Bên trong nhà hàng thôn Kim Duyệt, các học sinh vây quanh cùng 1 chỗ gói vằn thắn, tại bàn của Diệp Tưởng, người gói tốt nhất chính là Vũ Sóc, ngoài ý muốn là Lý Mẫn Hà cũng ngồi cách đó không xa, nàng là người mù, mới hồi phục thị lực không lâu, tự nhiên không có khả năng gói vằn thắn. Lúc này ai nấy đều rất chuyên chú gói vằn thắn, làm diễn viên, vô luận tâm lý có ra sao cũng phải diễn cho thật tốt, bằng không NG vài lần mà nói, không có ai gánh nổi.

Bất quá trong quá trình gói vằn thắn, vẫn có vài lần NG. Dù sao các diễn viên hạng 2,3 biết bản thân sắp tới tử kỳ thì ai còn có tâm trạng mà ngồi gói vằn thắn! Tự nhiên NG liên tục. Mà mọi người thấy chỉ vì mấy cái vằn thắn cỏn con mà bị trừ vé chuộc cái chết, tâm tình lại càng thêm hoảng loạn. Nhìn những người này, Diệp Tưởng nhớ lại ngày vẫn là người mới, nếu không phải có giày cao gót của Hầu Thiên Bạch, rồi hy sinh nó để trở thành quỷ sai thì hắn không có khả năng sống tới ngày hôm nay. Bọn hắn có không ít người chỉ có thể thuê vật nguyền rủa, miễn cưỡng sinh tồn, dưới loại trạng thái ác liệt này, không ít người tối đa kiên trì được 4,5 bộ phim rồi chết. Đây quả là kết cục cực bi thảm.

Mà lần này, người chết sớm nhất cư nhiên không phải diễn viên hạng 2. Diệp Tưởng lúc này đem ánh mắt nhìn về phía Trương Kiệt ngồi ở bàn phía trên. Đúng vậy, Trương Kiệt ngủ chung phòng với Kim Thư Đông chính là người chết thứ nhất! Hắn nhiều lần dùng 2 tay run rẩy gói vằn thắn, thậm chí nhân bên trong hoàn toàn rơi cả ra ngoài mà không hề cảm giác chút nào, vì vậy mới dẫn đến NG. Sắc mặt hắn giờ này lại càng thêm bợt bạt.

Đương nhiên. Hầu Tước đã đưa ra những biện pháp nhằm bảo hộ các diễn viên yếu kém, mặc dù ưu tiên bảo hộ là những diễn viên hạng A, bọn hắn khẳng định chỉ xếp phía sau mà thôi. Nhưng Hầu Tước tuyệt đối không hoàn toàn mặc kệ bọn hắn sống chết, cái gọi là tích cát thành tháp, nước chảy đá mòn, nếu bởi vì bọn hắn nhỏ yếu mà không thèm để ý tới mạng sống của bọn hắn, vậy ngươi đừng mơ tưởng khi bọn hắn mạnh lên vẫn thu được sự trung thành của bọn hắn. Ai cũng đều từ diễn viên hạng bét đi lên cả thôi, nhưng đáng tiếc, có nhiều người đã quên mất điều đó.

Bất quá, bản thân Trương Kiệt tự hiểu, mặc dù hắn là người của khu ma doanh, nhưng đối với thái độ làm người của Hầu Tước, chỉ dừng lại ở 2 điểm lãnh khốc và vô tình. Trên người hắn chỉ có 2 kiện nguyền rủa, 1 kiện khu quỷ và 1 kiện loại đặc dị. Loại thủ đoạn bảo mệnh như vậy xưng là pháo hôi cũng không quá đáng chút nào. Trương Kiệt lúc này mặc dù mặt ngoài đang gói vằn thắn, thế nhưng trong đầu lại không ngừng đọc đi đọc lại kịch bản, 1 đoạn mà hắn chết đi.

"Lão hiệu trưởng thật đúng là đặc biệt ah." Lúc này trước mặt Vũ Sóc là mười mấy gói vằn thắn hình dạng phi thường hoàn mỹ, "Hy vọng mọi người có thể học được cách tự hành động, ta thật ra rất muốn nhìn thấy lão hiệu trưởng.”

Lão hiệu trưởng... Hiển nhiên, Ngô Quảng Liệt là 1 nhân vật rất quan trọng. Bất luận thế nào, cần phải nhanh chóng nhìn thấy hắn. Thời điểm năm đó hắn từ chức, khẳng định bên trong có huyền cơ. Chỉ là huyền cơ đó đến tột cùng là gì, lại khó có ai đoán được….

Bữa cơm kết thúc, mọi người tham gia vào bữa tiệc tối đốt lửa trại trên đảo. Trong bữa tiệc, dân đảo diễn rất nhiều các tiết mục cảnh đẹp ý vui, buổi tối còn được xem phim lộ thiên, hoàn tất các hoạt động cũng vừa lúc 9 giờ tối.

