Mà lúc này, Diệp Tưởng vẫn đang nằm trên giường.
Hắn cùng Vũ Sóc có ý tưởng rất giống nhau, nhất định phải tịnh dưỡng
tinh thần, kế tiếp sẽ có ác chiến. Nửa năm a...... Ai biết thời gian dài như thế, sẽ phát sinh những chuyện gì?
Diệp Tưởng vốn tưởng rằng, chính mình sẽ rất khó ngủ, nhất là sau khi gặp được An Nguyệt Hình. Bất quá, ngược lại hắn rất nhanh đã tiến vào
trong mộng. Bất quá hắn vẫn duy trì phóng thích lưới cảm giác, đủ để bao phủ toàn bộ trường trung học Quảng Nguyệt! Tuy rằng lưới cảm giác này
không nhất định hữu dụng, thế nhưng có còn hơn không.
Sau khi đi vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, Diệp Tưởng bỗng nhiên ngồi dậy.
Ánh mắt phi thường mê ly, nhìn về phía cửa sổ.
Ở đây, có thể nhìn thấy rõ ràng “phòng học Dị độ” hơn so với Nam Cung Tiểu Tăng.
Diệp Tưởng đi xuống giường, xỏ dép lê.
Ba diễn viên khác, vẫn đang ngủ say.
Diệp Tưởng chậm rãi đi tới cửa. Đi ra bên ngoài
Lúc này hắn tựa hồ rất bình thường, cứ như vậy dọc theo lối đi, hướng tới giáp hào lâu. Bởi vì giáp hào lâu cùng ất hào lâu có một chỗ nối
liền, cho nên, Diệp Tưởng rất dễ dàng đi vào trong giáp hào lâu, từ từ
đi lên cầu thang.
Đúng vậy, giống như...... bạch y nữ tử khi đó.
Hắn, dọc theo cầu thang, đi đến trước cái gương, mê ly nhìn chính mình trong đó, rồi lại tiếp tục hướng lên trên.
Hắn muốn làm cái gì? Vì sao lại như vậy?
Rất nhanh, hắn đã tới tầng 4.
Đối diện cầu thang, là một hành lang. Có thể trực tiếp quan sát sân
thể dục. Mà trong hành lang hình chữ L, đối diện với tầm mắt của Diệp
Tưởng là một phòng học.
Động tác của hắn giờ phút này giống như là cái xác không hồn, trên
hành lang còn có một thứ. Cúi đầu là thấy, đó chính máy sữa đậu nành
dùng trong thời gian nghỉ trưa, cung cấp sữa cho các học sinh dùng. Trên thân bình có vòi nước có thể đổ sữa đậu nành vào cốc. Mỗi một lần cơm
nước xong, học sinh thường xuyên lên đây xếp hàng uống sữa đậu nành.
Diệp Tưởng vượt qua, tiếp tục hướng tới hành lang phía trước đi đến.
Hắn đi qua nhà WC, văn phòng giáo viên, ngẹo qua hành lang hình chữ L,
hướng tới phòng học cuối cùng.
Tựa hồ, chính phòng học đó đang triệu hồi hắn! Gió đêm phơ phất.
Diệp Tưởng trong lúc đi tới chỉ đi 1 mé bên hành lang. Bức tường lan can rất thấp vạn nhất ngã xuống thì sao, dù sao đây cũng là lầu bốn. Đương
nhiên, Diệp Tưởng dù có rơi xuống cũng không chết được.
Rốt cuộc, hắn đi tới phòng học kia.
Cảnh tượng lúc này so với lúc mở đầu có phải rất tương tự? Khác biệt chỉ là, đổi thành Diệp Tưởng mà thôi.
Lúc này Diệp Tưởng đã đứng trước phòng học lớp 6. Nhưng hắn dùng cửa sau đi vào phòng.
Từng hàng bàn ghế xắp xếp chỉnh tề, trên bảng đen không còn nội dung
bài học cuối cùng nữa, kề đó vẫn còn một hộp phấn viết...... gió nhẹ phơ phất trước cửa sổ, đem bức mành mầu lam hất nhẹ lên. Hết thảy, đều có
vẻ rất bình thường, không có bất cứ biến hóa nào.
Nhưng Diệp Tưởng ở trong phòng học này, lại giống như u linh bồi hồi, hắn, lúc này vẫn đang đi trên hành lang dọc 2 bên bàn ghế.
Bỗng nhiên một trận gió thổi dồn dập đến, thân thể Diệp Tưởng nhất
thời có vài phần ngã trái ngã phải, thiếu chút nữa bổ nhào xuống đất.
Bất quá, hắn vẫn tiến lên phía trước. Cuối cùng, hắn đứng trước bục
giảng.
Diệp Tưởng thần trí một mảnh mơ hồ.
Ta đang làm cái gì?
Vì cái gì giữa đêm khuya tới nơi này?
Vì cái gì không có NG?
