"Hô... Rốt cục lại nhìn thấy được." Tịch Thâm Dạ vừa ra ngoài mua
bỏng ngô và coca về "May trước khi vé xem phim hết hạn đi lĩnh bỏng ngô
và coca, ta vốn tưởng lần này phải dùng bỏng ngô để bù lại giá vé chứ... "
Ánh rạng đông chiếu trên ngọn núi St. Dios.
Trên mảnh đất này, chỉ sợ ngay cả 1 cọng cỏ cũng không còn tồn tại, khắp nơi chỉ là đất đá hoang vu.
Vẻ mặt Vũ Sóc có chút mệt mỏi, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, ôm lấy đầu Hầu Tước, đi tìm thân ảnh của Diệp Tưởng.
"John đã chết?" Ám Hà cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà trong thiên địa đã không còn thấy tung tích của Diệp Tưởng.
Hầu Tước nhìn thấy thái dương lại 1 lần nữa xuất hiện, hắn biết Diệp Tưởng cuối cùng cũng thành công rồi.
Hắn hiện tại đã là đèn hết dầu tắt, rất nhanh phải đi xuống suối vàng.
Một khi hắn chết đi, như vậy rạp chiếu phim thứ 19 chân chính đoàn
diệt. Lần này rạp chiếu phim thứ 19 dốc hết toàn lực, tất cả diễn viên
đều tham gia bộ phim này.
Ánh mắt Hầu Tước nhìn về phía rạng đông.
Hắn muốn đem những tia sáng này khắc ghi trong trái tim mình, tạo nên bức tranh cuối cùng trước tử vong.
Một lúc sau...
Tánh mạng của Hầu Tước kết thúc.
Heine. Xia Neite. Ophelia Willis, sinh năm 1987 công nguyên, hưởng thọ 27 tuổi.
Vũ Sóc cúi xuống nhìn.
Làm linh môi nàng đã biết, bên trong cái đầu này đã không còn linh hồn.
Hầu tước. Đã đi rồi.
Hơn nữa hắn dù có thành công trở về rạp chiếu phim, thì vé chuộc cái chết bị âm cũng sẽ bị rạp chiếu phim gạt bỏ.
Giây phút này, trên ngọn núi thuộc về đọa tinh trận doanh chỉ còn sót lại Bạch Vũ Sóc một người.
Mà cuối cùng màn hình điện ảnh dừng lại trên gương mặt Vũ Sóc, sau đó bộ phim tuyên bố kết thúc. Tiếp theo là chuỗi dài danh sách diễn viên.
Kết thúc.
Kỳ thực thời gian điện ảnh kết thúc còn chưa tới, thế nhưng ma vương đã mất, như vậy coi như đã sớm xác định được kết cục.
"Kết quả ngay cả Heine cũng chết a!" Ám Hà không khỏi cảm khái.
Mà trên mặt Thâm Dạ cũng có vài phần ảm đạm, lập tức vò bổng ngô thành 1 đoàn, nói: "Đi thôi. Đã kết thúc."
Kết thúc...
Hết thảy đều...
Sau khi tỉnh lại, Vũ Sóc xuất hiện trong rạp chiếu phim thứ 13, nhìn chuỗi dài danh sách các diễn viên trên màn hình.
Những cái tên quen thuộc... không 1 ai có thể trở về.
Bất quá, Vũ Sóc ngay cả 1 giọt lệ cũng không rơi xuống được.
Nàng đã bi thương quá nhiều rồi
Chỉ còn 1 mình nàng sống sót sao?
Nàng nhìn khắp phòng chiếu phim, đích xác, không nhìn thấy có người nào khác.
Diệp Tưởng, Phương Lãnh. Ôn Vũ Phàm, Tiêu Mộng Kỳ. Đổng Ỷ Lam đều đã chết.
Nàng chống đỡ muốn đứng lên nhưng lại lảo đảo ngã xuống nền đất.
Chưa bao giờ Vũ Sóc thống hận bản thân mình nhỏ yếu và vô năng như
vậy. Cho dù thu được ma quỷ khế ước, cho dù trở thành Erna nàng vẫn nhỏ
yếu như trước đây!
Ngay lúc này nàng muốn trở nên mạnh mẽ, cường đại hơn bất cứ lúc nào!
Thế nhưng... Sau này nàng căn bản không còn đối tượng cần bảo hộ, cũng không còn...
Nhưng lúc này lại có 1 bàn tay nắm lấy vai nàng.
"Đứng lên đi, Vũ Sóc."
Nàng ngẩng đầu lên.
Diệp Tưởng cứ như thế đứng trước mặt nàng.
"Ta còn sống. Vũ Sóc."
Thời khắc Vũ Sóc nhìn thấy Diệp Tưởng, nội tâm nàng chấn động không
nói nên lời. Một khắc đó, cho dù toàn bộ chư thiên thần xuất đứng trước
mặt, so ra cũng kém Diệp Tưởng.
Đối với Vũ Sóc mà nói, Diệp Tưởng chính là Thần của nàng.
Nàng nắm lấy tay Diệp Tưởng, sau đó ôm hắn vào lòng!
