Chương 8: Quyển 10: An Nguyệt Hình và Diệp Tưởng lần đầu gặp mặt
edit: akatsuki no yona (akat)
beta: ngược luyến tàn tâm (momo- kun)
Tuy rằng trên trời có chút âm trầm, nhưng trong sân trường dòng người rộn ràng nhốn nháo, đem thâm trầm ấy xua tan đi.
Những học sinh cuối năm chín mươi, cùng học sinh ngày nay có rất nhiều
điều khác nhau. Bọn họ không bằng học sinh hiện đại giàu có cá tính,
internet và di động không thông dụng lắm nên bọn họ ít khi tiếp thu tin
tức, có thể đàm luận cũng chỉ là những tin tức ít ỏi, hơn nữa nội dung
giải trí cũng tương đối nhạt nhẽo, ở thời đại này đa số chỉ có thể thông qua truyện tranh, tiểu thuyết Kim Dung hoặc là một ít trò chơi đơn
giản.
Nói tóm lại, đây chính là những năm 1997, cũng là nơi Diệp tưởng sẽ phải sinh hoạt trong nửa năm. Hắn tất yếu ghi nhớ rằng giờ phút này hắn là
một học sinh của những năm chín mươi, bất cứ tin tức siêu việt của thời
đại này đều phải xóa bỏ, thậm chí bao gồm ngôn ngữ thường dùng, cách nói năng, thậm chí quan điểm đều phải thay đổi. Ví dụ, ở thời đại này, nói
rằng “ba tao là Lý Cương”* không khiến mọi người đều biết, mọi người còn chưa phổ biến tư tưởng “cha truyền con nối”, đối với học sinh mà nói
thành tích học tập và phẩm chất cao thượng mới là điều quyết định, không giống như tương lai có rất nhiều hàng giả, ví dụ như mọi người không
giúp đỡ lẫn nhau, giết cảnh sát có thể bị truy là lái xe đâm người bị
thương, đọc tiểu thuyết, anime, điện ảnh thiên vị người phúc hắc lãnh
huyết mà chán ngét người chính nghĩa, thánh mẫu, cho rằng tiều tài là
tối thượng, còn lại đều là phù vân… Con người những năm chín mươi cùng
những người của thế kỉ hai mươi mốt có rất nhiều tư tưởng bất đồng. Thậm chí, ở thời đại này, xã hội vẫn còn tuyển nhân viên có thực lực. Không
giống ngày sau, mọi người hoàn toàn không tin tưởng bất cứ người nào tự
nhận là “chuyên gia”
* Ba tao là Lý Cương: là vụ tai nạn giao thông xảy ra tối 16/10/2010.
Người gây tai nạn là Lý Khởi Minh, nạn nhân là Trần Hiểu Phụng và Trương Kinh Kinh. Lý Khởi Minh nói “Cứ kiện đi nếu dám, ba tao là Lý Cương”.
Được biết Lý Cương là giám đốc công an thành phố Bảo Định (Nguồn:
Wikipedia)
Đây là những điều Diệp Tưởng biết tại thời điểm những năm 1997. Cũng bắt đầu làm công khóa. Vì những năm trước 1997 và sau đó, xã hội Trung Quốc xảy ra một ít biến hóa, đem hai người tiến hành phân chia, cũng từ ngôn ngữ thường dùng, tính cách đều tiến hành tổng hợp suy xét, nhất cử nhất động của những người gần sát thời đại nhất. Thời điểm công chiếu phim
kinh dị, không ai hi vọng bởi vì nguyên nhân này dẫn đến NG.
Mà hiện tại, sau khi hắn bước vào trường học, liền bắt đầu tiếp xúc với
nhiều người. Khi đó, hắn nhất định phải ở trong trạng thái tốt nhất, kỹ
xảo biểu đạt chắc chắn phải diễn tốt nhất!
Sau đó, hắn cứ như vậy tiến vào sân trường.