Sau đó mọi người dưới sự hướng dẫn của lão sư, đi tới phòng nghỉ của mình.

Mấy gian nhà này cơ bản dính liền nhau, bên trong có đủ giường chiếu, trang thiết bị tương đối sạch sẽ, trong sân còn có giếng nước, cách đó khoảng 5,6 mét là dãy phòng nhỏ khác. Chu vi xung quanh là 1 mảnh đồng ruộng bát ngát, phi thường yên tĩnh. Hòn đảo này vừa đầu tối, bầu trời đã 1 mảnh đen kịt, chỉ có hàng vạn tinh tú là tỏa sáng.

Diệp Tưởng tự nhiên giống như trước, cùng Trương Kiệt, Lý Gia Hân và Vân Tùng Quân ở cùng nhau.

Theo thời gian trôi qua, thời điểm Trương Kiệt tử vong ngày càng gần.

Trên hòn đảo đen kịt vắng vẻ này, tối nay, nơi này sẽ thành mộ địa chôn vùi vô số người. Hai đại trận doanh đã làm tốt chuẩn bị, nhưng Diệp Tưởng lại bị yêu cầu yên lặng theo dõi kỳ biến, Hầu Tước không có chút ý định nào để hắn xuất chiến. Hiển nhiên, an nguy chỉ là 1 mặt, mặt khác là có thể để hắn tiết kiệm vé chuộc cái chết và ngăn thể chất thợ săn bị suy yếu. Tuy rằng hiện nay còn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào cho rằng đây là phim kinh dị hệ ác ma, mà có vẻ thiên về phong cách ma quỷ của châu á hơn, nhưng ngay cả như vật, tầm quan trọng của thợ săn không cần nói cũng biết.

Diệp Tưởng một thân một mình ngồi trên giường, cầm một chai cocacola uống. Biết rõ đêm nay quan trọng cỡ nào, nhưng quân lệnh của Hầu Tước như núi, hắn không tiện trực tiếp vi phạm. Huống chi Hầu Tước nói không sai, hiện tại Diệp Tưởng tham gia, khả năng chết là rất cao.

Đêm nay... tập thể Ảnh đế nhất định phải xuất thủ.

Tất nhiên khi nào diễn viên hạng A bị nguy hiểm tới tánh mạng thì nhóm người "Ảnh đế" mới ra tay!

Lúc này Mộc Lam đứng cạnh 1 thửa ruộng hút thuốc. Thời hắn là học sinh không hề hút thuốc lá, sau này chạy tới hắc bang ở phía đông mới trở nên nghiện thuốc, lâu ngày đã nghiện tới mức không xong rồi.

Lúc này, Cách Lan Địch chậm rãi từ đằng xa đi tới, hắn cũng đồng dạng lấy ra 1 điếu thuốc, còn Mộc Lam thì lấy ra bật lửa giúp hắn châm thuốc. Dù gì, quan hệ giữa bọn hắn chính là quan hệ học sinh-thầy giáo.

"Ha hả, cám ơn nhiều, Lâm Viễn." Cách Lan Địch nói tiếp: "Hòn đảo này rất đẹp, nếu có cơ hội, lần sau còn tới nữa.”

"Tác Lan lão sư không ngủ được sao?"

"Có một chút."

Một trận gió lạnh thổi tới, lúa trên đồng ruộng đổ nghiêng đổ ngả. Những gian phòng nhỏ quanh đó vẫn không thiếu ánh đèn. Bất quá rất nhanh, toàn bộ đèn sẽ tắt, vì công tắc nguồn điện nơi này tới 10 giờ sẽ tự ngắt.

Kinh khủng... Cũng chính bắt đầu vào khoảnh khắc đó!

Cách Lan Địch hít sâu 1 hơi, hắn lúc này phi thường thanh tỉnh, không hề có chút ủ rũ nào.

Hai người bọn hắn tối nay đều phải ra tay! Nếu như ngay cả Mộc Lam và Cách Lan Địch liên hợp còn không thể giải quyết tình huống, như vậy lúc đó An Nguyệt Hình sẽ tự mình xuất thủ! Bất quá, chuyện như vậy không ai mong muốn phát sinh, dù gì điện ảnh vẫn đang là giai đoạn đầu, chiến lực chung cực như An Nguyệt Hình nên để tới cuối cùng.

"Sợ sao? Mộc Lam?" Cách Lan Địch lúc này mang theo vài phần đùa cợt nói: "Ngươi đã lâu rồi chưa từng có cảm giác "Sợ hãi" chân chính?"

Người bình thường có lẽ sẽ nghĩ, đến tầng thứ của bọn hắn, muốn vượt qua 1 bộ phim kinh dị quả là chuyện dễ dàng. Thế nhưng bọn họ sai rồi… kỳ thực áp lực sinh tồn lên bọn hắn chưa từng yếu đi chút nào.