"Cám ơn ngươi... Cám ơn ngươi... vẫn còn sống... Ngươi còn sống..."
Mọi người đều đã chết.
Rạp chiếu phim thứ 13 chỉ còn lại Diệp Tưởng và Vũ Sóc hai người.
Buổi tối, bên trong phòng ăn rạp chiếu phim.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc đều mặc trang phục thuần trắng, trên bàn bầy vài đĩa đồ ăn chay để cúng tế người chết.
Đáng tiếc, không thể mang thi thể bọn họ trở về, cũng không có điều kiện tổ chức lễ tang cho họ.
Hiện nay... chỉ có thể làm được đến thế này mà thôi.
"Phương Lãnh, Mộng Kỳ, Vũ Phàm..."
Vũ Sóc yên lặng nhìn bàn đồ ăn, dùng thanh âm nghẹn ngào nói: "Kết thúc rồi, Diệp Tưởng đã báo thù cho các ngươi."
"Mong các ngươi có thể ngủ yên..."
Ngủ yên?
Làm sao có thể ngủ yên?
Người bị địa ngục trùng cắn nuốt tuyệt đối không được ngủ yên.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc ngồi bên bàn cơm, không khí chung quanh u ám nặng nề.
Cầm đũa lên, Diệp Tưởng nói: "Ăn đi, Vũ Sóc."
Vũ Sóc cầm đôi đũa trên tay, ngơ ngác nhìn cái chén trước mặt, sau 1 hồi, 1 giọt lệ nóng hổi rơi xuống.
"Ta chỉ khóc lúc này thôi... Diệp Tưởng..."
Vũ Sóc cúi đầu, không muốn để Diệp Tưởng nhìn thấy bộ dạng của nàng.
"Sau lúc này... Ta sẽ không khóc nữa... Ta sẽ không tiếc tất cả
trở nên mạnh mẽ, cường đại đủ để bảo vệ đồng bạn, cường đại đủ để làm
chủ vận mình của mình!"
Lúc này, Diệp Tưởng nắm chặt lấy 2 tay nàng.
"Khóc xong... lau mặt rồi ăn cơm đi."
"Ăn được... mới có thể sống sót."
"Sống sót... Sau đó ta và ngươi sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ!"
Lúc này Diệp Tưởng rất rõ ràng...
Hắn đã không còn là thợ săn ác ma.
Thứ bị tan ra kia chính là phân thân của hắn.
Quầng sáng nhân vật chính tuy vẫn như cũ, nhưng thực lực của hắn đã
suy yếu tới mức muốn giận sôi. Hắn đã không còn bất tử chi thân, hơn nữa ngay cả 1 quỷ sai bình thường cũng không bằng.
Hắn hiện tại với thời điểm trong bộ phim 《xe buýt kinh khủng》không khác nhau chút nào.
Hơn nữa... Hắn vẫn bị hạn chế như trước, không cách nào sử dụng được vật nguyền rủa.
Đây chính là cái giá phải trả khi muốn đánh bại NightLiar.
Đây chính là đại giới để hắn có thể sống sót.
Bất quá, hắn còn thời gian. Chỉ cần có thời gian hắn có thể trở về như trước.
Hắn nhất định làm được!
Còn phía bên kia...
Bên trong 1 cửa hiệu cắt tóc nho nhỏ.
Trên mặt đất có rất nhiều tóc.
Phong cách kiến trúc của cửa hiệu cắt tóc hoàn toàn không khác gì
tiệm cắt tóc thập niên 90. Máy uốn tóc, ghế gội đầu cũng không có.
Heine khó khăn mở mắt.
"Ngươi đã tỉnh?"
Hắn nhìn sang phía bên phải. Đó là 1 nữ tử tóc quăn, gương mặt rất mỹ lệ, chỉ cần nhìn qua sẽ khiến người ta khó có thể quên. Lúc này người
đó đang lộ ra nụ cười vô cùng vui mừng.
"Ôn Vũ Phàm?"
"Ừ, là ta. Ta thật sự lo lắng ngươi sẽ chết."
"Đây là nơi nào?"
"Mộng a. Nơi này là thế giới trong mộng. Ừ... Thế giới trong mộng
của ta. Thời khắc cuối cùng tà mất đi sự chi phối đối với thế giới ác
mộng. Bất quá, ta đã đem bộ phận mộng cảnh của mình bứt ra ngoài."
Dưới tình huống Long Ngạo Thiên hoàn toàn chi phối ác mộng, nàng còn có thể phân tách 1 bộ phận thuộc về mình ra.
Hầu tước phải thừa nhận thiên phú tinh thần của Ôn Vũ Phàm dùng từ kinh khủng là không thể hình dung.
"Bất quá chúng ta tạm thời chỉ có thể ở trong mộng mà thôi... nói
đơn giản hơn, chính là chỉ có thể ở trong không gian bên trong tiệm cắt
tóc này..."
Đây là nơi chứa đựng ký ức tốt đẹp nhất của Ôn Vũ Phàm khi còn nhỏ...
Không gian không tới năm mươi mét vuông...
Đối với Hầu Tước và Ôn Vũ Phàm mà nói, đây chính là toàn thế giới...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT