“Hầu Tước là muốn xem xem, ngươi lựa chọn ẩn nhẫn, hay là xúc động làm việc. Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của ta, ta không xác định Hầu Tước có ý đồ khác hay không. Đương nhiên, người khi dễ ngươi nghiêm trọng nhất chỉ là những diễn viên hạng B, C, bọn họ có thể cho rằng khả năng sinh tồn của mình vô cùng thấp, trong kịch bản quan hệ với ngươi cũng không được tốt, ngươi không thể che chở cho bọn hắn được, đơn giản liền cứ thế mà phát tiết cảm xúc trong lòng. Nhưng diễn viên hạng A lại khác, bọn hắn đều biết sau này địa vị của ngươi tại khu ma trận doanh sẽ vô cùng phi phàm, nên đầu óc tuyệt đối không ngu ngốc tới nỗi muốn chỉnh ngươi. Việc này ngươi cứ thả lỏng tâm thần đi, ta tin tưởng đãi ngộ của Kim Thư Đông sẽ không phải luôn luôn như thế.”

“Buổi tối hôm nay, ta tính tới phòng học kia nhìn 1 lần. Ta muốn điều tra bí mật của căn phòng này!”

Hiện tại trong căng tin chỉ còn Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc hai người. Không khí trở nên tương đối ngưng trọng.

Bất quá, Vũ Sóc ngoài miệng lại nói như thế này:“Chuyện của ngươi ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng ta không thể giúp ngươi được cái gì cả. Ngươi cũng nên suy nghĩ 1 chút, tại sao bọn họ lại tập trung khi dễ ngươi như vậy, bản thân ngươi cũng cần phải thay đối chính mình.”

“Ta thật sự không biết...... Bọn họ vì cái gì lại làm như vậy......”

Lúc này, trong đầu Diệp Tưởng lại hỏi:“Ngươi đi cùng ta chứ?”

“Ngươi có lý do thích hợp để thuyết phục Tôn Di Hoa không?”

Không có.

Diệp Tưởng cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tự thân vận động.

“Ngươi cẩn thận một chút. Nếu có sự cố gì nhất định phải trốn vào trong hắc động. Bất quá ngươi không đợi kịch bản mới ra rồi tính tiếp sao? Trước mắt đa số diễn viên hạng A đều đang đợi kịch bản mới.”

“Vẫn là chủ động thì thỏa đáng hơn. Cứ mặc cho tình huống phát triển, có lẽ đến cuối cùng sẽ không thể nào vãn hồi được nữa.”

Sau khi cơm nước xong, Vũ Sóc cùng Diệp Tưởng rời khỏi căn tin, sau khi đưa nàng đến cửa phòng ngủ nữ sinh 2 người liền tách ra. Bọn hắn cũng không có bao nhiêu lời để nói, Tôn Di Hoa hiển nhiên không có nhiều đề tài nói chuyện chung với Diệp Tưởng, chung quy 2 người cứ trò chuyện, khẳng định sẽ đề cập tới người trong lớp, như vậy căn bản không thể nào tiếp tục trò chuyện. Mà quá khứ của Kim Thư Đông lại là thứ hắn kiêng kị.

Bất quá, trước khi Vũ Sóc bước vào phòng ngủ, Diệp Tưởng bỗng nhiên nói với nàng:“Cám ơn ngươi...... Tôn Di Hoa. Thật sự cám ơn ngươi.”

Vũ Sóc nhìn bóng lưng Diệp Tưởng rời đi, trong lòng tràn ngập cảm giác lo lắng.

Nam nhân này là kỳ vọng lớn nhất của nàng. Có hắn rạp chiếu phim thứ 13 mới có thể chân chính quật khởi. Hắn thực kiên cường. Hiện tại Vũ Sóc xem ra, cái gọi là cường đại, cũng không phải chỉ nhục thế cường đại, mà chính là tinh thần cường đại. Cường đại đến mức đủ để chiến thắng bản thân mới có thể trở thành cường giả. Bằng không, cho dù như Mộc Lam thân là ảnh đế, lại bán mình cho ác ma, ngay cả ý chí bản thân mình cũng không có, làm sao có thể gọi là cường đại?

Vũ Sóc cũng hi vọng có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức có thể chân chính sánh vai cùng hắn chiến đấu. Chỉ dựa vào Địa Ngục trùng tiến hóa thể còn chưa đủ, Hầu Tước có lẽ tùy thời đều có thể thu nó đi. Nàng muốn trở thành cường giả bằng chính thực lực bản thân mình, sinh mệnh không bị người khác thao túng mới có thể có được ý chí tự do, nhưng cũng để khắc chế bản thân, không vì tư dục mà coi sinh mạng người khác là con kiến.

Diệp Tưởng đi về phía tòa nhà dạy học.

Đứng ở trung tâm sân thể dục nhìn về phía tòa nhà hắc ám, nó cấp cho người ta 1 cảm giác thực quỷ dị. Lúc này trên sân thể dục to lớn không 1 bóng người, gió thổi làm rác rưởi trên nền đất lượn lờ trong không trung.

Trong lưới cảm giác, tòa nhà trước mặt kỳ thật ẩn tàng không thiếu diễn viên hạng A. Bọn họ cũng ôm tâm tư giống hắn.

Diệp Tưởng chậm rãi bước về phía tòa nhà dạy học.

“Thợ săn Ác Ma cách tòa nhà này còn không tới 30 mét.”

“Biết rồi, cứ cách mỗi 10 giây báo cáo 1 lần.”

Vô số diễn viên hạng A đang giám thị hướng đi của Diệp Tưởng, đối với bọn họ động tĩnh của Diệp Tưởng là trọng yếu nhất.

Đúng lúc này, tình báo dồn dập đưa tới.

“Cấp báo! Lưu An Thông lão sư phòng giáo vụ đang di động tới tầng 4!”

“Tiếp tục giám thị!”

Diệp Tưởng đi tới cầu thang ở phía đông, hắn lúc này cũng biết bản thân đang bị rất nhiều người giám sát. Bất quá vô phương, hắn chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ?

Hành lang yên tĩnh, mỗi 1 góc cầu thang đều được khảm 1 mặt gương. Hắn không phí bao lâu thời gian đã lên tới tầng 4.

Chỉ là, sau khi lên tới tầng 4, hắn bỗng nhiên nhìn thấy 1 đạo thân ảnh mầu trắng lướt qua!

“Ngươi......”

Diệp Tưởng lập tức nhẩy nốt lên mấy bậc thang cuối cùng vọt tới!

Ngay lúc Diệp Tưởng chạm chân lên tầng 4, hắn đã không còn nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia nữa. Mà ngay bên cạnh cầu thang chính là lớp 6 năm nhất.

Hắn không do dự trực tiếp tiến vào phòng học.

Trong phòng học không một bóng người. Tràng cảnh này cùng với buổi tối lần trước giống nhau như đúc.

Nhưng lúc này, Diệp Tưởng lại đột nhiên nhìn đến vị trí cửa sau, thân ảnh máu trắng kia lại lần nữa lóe lên!

“Đừng chạy!” Diệp Tưởng hướng về phía bóng trắng đó phóng tới!

Lúc này Mộc Lam nhận được 1 tin tình báo.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa, Tinh Vẫn!”

“Thực xin lỗi...... Tại tầng bốn, đã mất đi dấu vết của Diệp Tưởng, ta đã phái diễn viên gần nhất đi qua!”

Tin tức nhanh chóng truyền lại.

“Diệp Tưởng...... biến mất rồi! Tầng 4 có Tây Môn Khả Lệ trọng điểm theo dõi, nhưng căn bản không phát hiện ra Diệp Tưởng biến mất lúc nào! Hắn sao có thể thoát khỏi tra xét của Tây Môn Khả Lệ?”

Mộc Lam bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.

Không gian vu nữ Tây Môn Khả Lệ...... Thế nhưng cũng không thể biết được?

“Đợi đã, đừng chạy!”

Diệp Tưởng rốt cuộc vận dụng tốc độ nhanh nhất của hắn truy theo thiếu nữ váy trắng! Nhưng lấy tốc độ kinh người của hắn như thế vẫn không đuổi kịp nàng! Tại 1 đoạn hành lang khác trên tầng 4, tiếp tục mất đi tung tích của nàng!

