Ngay trong lúc Hà Úy Nhiên cơ hồ đã tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt đột ngột xuất hiện 1 hắc động đang xoay tròn, sau đó từ bên trong vươn ra 1 bàn tay đem hắn giữ chặt rồi kéo vào trong hắc động!

Sát na Hà Úy Nhiên bị kéo vào hắc động hắn cho rằng bản thân mình chết chắc rồi, nhưng ngay sau đó hắn ngạc nhiên không thôi nhìn 1 thanh niên đang đứng trước mặt.

Dung mạo người thanh niên kia rất tuấn dật, ánh mắt hắn không phóng ra hung quang giống như Hà Úy Nhiên mà có 1 loại cảm giác uy nghiêm! Lúc này hắn liếc xéo Hà Úy Nhiên, tiếp theo mở miệng nói:“Ngươi chính là Hà Úy Nhiên sao?”

Hà Úy Nhiên đánh giá bốn phía chung quanh, nơi này thế mà cư nhiên là phòng học 10-6!

Hắn nhìn người thanh niên trước mắt căn bản giống như nhìn thấy quỷ! Thanh âm của hắn không phải là người cách vách khi nãy hay sao?

Hắn...... chẳng lẽ không phải nhân loại?

Khi diễn những bộ phim kinh dị, diễn viên có thể coi như không nhìn thấy vật nguyền rủa, đem nó xem như vật không tồn tại hoặc coi nó như là 1 thứ gì đó rất hợp lý, thế nhưng npc không có khả năng như thế. Cho nên diễn viên thường hay tránh sử dụng vật nguyền rủa trước mặt npc. Nhưng hiện tại lại không quản được nhiều như vậy.

Người thanh niên này tất nhiên chính là Diệp Tưởng. Bất quá, là Diệp Tưởng bản tôn và phân thân dung hợp.

Hiện nay trong 20 rạp chiếu phim, Diệp Tưởng là người duy nhất có thể đem nhân vật và diễn viên hoàn toàn phân chia, cũng là người duy nhất có thể chống cự lại sự xâm nhập và điều khiển của nhân vật. Điểm này ngay cả Hầu Tước cũng không thể làm được. Mặt ngoài nhìn vào thì không thấy có gì to tát, nhưng sau này trong tương lai nhất định sẽ là 1 vũ khí quan trọng của Diệp Tưởng.

Cho dù hiện tại cũng như vậy. Cùng “Dạ Vương” hoàn toàn phân liệt ra, Diệp Tưởng cảm giác được, rốt cục lại 1 lần nữa tìm về bản thân.

“Ngươi...... là người hay quỷ?” Hà Úy Nhiên không chút do dự nắm lấy 1 chiếc ghế, cả người lui về sau. Kỳ thật trên người hắn vốn có dao, nhưng là để quên mất trong tủ ở phòng ngủ rồi, vội vàng vén áo lên để lộ hình xăm, nói:“Ta...... Ta chính là người của bang tam vân!”

Nhưng vừa dứt lời, hắn bỗng nhìn thấy đồng tử của Diệp Tưởng hóa thành một mảnh màu bạc!

Diệp Tưởng làm gì có thời gian để lãng phí với hắn, đơn giản trực tiếp phát động Ác Ma chi nhãn! Nhìn thấy Ác Ma chi nhãn màu bạc kia, ánh mắt Hà Úy Nhiên nhất thời ngây dại. Kế tiếp tự nhiên Diệp Tưởng hỏi, hắn trả lời, cho dù là Diệp Tưởng kêu hắn đi nhảy lầu hắn cũng lập tức làm theo. Một npc mà thôi, đối với Ác Ma chi nhãn tự nhiên nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có.

Hà Úy Nhiên rất nhanh đem tất cả mọi chuyện nói lại rõ ràng. Diệp Tưởng tự nhiên hiểu được hết thảy. hắn tạm thời không tìm thấy Trần Ngũ Sinh, bất quá có thể khẳng định, hắn trước khi bộ phim kết thúc lại 1 lần nữa xuyên việt, mà đoạn thời gian này là cuối học kỳ năm trước.