Nói thật, Diệp Tưởng năm nay đã hai mươi lăm tuổi, lại vào vai một học
sinh, quả thật có điểm miễn cưỡng. Bất quá, rạp chiếu phim có một năng
lực hóa trang vô cùng thần kỳ, trước khi biểu diễn phim kinh dị, trang
phục và phần hóa trang không cần phải tìm hiểu, thế nhưng, ngay lúc này. Khả năng hóa trang của rạp chiếu phim được thể hiện. Diệp Tưởng vì vội
vàng đến trường, chưa kịp soi gương, sau khi vào trường, lập tức nhìn
thấy mặt mình trong gương. Chính mình trong gương, khuôn mặt vẫn thế,
nhưng nhìn thật sự rất giống học sinh năm nhất! Tuy rằng cơ thể vẫn cao, ngũ quan không có gì thay đổi, thế nhưng nhìn chung thì có cảm giác
không giống nhau, nhìn qua thì thấy bộ dáng thư sinh non nớt, khí chất
vương giả đâu còn nữa?
Lúc Vũ Sóc và Diệp Tưởng gặp mặt, Diệp Tưởng phát hiện, tóc Vũ Sóc để
ngắn một ít, hình tượng càng giống một học sinh trong trường. Nhưng so
sánh thì cảm giác trên người Diệp Tưởng sau khi hóa trang là hoàn toàn
thay đổi. Thế nhưng, lại không nói được thay đổi như thế nào
Đương nhiên Diệp Tưởng vẫn nhìn lâu trong gương, dù sao thời gian nửa
năm, hắn có đầy đủ thời gian quan sát trường trung học Quảng Nguyệt,
hiện tại, nên nhanh đi tìm phòng học cái đã.
Trường trung học Quảng Nguyệt, hẳn là một ngôi trường dân lập, có lẽ là
cha mẹ Kim Thư Đông thông qua việc bỏ tiền hoặc đi cửa sau nới có thể
vào học, bằng không, trường trung học chính quy bình thường đâu có dễ
dàng vào học. Cho nên diện tích bên trong trường học không tính là lớn,
mà tòa nhà dạy học chủ yếu là hai dãy, trong đó một dãy là cưa chính sân trường một dãy hình trụ, được xưng là Giáp Hòa Lâu, nhưng tầng ngoài
Giáp Hào Lâu dùng để làm phòng ngủ cho học sinh, một tầng trong là đình
viện chan hòa ánh sáng, có khu vực trồng một lượng lớn cây xanh,. Mà
tòa nhà dạy học chỉ vỏn vẹn có hai tầng, trong đó mặt khác của tòa nhà
dạy học nối tiếp một mặt của tòa nhà dạy học khác, tòa nhà dạy học kia,
chính là mở đầu tòa kiến trúc hình chứ L, tổng cộng có bốn tầng lầu,
được xưng là Ất Hào Lâu.
Diệp Tưởng đi xuyên qua phòng ngủ học sinh của Ất Hào Lâu, đi đến đường
cuối tầng một Giáp Hào Lâu, thấy được cầu thang trước mắt. Phía trước
chính là cô gái mặc váy trắng trên màn hình đang đi qua cầu thang. Mà
hắn thì chạy đi lên. Chạy đến góc cầu thang, hắn liền nhìn thấy được
gương mặt ấy, cô gái váy trắng, lộ ra hình dáng khuôn mặt.
Lúc này Diệp Tưởng tất nhiên không thể hỏi nhiều như vậy, tốc độ nhanh hơn. Rất nhanh, đi tới tầng bốn.