Chẳng lẽ là giống như trong phim [tiêu bản Ác Ma], bị hấp dẫn tiến vào cánh cửa địa ngục?
Cuối cùng, Diệp Tưởng đứng nhìn chằm chằm vào cái bảng đen kia. Trên
tấm bảng đen, vẫn còn lưu lại một ít tiếng nội dung Anh chưa được xóa
sạch.
Bỗng nhiên lúc này, Diệp Tưởng nhìn đến phía bên trái bảng đen, nơi
đó đột ngột xuất hiện một dấu tay máu đỏ tươi! Tiếp theo, lại là một dấu tay máu nữa! Giống như, có ai đó đặt bàn tay đầy máu trên bảng đen!
Tựa hồ...... mặt sau bảng đen...... Có “người” nào đó tồn tại!
Diệp Tưởng vội vàng thối lui về phía sau, nhưng thân thể hắn đột ngột quay đầu lại!
Một cái chớp mắt, cơ hồ con mắt hắn như muốn rạn ra!
Bởi vì...... Hắn nhìn thấy, trong phòng học, hơn ba mươi cơ thể người tràn đầy máu tươi! Bọn họ trông như ác quỷ, thậm chí làn da trên mặt
đều bị xé rách lộ cả xương cốt, cả người thấm đẫm máu tươi! Bọn họ mỗi
người vẫn đang cầm bút, tiến hành giải đề!
Những người này, rõ ràng có cả Hầu Tước, Mộc Lam, Diệp Tinh Vẫn, còn có...... Vũ Sóc......
Mỗi người, đều như thế!
Diệp Tưởng cơ hồ muốn điên lên.
Hắn lập tức hướng tới cửa ra vào phóng đi, nhưng cánh cửa bỗng đóng sầm lại!
Đợi đã...... Ta vì cái gì muốn chạy trốn? Ta không phải Thợ săn Ác Ma sao?
Thời điểm hắn một lần nữa quay người lại, trong phòng học, không có bất cứ ai tồn tại.
Toàn bộ phòng học, đều có một loại khí tức khó có thể tưởng tượng được hiện lên.
Ngay sau đó, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhìn lên trên bảng đen, những bàn
tay máu tiếp tục hiện ra! Ban đầu mới chỉ xuất hiện phía bên trái bảng, dần dần đang di động hướng tới vị trí Diệp Tưởng đứng!
“Không...... Không!”
Diệp Tưởng chớp mắt 1 cái, tỉnh lại từ trong ác mộng!
Lúc này cả người hắn giống như được vớt từ trong nước lên!
Đây là...... chuyện gì đang xảy ra?
Diệp Tưởng bóp trán, không ngừng thở hổn hển. Hắn vẫn như trước đang
nằm trên giường ngủ, vừa rồi bất quá chỉ là mộng nam kha mà thôi. Thế
nhưng, Diệp Tưởng tin tưởng, tuyệt đối không phải ác mộng thông thường.
Trong kịch bản...... Không có đoạn ác mộng này!
Diệp Tưởng hướng tới cửa sổ nhìn qua, chỗ đó, là vị trí “ phòng học dị độ ”.
Những cảnh tượng trong ác mộng xuất hiện rõ ràng trước mắt. Thậm chí
ngay cả Hầu Tước, cũng biến thành hình tượng dữ tợn đáng sợ kia. Trong [ quỷ tế 3] sau khi thấy nhiều người chết như vậy, Diệp Tưởng đối với Quỷ Hồn khả năng thừa nhận đã nâng lên rất mạnh. Chỉ là, nhiều diễn viên
hạng A như vậy cư nhiên toàn bộ chết hết biến thành Quỷ Hồn. Ai nhìn
thấy cảnh ấy cũng đều sẽ cảm giác trái tim băng giá.
Đây là...... tương lai sao? Tương lai rằng, tất cả mọi người, bao gồm Hầu Tước, đều sẽ chết như vậy?
Tuy rằng theo kịch bản [phòng học dị độ] vẫn còn lưu lại một ít diễn
viên. Nhưng tương lai nhất định còn có [phòng học dị độ 2][ phòng học dị độ 3] công chiếu. Tại thời điểm cuối cùng, mọi người trong lớp, nhất
định đều sẽ chết! Có lẽ. Ngay cả An Nguyệt Hình, cũng trốn không thoát! Nói cho cùng hắn cũng chỉ là chuyển sinh của Ni Đặc Lai Nhĩ, cũng có
thể tùy thời bị Ác Ma vứt bỏ nhục thân!
Điều khiến người ta kinh sợ...... chính là thời điểm ấy, sẽ đến vào lúc nào?
Diệp Tưởng, lại một đêm mất ngủ.
Không thể không nói, ác mộng này, vẫn mang cho hắn một áp lực rất
lớn, nhưng làm huyết thống thợ săn ác ma của hắn lại càng sục sôi dâng
trào chiến ý.