Diệp Tưởng không hết hy vọng, lại chạy tới lầu ba tiến hành điều tra. Lúc này hắn cũng đang mở ra lưới cảm giác, khiến hắn ngoài ý muốn là không hề nhìn thấy tung tích những diễn viên khác! Chẳng lẽ lưới cảm giác bị áp chế?

Mỗi 1 tầng kiến trúc trong tòa nhà giáp đều giống nhau, Diệp Tưởng đang định tìm tòi một phen, lại nhìn thấy 1 người đột ngột té từ tầng 4 xuống!

Bộ mặt người đó toàn là máu, lại thêm trời tối cho nên không thấy rõ ràng lắm.

Nhưng người kia sau khi nhìn thấy Diệp Tưởng lại lộ ra biểu tình cực kỳ oán độc! Biểu tình đó giống như có cừu hận ngập trời với Diệp Tưởng!

Diệp Tưởng vọt tới trước, cách một bức tường thấp nhìn xuống. Địa phương người kia rơi xuống chỉ còn lại đống thịt vụn, đã chết đến không thể chết hơn.

Người kia là ai? Vì cái gì nhìn thấy hắn lại lộ ra ánh mắt oán độc như vậy?

Nghĩ đến những học sinh lớp 6 năm nhất oán hận mình, Diệp Tưởng ẩn ẩn có chút ý nghĩ. Hắn lập tức vọt xuống.

Tuy rằng cơ hồ mọi người trong lớp 6 năm nhất đều chán ghét mình, thế nhưng...... cho dù như vậy, tới lúc sắp chết sao lại dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn mình?

Trong bóng đêm, ánh mắt ác ý kia quả thực không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả! Cái loại oán hận như hận không thể lôi kéo hắn cùng chết theo!

Người này, người này là...... Ai?

Chạy xuống tầng cuối cùng, Diệp Tưởng liền chạy ra ngoài, thế nhưng lại đụng phải 1 người!

“A!”

Người kia và Diệp Tưởng cùng ngã xuống đất, Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn qua đối phương, cư nhiên là Diệp Tinh Vẫn! Trong lưới cảm giác không hề có hắn, sao hắn lại đột ngột xuất hiện?

“Ngươi đi đường không để ý sao?”

Diệp Tưởng không để ý tới Diệp Tinh Vẫn, lập tức đi thăm dò xem xét thi thể.

Nhưng...... Nhưng......

Ở nơi đó, làm gì có thi thể nào?

Giống như lúc trước...... thi thể của Lưu lão sư biến mất!

Điều này đến cùng là sao?

“Mộc Lam đại nhân, Thợ săn Ác Ma xuất hiện!”

“Hắn chẳng lẽ có được vật nguyền rủa hệ không gian cao cấp? Không đúng, Thợ săn Ác Ma không phải không thể sử dụng được vật nguyền rủa sao?”

“Có thể liên quan tới biến hóa thể của địa ngục trùng không?”

Lúc này, mọi người đều tập trung sự chú ý lên người Diệp Tưởng.

“Không có khả năng...... Căn bản không có khả năng......”

Diệp Tưởng vừa thì thào vừa tìm kiếm 4 phía.

Ở nơi nào? Đến cùng ở nơi nào? Vì cái gì lại biến mất?

Vì cái gì người kia lại dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn mình?

Chẳng lẽ...... Kim Thư Đông trước kia đã từng làm qua chuyện gì sao?

Lúc này, trong phòng ngủ nữ sinh, Vũ Sóc thông qua cửa sổ cũng nhìn thấy Diệp Tưởng ở tòa nhà phía bên kia.

Trước mắt cơ hồ tất cả diễn viên đều tập trung chú ý Diệp Tưởng, vừa rồi hắn thoát ly khỏi lưới giám thị, làm ai nấy lại càng thêm cảnh giác hắn!

Mà giờ này khắc này, tại văn phòng trên tầng 4, An Nguyệt Hình đang ngồi ở chỗ đó.

Vừa rồi, trong nháy mắt kia......

Cho dù là hắn cũng mất đi cảm ứng đối với Diệp Tưởng![ chưa xong còn tiếp......]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play