Về phần Hầu Tước và Vũ Sóc ở nơi nào hắn không thể biết được. Nhưng trong sự xuyên việt vô hạn tuần hoàn này, ai cũng không thể nói trước, đến cùng khi nào mới có thể rời khỏi bộ điện ảnh này. Thế nhưng không cứu được Vũ Sóc, Diệp Tưởng cũng tuyệt không nghĩ sẽ 1 mình `1 người rời khỏi.

Hà Úy Nhiên nói xong, Diệp Tưởng cũng lười để ý tới hắn. Loại nhân vật cặn bã lại còn là npc này hắn lười quản sống chết. Tình huống trước mắt, Diệp Tưởng vẫn đang suy xét vấn đề sinh tồn của bản thân. Hắn đối với việc có thể rời khỏi thời không trước mắt hay không đã không còn coi trọng, dù sao xuyên việt đến xuyên việt đi cũng đều giống nhau. Trong trường trung học Quảng Nguyệt, tuyệt đối không có địa phương nào được coi là an toàn.

Bất quá, vẫn có thể lấy tên Hà Úy Nhiên này làm quân cờ dò đường. Dù sao sống chết của hắn mình không quan tâm, mà Kim Thư Đông đối với những người trong lớp 10-6 xưa này đều ghét cay ghét đắng, tự nhiên đối với kẻ có phẩm hạnh không khác gi Vân Tùng Quân, liền không muốn quan tâm.

Vì thế, Diệp Tưởng cứ như vậy mang theo Hà Úy Nhiên rời khỏi phòng học. Hà Úy Nhiên đi ở phía trước, Diệp Tưởng theo ở phía sau. Xảy ra chuyện gì, Hà Úy Nhiên chính là người chết đầu tiên.

Cứ đơn giản như vậy.

Kim Thư Đông chỉ là 1 người thành thật bị buộc đến cực hạn mà thôi, đồng dạng cũng có thể phát triển 1 khía cạch cay nghiệt tối tăm trong tính cách, lại càng không nói tới hắn vẫn luôn luôn bị những kẻ như thế khi dễ.

Thẳng thắn mà nói, Diệp Tưởng rất hy vọng có thể đi cứu Hầu Tước cùng Vũ Sóc. Nhưng cái này chỉ có thể xem vận khí mà thôi, trước mắt ngay cả kịch bản cũng không có, theo lý thuyết nên đóng máy rồi mới đúng, nhưng bọn hắn vẫn chưa thể rời khỏi điện ảnh. Những chuyện phát sinh sau này, tất cả chỉ có thể xem vận khí.

Hơn nữa, mặc kệ thời gian thay đổi như thế nào, đối với bộ điện ảnh này mà nói đã nên tới cuối cùng rồi. Xem ra đúng như ấn tượng về phim mỹ cũng như đa số phim Hollywood, một giờ đầu tiên trong điện ảnh dùng để nêu lên các vấn đề, chỉ có 20 phút cuối cùng mới chân chính thu hút người xem, khi đó kịch tình phải nói là xít xao tới từng giây, dùng cả đống đô la mỹ đi xây đắp. Bộ phim kinh dị này cũng là như thế, cho nên đoạn thời gian cuối cùng này, chỉ sợ mỗi một giây đều sẽ là nguy hiểm tầng tầng.

Nếu điện ảnh tới giai đoạn kết thúc cuối cùng, áp trục gặt hái được sẽ là cái gì?

Cái thứ nhất Diệp Tưởng nghĩ đến...... Chính là tấm ảnh chụp kia. Ảnh chụp lớp 10-6 ngày xưa trên bãi biển đảo Trường Nguyệt. Khi đó, sau bãi đá lộ ra 1 gương mặt ác linh khủng bố, nó đến tột cùng là cái gì? Là 1 vong linh đặc thù nào đó sao? Hay là nói...

Ngô Quảng Liệt đến nay vẫn duy trì được ký ức. Hắn vẫn nhớ được những chuyện phát sinh trong trường trung học Quảng Nguyệt. Nhưng hiện tại nghĩ lại có vài chỗ hắn căn bản không nói thật. Hắn có thực sự tích cực ngăn cản mọi chuyện phát sinh? Nếu thật sự không muốn học sinh chết đi vì sao không trực tiếp hủy bỏ lớp 6 kia đi, hoặc đơn giản hơn nữa là ngừng hoạt động trường học lại, tại sao mỗi năm vẫn tiếp tục chiêu sinh? Còn nữa, vì sao ngươi còn muốn đưa các học sinh tới đảo Trường Nguyệt?

Đây là lỗ hổng không thể giải thích được trong phim. Cho nên rất hiển nhiên, Ngô Quảng Liệt vẫn luôn cố ý thúc đẩy sự phát triển của phòng học dị độ. Thế nhưng, hắn vì nguyên nhân nào đó lại không thể thừa nhận hết thảy, cho nên mới lựa chọn trốn tránh. Hắn tự sát rất có thể bị tội ác dằn vặt!

Đáng tiếc là Ngô Quảng Liệt đã chết, việc này không còn ai biết được nữa. Bất quá nếu có thể xuyên trở về mà nói, Diệp Tưởng nhất định sẽ nhắm vào mấy vấn đề này mà hảo hảo hỏi hắn.

Hắn đến tột cùng đang che giấu cái gì? Vì sao thà rằng đem các học sinh đưa vào trong phòng học tử vong nhưng vẫn kiên trì giữ vững sự tồn tại của trường trung học Quảng Nguyệt, thậm chí còn đem học sinh dẫn tới đảo Trường Nguyệt?

Cái này nhất định là bí ẩn mà bộ điện ảnh này che giấu. Khiến Ngô Quảng Liệt tự sát hiển nhiên là không muốn để diễn viên nhanh chóng giải đáp được bí ẩn. Bất quá bởi vậy có thể suy ra, năm đó, chính mình từ tương lai tới đảo Trường Nguyệt đảo gặp mặt Ngô Quảng Liệt, rồi 1 loạt sự kiện phát sinh sau đó, nhất định đang ẩn dấu điều gì. Nếu có thể xuyên việt về khoảng thời gian đó có lẽ có thể tìm ra chân tướng cùng với... hết thảy ngọn nguồn! Như vậy có lẽ sẽ tìm được vật nguyền rủa căn nguyên trong bộ phim này!

Thời điểm đi đến góc hành lang tại tầng 4. Diệp Tưởng bỗng nhiên dừng cước bộ.

Sau đó hắn nhanh chóng phân liệt Ác Ma phân thân ra, để nó đứng chắn phía trước, còn bản tôn lui về sau.

Ác Ma phân thân cũng bắt đầu phóng ra Dạ Huyết cùng huyết tinh xiềng xích.

Rốt cuộc...... hắn cùng với ác linh chân chính ẩn nấp trong phòng học kia, không ngừng đem từng người sống kéo vào khe hở thời không, biến bọn họ chân chính trở thành ác linh...

Giao phong!

Diệp Tưởng muốn xem, bộ phim kinh dị này đến tột cùng khó khăn tới trình độ nào!

“Ngươi là ai?”

Trên hành lang trước mắt chỉ có phân thân của hắn và Hà Úy Nhiên mà thôi. Trừ ra căn bản không còn người khác.

“Ta biết ngươi ở trong này.”

“Ngươi đến cùng là thứ gì?”

Nguyền rủa? Ác linh? Ác Ma? Hay là 1 tồn tại nào đó không có hình thể chân chính?

Nhưng không có bất cứ câu trả lời nào. Bất quá Diệp Tưởng lại vô cùng xác định, đích xác có 1 thứ gì đó tồn tại. Cái này không chỉ xuất từ cảm giác của Thợ săn Ác Ma mà còn vì hắn tin tưởng, bộ điện ảnh này, khủng bố chân chính muốn xuất hiện rồi.

Ngôi trường này hất định cất dấu 1 thứ gì đó, chính bởi nó mới dẫn đến tất cả mọi chuyện phát sinh, cũng dẫn đến Ngô Quảng Liệt tự bán lương tâm chính mình.