"Không cần thử ta, Cách Lan Địch." Mộc Lam vẫn phong đạm vân khinh như trước: "Mục đích của chúng ta là bảo toàn chiến lực của những diễn viên hạng 2, tận khả năng ngăn cản quân số giảm đi, chỉ cần lo lắng điều này là đủ rồi."

Thời gian, cứ vậy từng phút từng giây trôi qua...

Sau mười giờ, công tắc điện tất cả gian phòng đều tắt. Mọi người tự nhiên đều đã ngủ. Bất quá chỉ là giả vờ chút chút mà thôi, đa số vẫn đang nằm thảo luận.

Lúc này, bên trong phòng của Diệp Tưởng...

"Được rồi, không sai biệt lắm, bắt đầu được chưa?"

Người nói câu này là Vân Tùng Quân.

"Hiện tại lên đường?" Đáp lời là mập mạp Lý Gia Hân.

"Đương nhiên." Vân Tùng Quân nhìn nhìn ngoài cửa sổ: "Lúc trước đang gói vằn thắn không phải đã thương lượng rồi sao? Khó có được 1 lần, tự nhiên phải kiếm trò nào kinh dị chơi rồi. Cứ dựa theo những gì đã bàn."

"Ha hả, có vẻ rất hay." Trương Kiệt nói câu này, cái từ "Ha hả" nghe thế nào cũng thấy miễn cưỡng, thiết chút nữa thì NG rồi.

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Diệp Tưởng vội hỏi.

"Thằng điên câm miệng ngay!" Vân Tùng Quân quát: "Đừng có nói chuyện với chúng tao!"

"Hừ, nói chuyện với ngươi, có ai biết được sẽ bị lây bệnh điên hay không!"

"Đừng nói vậy chứ, hắn cứ luôn mồm nói có quỷ, vậy không bằng để hắn tới chơi trò này là được rồi!”

"Rốt cuộc trò chơi kinh dị là trò gì?"

"Hanh..." Vân Tùng Quân nói: "Trò này rất đơn giản nha. Mỗi 1 người đi ra ngoài đồng ruộng, vòng 1 vòng sau đó quay về gõ cửa. Quy định là chỉ có thể gõ cửa 3 cái, nếu gõ liên tục sẽ đại biểu, "Quỷ" đã trở về... A a a a a a a!"

Vân Tùng Quân kêu to một tiếng, hiển nhiên là để hù dọa Kim Thư Đông. Diệp Tưởng tự nhiên làm ra 1 bộ dạng sợ hãi.

"Nghe thấy hay chứ? Còn có, để phòng ngừa có người làm bừa, ta cố ý cứ cách 1km ngoài đồng ruộng chôn 1 cái bình, lúc trở về phải mang theo cái bình kia, còn có khi đi không được mang theo đèn pin. Ha hả, về phần thứ tự, dùng đoán số để quyết định đi."

"Ta... Ta không đi!" Diệp Tưởng vội vàng chùm chăn qua đầu: "Ta tuyệt đối không đi!"

"Nói cứ làm như chúng ta muốn ngươi chơi lắm. Được rồi, bao búa kéo bắt đầu!"

Phần của 3 người trong kịch bản đều là chữ đỏ, cái này cũng có nghĩa, Trương Kiệt kiểu gì cũng nhất định phải ra ngoài.

Không thể né tránh!

Mà bởi vậy, Mộc Lam và Cách Lan Địch đang hút thuốc lá ngoài đồng tự nhiên sẽ xuất hiện, trở thành người hộ tống của Trương Kiệt. Hai vị ảnh đế tự mình hộ tống, nguyên bản Trương Kiệt tuyệt đối không có đãi ngộ này, thật sự là vì 1 đêm này trên đảo Trường Nguyệt cực kỳ nguy hiểm. Nếu phái diễn viên hạng 2 đi, nói không chừng ngược lại hao tổn diễn viên vốn không nên chết trong kịch bản! Hơn nữa phái 1 người thì không yên tâm, tất nhiên phải phái 2 người!

Cái này cũng là nguyên nhân Trương Kiệt có chút hơi yên tâm. Chỉ lả đối phương là 2 vị ảnh đế của đọa tinh doanh, hắn là người của khu ma doanh, bọn hắn có tận lực bảo vệ hắn sao?

"Nhớ kỹ, phải cầm cái bình kia về!" Vân Tùng Quân nhấn mạnh: "Lúc trở lại phải gõ cửa 3 cái, nếu ngươi dám dọa bọn này, chờ tới lúc vào bị chúng ta sửa chữa đi!"

"Đã biết! Dong dài như vậy làm cái gì!"

"Ha hả, chờ ngươi trở về, chúng ta sẽ tiếp tục chọn ai đi tiếp. Ta thật sự muốn nhìn, xem xem tối nay có thể nhìn thấy quỷ hay không!”

Lúc này Diệp Tưởng vẫn nằm trong chăn.

Vì vậy, Trương Kiệt bước ra khỏi phòng, hít thở 1 hơi... Dọc theo phía đồng ruộng, tiến về phía trước! (chưa xong còn tiếp...)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play