Lúc này, hắn hoàn toàn đi theo bạch y nữ tử
Dọc theo hành lang hình chữ L, hắn xuyên qua WC, khu giáo viên viên
chức, đi tới một hành lang khác, ở trên hành lang, có thể quan sát toàn
bộ sân thể dục, cách đó không xa là khu kí túc xá Ất Hào hình trụ
Con đường có một chút nghiêng lệch, mà không thẳng tắp như bình thường,
là vì phối hợp với kết cấu kiến trúc phòng học. Không mất nhiều thời
gian, Diệp Tưởng chạy tới hành lang cuối cùng cao nhất
Kỳ thật, dựa theo đạo lý mà nói, lớp cao nhất, không phải là tầng thứ
nhất sao? Đương nhiên Diệp Tưởng không suy xét nhiều như vậy, hắn trực
tiếp tới của phòng học, sau đó…liền dừng bước chân
Đúng vậy, dừng
Ở của phòng học, lúc này khí thế ngất trời, một đoàn học sinh sau khi
kết thúc học kì đều nói “Tạm biệt, hẹn gặp lại”. Mà học sinh trong
này…toàn bộ đều là diễn viên của tám rạp chiếu phim
Diệp Tưởng quét mắt nhìn, đa số đều là gương mặt lạ, nhưng, rất nhanh
thấy được Vũ Sóc, Nam Cung Tiểu Tăng, Lý Tín Lăng, Tây Môn Khả Lệ. Tuy
rằng tiểu loli thực tế tuổi chưa đến mười sáu, nhưng vì thuật hóa trang
của rạp chiếu phim vô cùng xuất sắc, đột nhiên biến thành một nữ sinh
trung học, thế nhưng cảm thấy không hề không thích hợp, cảm thấy đây là
một nữ sinh dáng dấp hơi thấp một chút
Diệp Tưởng bỗng nhiên cảm thấy Lee Min Ho trong “Người thừa kế” hóa trang hoàn toàn liền nhược bạo…
Đúng lúc này, Diệp Tưởng nghe được một âm thanh
“Ngươi là ai?”
Diệp Tưởng lập tức quay đầu lại, đó là một gương mặt mà Diệp Tưởng chưa
bao giờ gặp qua. Cũng không biết là diễn viên thuộc khu nào
“Ta…Ta…”
Tính cách yếu đuối của Kim Thư Đông lúc này lộ rõ. Vì hắn là học sinh dự thính. Hôm nay là ngày đầu tiên đến, không ai biết hắn, hắn hoàn toàn
là một người xa lạ trong phòng học, hắn cũng không dám đi vào!
Người kia không nói thêm gì, đi qua Diệp Tưởng liền tiến vào lớp học, liền cùng các diễn viên khác chào hỏi
Cứ như vậy…một đám học sinh đi vào phòng học, nhưng Diệp Tưởng tại cửa chính lại không dám đi vào. Lớp trưởng liền chú ý tới hắn
“Người kia là ai? Thuộc ban nào?”
Bên người Bạch Vũ Sóc, Lý Mẫn Hoa kề sát người nàng, hỏi “Ngươi từng gặp qua nàng sao? Di Hoa?”
Bạch Vũ Sóc lần nầy vào vai nhân vật tên Tôn Di Hoa. Mà Lỹ Mẫn Hà vào vai “khuê mật” (bạn thâm giao) của nàng, Thẩm Đình Thanh
“Không biết, nhưng mà…ta hình như đã gặp hắn ở nơi nào rồi…”
“Thật sao?”
“A. Đúng rồi, lúc trước, trên xe buýt ta từng nhìn thấy hắn…”
Người của Khu Ma Trận và Đọa Tinh Trận trở thành “khuê mật”, muốn có bao nhiêu không được tự nhiên liền có bấy nhiêu không được tự nhiên. Nhưng
cũng không có biện pháp, lúc này, Bạch Vũ Sóc cùng Lý Mẫn Hà phải có
thời gian rất lâu mới có thể nhận nhau là bạn bè, thân mật trò chuyện
Lại qua một lúc. Rốt cuộc, tiếng bước chân nhẹ nhàng ở sau người vang lên
Tiếng bước chân đó rất trầm ổn, mỗi bước chân đạp trên mặt đất, đều làm cho tâm hồn người ta bị hấp dẫn
Diệp Tưởng đứng thẳng lên. Linh hồn hắn, trong một khoảnh khắc, sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt, áp chế không nổi
Hắn, nhất định phải quay đầu đi
Một bên hành lang, một bóng người dần dần hiện ra
Đó là một nam tử khoảng hai mươi tuổi, dung mạo không được tính là đặc
biệt xuất chúng. Ngũ quan không có quá nhiều điểm nổi bật, thế nhưng,
bất luận kẻ nào nhìn hắn lần đầu, đều sẽ không thể rời mắt khỏi hắn
Đặc biệt là ánh mắt hắn
Khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, Diệp Tưởng liền biết…
Hắn, sẽ là địch nhân của mình
Người khiến cho biết bao diễn viên lâm vào sợ hãi An Nguyệt Hình!