Diệp Tưởng đương nhiên không có khả năng tiếp tục chờ đợi.

Vì thế, phân thân Ác ma vung lên Dạ Huyết, hung hăng chém về tiền phương!

Huyết tinh kiếm giống như đem hết thảy bổ ra. Không gian phía trước bỗng trở nên vặn vẹo!

Sau đó, Diệp Tưởng bỗng nhiên cảm giác sống lưng rét run, nhiệt độ chung quanh đột ngột giảm xuống kịch liệt.

Giờ này khắc này, Diệp Tưởng rốt cục cảm giác được khủng bố chân chính hàng lâm.

Căn nguyên nguyền rủa muốn hiện thân trước mặt hắn!

Huyết tinh xiềng xích được phóng thích tại 1 khắc đó, thế nhưng căn bản không tìm thấy mục tiêu để bắt giữ!

Là hắn còn quá yếu hay đối phương là tồn tại ở 1 không gian mà hắn không thể với tới được?

Lúc này, Hà Úy Nhiên đã khôi phục lại thần trí. Ác ma chi nhãn của Diệp Tưởng hiện tại đang toàn lực ứng phó với tình huống trước mắt, làm sao còn để ý tới hắn. Lúc này đây hắn cứ thế kinh hãi mà nhìn hết thảy.

“Này...... Đây là......”

Hà Úy Nhiên vội vàng muốn chạy trốn.

Nhưng ngay khi hắn chạy ra phía sau phân thân của Diệp Tưởng, không gian đột nhiên vặn vẹo, sau đó hắn nhìn thấy 1 bóng dáng khủng bố đang bổ nhào về phía hắn!

Hà Úy Nhiên 1 mảnh tuyệt vọng, ngã từ tầng bốn xuống!

Thế nhưng thời điểm hắn rớt tới lầu 3 lại kinh hãi nhìn thấy, trên hành lang lầu 3, Diệp Tưởng cư nhiên đang đứng đó, hơn nữa hắn còn nhìn thấy phía sau Diệp Tưởng có 1 quỷ ảnh như ẩn như hiện đang vươn đôi tay tái nhợt ra, muốn bóp chặt cổ Diệp Tưởng!

Giờ khắc này, Hà Úy Nhiên sắp chết dùng biểu tình oán độc nhìn cái quỷ ảnh khủng bố phía sau Diệp Tưởng kia, rồi hắn cứ thế rơi xuống mà chết.

Lúc trước Diệp Tưởng mà biết cặp mắt oán độc kia của Hà Úy Nhiên là dành cho quỷ ảnh khủng bố đứng phía sau mình thì không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào đây?

Mà dạ huyết của Diệp Tưởng thế nhưng......

Lại một lần nữa bị bẻ gãy!

Thời điểm hắn nhìn thấy Hà Úy Nhiên rơi xuống liền lập tức minh bạch.

Hắn đi tới trước mặt phân thân, sau đó 2 thân thể dung hợp lại làm 1.

Hắn biết, hắn hiện tại căn bản không thể làm thương tổn tới căn nguyên nguyền rủa của trường học này. Nó không biết từ đâu xuất hiện, cũng không biết sẽ từ đâu biến mất, xuyên toa bất định trong thời gian......

Một ngày nào đó, hắn sẽ biết chân tướng. Nhưng không phải hiện tại.

Nhìn Dạ Huyết bị bẻ gãy, Diệp Tưởng biết, quang hoàn nhân vật chính không có khả năng giúp hắn lần nữa khôi phục Dạ Huyết. Hắn muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vừa rồi, trong nháy mắt chém xuống Dạ Huyết, hắn mơ hồ nhìn thấy 1 bóng dáng xuất hiện phía sau phân thân của mình, cũng chính bóng dáng kia đẩy Hà Úy Nhiên xuống lầu.

Thời điểm hắn xuống tới lầu 3, tự nhiên không có khả năng nhìn thấy chính mình trong quá khứ.

Thời gian, quả nhiên thác loạn xen kẽ. Quá khứ Diệp Tưởng nhìn thấy Hà Úy Nhiên rơi xuống, sau đó ở ngày thứ hai vẽ lại ánh mắt của Hà Úy Nhiên, do đó gợi ra sự chú ý của đám người Vân Tùng Quân, Chu Đào, tiếp theo là hai đại trận doanh tìm kiếm thông tin về Hà Úy Nhiên.

Như thế nào là nhân, như thế nào là quả?

Ai biết mà được?

Trong khi đang cảm khái, Diệp Tưởng chuyển thân, sau đó hắn nhìn thấy 1 quỷ ảnh vặn vẹo đang lao thẳng tới trước mặt hắn!

“A a a a a a a a a a a”

Diệp Tưởng phát ra 1 tiếng kêu sợ hãi nhưng rồi lại phát hiện chính mình đang ngồi trước màn hình điện ảnh bên trong rạp chiếu phim.

Trên màn hình đúng là khoảnh khắc Quỷ Ảnh đang lao về phía hắn. Mà quỷ ảnh đó rõ ràng là... quỷ ảnh trong ảnh chụp đã nhìn thấy trên bãi biển đảo Trường Nguyệt.

Này chính là...... căn nguyên nguyền rủa của trường trung học Quảng Nguyệt sao?

Quỷ Ảnh trên màn hình lại giống như được dùng 1 cái băng ghi hình cũ phát lại, cực kỳ mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy khái quát mà thôi. Bất quá Diệp Tưởng biết, đây là địch nhân khiến Dạ Huyết bị gãy, huyết tinh xiềng xích cũng không thể đối phó được. Nếu không phải được truyền tống trở về chỉ sợ hắn hiện tại đã chết.

Màn thứ nhất trong phần 2, có lẽ hắn phải diễn tiếp cảnh này đi?

Tiếp theo, màn hình tối đen, bắt đầu xuất hiện danh sách những cái tên.

“Vũ Sóc!”

Diệp Tưởng rốt cuộc nhìn thấy được Vũ Sóc cũng đang ngồi trên hàng ghế gần đó. Nàng sống sót làm Diệp Tưởng triệt để an tâm.

“Diệp Tưởng!”

Diệp Tưởng chạy tới trước mặt Vũ Sóc, sau đó ôm nàng thật chặt. Dù có thế nào, xác nhận được sự an nguy của Vũ Sóc cũng coi như là chuyện tốt.

“Uy uy uy...... Cửa mở cửa mở......”

“Sống sót không...... A!”

Đám người Phương Lãnh, Ôn Vũ Phàm xông vào trước, nhìn thấy Diệp Tưởng đang ôm Vũ Sóc!

Này......

Cái tình huống gì đây?

“Khụ......”

Phương Lãnh biết chính mình chỉ có thể làm kỳ đà cản mũi. Hai người đều sống trở về cố nhiên ai cũng vui mừng, nhưng ai cũng muốn biết những chuyện đã phát sinh.

Lúc này tại rạp chiếu phim thứ 19.

Toàn bộ đều trở về, không 1 ai hy sinh.

“Hô...... Cư nhiên đều còn sống trở lại, A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ!” Nam Cung Tiểu Tăng thở dài nhưng trong lòng lại phi thường cao hứng:“Xem ra ta vô duyên tới tây linh gặp mặt phật tổ rồi!”

“Nếu ngươi đã muốn đi như vậy để ta tới tiễn ngươi.”

Thanh âm giống như thái giám phía sau truyền tới, Nam Cung Tiểu Tăng lập tức nhảy người ra xa, quay lại nổi giận mắng:“Ngươi khốn kiếp, Kim Cực Thọ, ta đã nói ngươi không được phép tới gần ta trong bán kính......”

“Uy uy uy, các ngươi xem!”

Lúc này các diễn viên rạp 19 đều chú ý tới danh sách trên màn hình.

Danh sách diễn viên xuất hiện hết, 1 đoạn phụ đề hiện ra.

“Hiện tại, công bố danh sách dự khuyết nhân vật chính trong bộ phim kinh dị cuối cùng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play