Diệp Tưởng cuối cùng hơn ba giờ mới đi vào giấc ngủ một lần nữa. Thời điểm hắn tỉnh lại, mọi người trong phòng đều đã bắt đầu rửa mặt mặc
quần áo.
“ Mau một chút. Hôm nay tiết đầu là toán học, do Cao lão sư đứng lớp tuyệt đối không thể đến muộn!”
Người nói chuyện là diễn viên thuộc rạp 18, hắn vẫn chưa nói tên thật cho Diệp Tưởng biết, cũng có thể phòng ngừa Diệp Tưởng gọi danh tự, vì
hắn sắm nhân vật tên là Trương Kiệt. Làn da Trương Kiệt khá đen, có thể
so sánh cùng Tiêu Mộng Kỳ. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này, khiến không
ít người lấy hắn làm trò đùa, thế nên thời điểm lên lớp, nếu có người đề cập đến “Phi Châu”“Hắc nhân”“Jordan” thì chính là nhắc đến hắn, mọi
người trong lớp đều sẽ phì cười. Bất quá hắn chẳng hề để ý, đối với sự
cười nhạo của mọi người không để trong lòng, cho nên hắn có không ít
bằng hữu [ đã được thiết lập bởi nhân vật trong kịch bản ].
Còn hai người khác trong phòng ngủ, đều là người thuộc rạp chiếu phim thứ 20, trong đó một người mập mạp, tên là Lý Gia Hân, ngươi không có
nghe sai, tên mập này chính là trùng tên trùng họ với minh tinh điện ảnh nổi tiếng! Đương nhiên đây là danh tự nhân vật, tên thật Diệp Tưởng
cũng không biết, đối phương cũng không phải nhân vật lợi hại, rạp 20 chủ yếu chỉ biết có mỗi Diệp Tinh Vẫn, những người khác hầu như không ai
biết đến. Còn một người khác, để tóc húi cua, hình tượng nam sinh có
điểm gian hoạt, hắn tên là Vân Tùng Quân [danh tự nhân vật], cái tên rất có ý tứ, bất quá hắn rõ ràng là một học sinh kém, dự thi cơ hồ không
đạt tiêu chuẩn, lúc nào cũng nhất lớp từ dưới xếp lên, thành tích của
hắn căn bản không thể vào được trung học dân lập, chỉ bởi vì lão cha bỏ
chút tiền, hắn mới có thể vào đây học. Bất quá Kim Thư Đông lại chơi
thân với hắn, lý do rất đơn giản, người này cũng là fan của [ Dragon
Ball ].
Giờ phút này nhìn Diệp Tưởng tỉnh lại, ở đây ba người không nói
chuyện với hắn, đều xem hắn như vô hình. Đêm qua, bọn họ mời Diệp Tưởng
đánh bài, nhưng mà Diệp Tưởng, hoặc là phải nói chính là Kim Thư Đông,
nghe Vân Tùng Quân nói có tập mới nhất của [ Dragon Ball ], lập tức kích động muốn xem, vì thế Vân Tùng Quân liền đưa cho hắn một quyển [ Dragon Ball ] tập 25, rồi cùng những người khác đánh bài. Kết quả một đêm
Diệp Tưởng phải ngồi xem truyện tranh, xem xong, cũng lập tức đi ngủ.
Bất quá hình tượng Kim Thư Đông không hòa hợp với người xung quanh, nên
những người khác cũng lười cùng hắn nói chuyện.
“Không có việc gì, ngươi cứ cầm xem đi.” Vân Tùng Quân lại cười hì
hì, nói:“Son Goku rất mạnh nhỉ? Xem ta...... làm lão rùa nè!”
Nói xong Vân Tùng Quân còn bắt chước một động tác kinh điển, rồi tiếp tục mặc quần áo.
Diệp Tưởng cũng xuống giường, dựa theo kịch bản, Kim Thư Đông làm cái gì cũng đều chậm hơn một nhịp so với người khác, cho nên hắn cứ từ từ
hành động. Sau khi rửa mặt xong, trong phòng chỉ còn Vân Tùng Quân, hơn nữa hắn đã bắt đầu buộc dây giày, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ta đi trước!” Vân Tùng Quân vẫy vẫy tay với Diệp Tưởng, rồi đi ra
ngoài. Diệp Tưởng cũng lập tức mặc quần áo, đeo túi sách, đi ra
cửa......
Hắn đi đến căn tin cầm hai cái bánh bao, tiện đà vừa ăn vừa đi lên
phòng học. Thời điểm hắn tiến vào phòng học, vừa vặn reo chuông vào lớp.
Trong phòng học không biết vì sao im lặng dị thường, kết quả chỉ có
Diệp Tưởng phát ra âm thanh nhai nhóp nhép, chạy đến hàng thứ ba ngồi
xuống.
Nhưng khi Diệp Tưởng ngẩng đầu nhìn phía trước, hắn chấn kinh......
Trên bảng đen, vẫn xuất hiện không ít huyết thủ như trong mộng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT