn lầm.

Diệp Tưởng thực tin tưởng điểm này.

Ký ức của Ngô Quảng Liệt không bị xóa bỏ.

Thời điểm đó, hắn thực sự nhìn thấy Lý Vĩnh Quân...... Là hắn đến từ quá khứ, hoặc tương lai![ chưa xong còn tiếp......]

ps: Lý Vĩnh Quân chuyện này, là phát sinh tại ta học sinh thời đại một kiện chân thật cố sự. Ngày đó ta bởi vì bát cơm quên ở nhà, trở về lấy không thành công, trở về thời điểm lão sư nói đã giúp ta thịnh cơm, cự không giúp ta một lần nữa thịnh cơm, dẫn đến ta ngày đó không thể ăn thượng cơm trưa. Ta cùng lão sư cố gắng tranh thủ, nhưng là nàng chính là nhận chuẩn giúp ta thịnh qua cơm. Sau đó về nhà, bát cơm căn bản là ở trong nhà.

Cho nên ta mới trước đây lần đó từng nghĩ tới...... Chẳng lẽ đó là đến từ quá khứ hoặc là tương lai ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play