Lúc này An Nguyệt Hình cầm mấy thứ giống như giáo án, chậm rãi đi tới chỗ Diệp Tưởng!
Nitemare chuyển sinh, cùngThợ Săn Ác Ma Diệp Tưởng, cứ như vậy gặp mặt
An Nguyệt Hình dần dần lại gần, thân thể Diệp Tưởng, bắt đầu không thể
hoạt động. Linh hồn hắn, tựa hồ như bị An Nguyệt Hình hoàn toàn khống
chế
Vừa dâng lên dục vọng giết người, nhưng nhanh chóng bị cảm giác sợ hãi thay thế!
Ngay cả muốn hô hấp một chút, cử động đầu ngón tay, đều cảm thấy vô cùng khó khăn
Đây là do linh hồn bị áp chế. Căn bản không thể dùng ý chí để vượt qua
Trong một khoảnh khắc, Diệp Tưởng xác định, hắn đánh không lại người
này! Nếu đối phương muốn giết chính mình, không phải ám sát, cũng không
phí nhiều khí lực!
Hoàn toàn không thể bù lại sự chênh lệch áp đảo!
Thậm chí, thời điểm An Nguyệt Hình đi đến bên người Diệp Tưởng, hắn bắt đầu khống chế không được bản năng run rẩy
An Nguyệt Hình, cùng Diệp Tưởng, lần đầu gặp mặt!
Xét về khí thế, Diệp Tưởng hoản toàn bị áp đảo, không hề có năng lực phản kháng!
“Vào đi thôi” An Nguyệt Hình dùng giọng điệu bình thản nói ra những lời này “Chò ở bên ngoài làm cái gì?”
Bây giờ Diệp Tưởng mới có cảm giác có thể ho một hơi
Giờ phút này, hắn vô cùng cảm thấy may mắn vì có quy tắc thứ hai! Diệp
Tưởng càng xác định, người ở trước mắt hắn không phải là một nhân vật
hắn có thể đấu lại
“Lý Lão Sư, người này chính là học sinh đến nghe giảng?”
Một thanh âm từ phía sau lưng An Nguyệt Hình truyền đến. lúc này Diệp
Tưởng mới phát hiện, hóa ra Hầu Tước luôn đứng sau lưng An Nguyệt Hình!
Hắn hoàn toàn bị An Nguyệt Hình hấp dẫn, nửa điểm cũng không phát hiện
sự tồn tại của Hầu Tước ( Akat: Đọc đến đây cứ ngỡ là đam mỹ trá hình
:v. Momo: k ạn lời -_-)
“Không sai, đợi lát nữa ngươi chỉ đạo hắn tình huống cụ thể”
Sau đó, An Nguyệt Hình liền bước vào phòng học. Để lại Diệp Tưởng và Hầu Tước mặt đối mặt.
Lúc này, một tin tức kịch bản truyền vào trong đầu Diệp Tưởng
“Không cần sợ. Trong bộ phim kinh dị này hắn vốn không thương tổn được ngươi”
Hầu Tước phát tin tức kịch bản, khiến Diệp Tưởng hơi thả lỏng. Ít nhất Ảnh Đế này đứng cùng chiến tuyến với hắn
Diệp Tưởng rốt cục ý thức được, thế nào là “Núi cao còn có núi cao hơn”. Thực lực của hắn nay đã đủ để giết chết nhũng diễn viên tuyến đầu tép
riu. Nhưng trước mặt An Nguyệt Hình, hắn như một con kiến nhỏ bé như bao con kiến khác
“Ta gọi là Tôn Di Tinh” Hầu Tước vươn tay về phía Diệp Tưởng “Chào ngươi”
“Chào…”
Diệp Tưởng vươn tay, bắt tay Hầu Tước
“Vào thôi”
Sau đó, Diệp Tưởng cùng hắn đi vào phòng học
“Ngươi chọn đại một vị trí ngồi đi…À, ngươi cứ ngồi hàng thứ ba, chỗ ngồi cuối cùng ấy”
Hầu Tước chỉ vào chỗ ngồi cuối cùng hàng thứ ba… Cũng chính là cái bàn
mà cô gái váy trắng kia chạm vào. Mà giờ phút này, cái bàn đó có hai
người ngồi.
Bạch Vũ Sóc cùng Lý Mẫn Hà!
Hầu Tước đến từ Gia Tộc Khu Ma, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Mẫn Hà, liền
đối với Ác Ma cảm ứng mãnh liệt. Xác định nàng chính là chủ nhân Ác Ma
địa vị cao! Diệp Tưởng cũng không ngoại lệ!
Đáng tiếc thay, bộ phim kinh dị này nghiêm cấm các diễn viên tàn sát lẫn nhau, nếu không, cho dù là An Nguyệt Hình hắn cũng không coi trọng, thử ám sát nàng ta! Bởi vì do nàng, quyển sổ ghi chép của Nitemare còn chưa lấy được.
“A…Ta vừa gặp qua ngươi ở trên xe buýt! Chào ngươi, ta là Tôn Di Hoa! Người bên cạnh ngươi lúc nãy là Tôn Di Tinh muội muội!”
“Phải không…”
Đối với người bình thường thì có thể mở ra câu chuyện mà nói chuyện với
người khác, kéo gần khoảng cách, hòa nhập với lớp, thế nhưng Kim Thư
Đông tựa như còn xa lạ, căn bản không dám nói.
Lý Mẫn Hà đứng lên, nói “Ngươi ngồi đi, ta về chỗ ngồi của ta”
“Ừ, Đình Thanh”
Diệp Tưởng ngồi xuống, sau đó đem túi xách cất xuống, bỏ vào ngăn bàn
“Ngươi tên gì?”Vũ Sóc hỏi
“Kim…Kim Thư Đông…”
Phía sau, học sinh trong lớp, tất cả đều đem tầm mắt nhìn về phía An Nguyệt Hình
Rất nhiều người trong này lần đầu tiên thấy khuôn mặt thật sự của An
Nguyệt Hình. Bởi vậy, lúc nãy phòng học đang khí thế ngất trời, nay trở
nên lặng ngắt như tờ. Tất nhiên, bọn họ ai cũng dùng tin tức kịch bản để thảo luận về An Nguyệt Hình. Đối với người của Khu Ma Trận mà nói,
người này là tên BOSS phải đánh bại, còn đối với Đọa Tinh Trận mà nói,
đây chính là linh hồn của chính mình!
Diệp Tưởng sau khi lấy hộp bút, liền bắt đầu chăm chú nhìn An Nguyệt Hình
Phía sau, phòng học sớm đã chật kín người
“tốt” An Nguyệt Hình đem sách giáo khoa ôm trước ngực đặt trên bục
giảng, nói “Học kì hai đã bắt đầu, sau một thời gian không gặp, các bạn
có rất nhiều chuyện để nói, nhưng trước hết hãy nghe tôi nói. Hôm nay
lớp chúng ta có một học sinh tới nghe giảng, để tôi giới thiệu với mọi
người. Kim Thư Đông, lên đi”
Lúc này, cả lớp ai cũng đem ánh mắt tập trung trên người Diệp Tưởng. Thợ Săn Ác Ma cũng được coi là một nhân vật truyền kì, cho dù là ngiười của Đọa Tinh Trận cũng có chút khâm phục hắn. cũng có không ít người đánh
giá Bạch Vũ Sóc bên cạnh hắn. Sau đó, càng ngày càng có nhiều người phát hiện, hai người này nhìn thấy rất xứng đôi! Diệp Tưởng thực ra dung mạo rất thanh tú, tuy rằng không thể so sánh với Mộc Lam, Hầu Tước nhưng
so với các bạn đồng lứa thì cũng được coi là xuất chúng. Nhiều người
nghĩ rằng Bạch Vũ Sóc có thể trở thành kẻ sắm vai Irina là vì có quân hệ với Diệp Tưởng, như vậy, chảng lẽ hai người đó có mối quan hệ là người
yêu sao?
Diệp Tưởng đi lên, trong lúc đó, hắn dựa theo chỉ thị của kịch bản, ngực không dám ưỡn lên, hơn nữa ánh mắt cũng thật tự do. Khi đi tới bên cạnh An Nguyệt Hình, hắn nhìn xuống những diễn viên ở dưới, quan sát những
người này. Đó là những diễn viên cùng hắn đóng những bộ phim kinh dị
suốt nửa năm.
Hầu Tước ngồi tại chỗ ngồi đẹp nhất. Mộc Lam lại ngồi ở phía sau hắn.
Chỗ ngồi của bọn họ, hoàn toàn không theo phân phối của trận doanh,
những diễn viên khác trận doanh ngồi với nhau hoàn toàn rất bình thường. mà tổng số học sinh tính cả hắn, tất cả ba mươi lăm người.
“Hắn gọi là Kim Thư Đông, từ trung học Hà Minh chuyển tới lớp chúng ta”
“Chuyển trường?”
“Bộ dạng đó xem ra là có thể a…”
“Hóa ra là học sinh chuyển trường a…”
Phía dưới nhất thời có những tiếng xì xầm bàn tán
“Tốt, sắp đến thời gian đi xuống đài chào cờ làm thể dục buổi sáng. Ngươi cùng mọi người giới thiệu đi”
An Nguyệt Hình nói xong, Diệp Tưởng liền nhìn mọi người, nói “Ta…ta không có gì đáng nói”
“Nói đại một điểm đi”
“Có phải rất hay thẹn không?”
Diệp Tưởng hắng giọng, nói “Ân…Ta là Kim Thư Đông, kim là màu vàng, thư là thư, đông là mùa đông”
Diệp Tưởng không thể không nói rằng hắn đối với nhân vật này rất bực
mình, tính cách nhân vật này sau này sẽ gây cản trở hành động của hắn.
Bởi vì tính cách của Kim Thư Đông không hòa hợp với đám đông được, thế
thì sau này sao có thể hợp tác với người khác trong Khu Ma trận đây? Thế nhưng, việc đã đến nước này cũng không có biện pháp
Lúc này, chiếc radio vang lên khúc ca quân hành. Đây cùng đại biểu cho việc thăng quốc kỳ trên sân thể dục
P/s: việc thăng quốc kỳ này có lẽ là việc giương cờ tổ quốc trên sân trường bày tỏ lòng kính yêu sâu sắc với tổ quốc gì đó…
“Tốt, mọi người đi thôi”
Tiếng nói của An Nguyệt Hình chưa dứt, học sinh phía dưới đều đứng lên
Sau đó, Diệp Tưởng cũng tiến vào trong đội ngũ
Thời điểm rời đi phòng học, Diệp Tưởng nhìn thoáng qua phòng học kia
Hắn lúc ở trong phòng học, không có cảm ứng bất cứ gì. Ác Ma, vong linh, Quỷ Hồn…hắn đều không cảm ứng được
Mà khi bọn hắn đi xuống lầu theo hành lang bên phòng học, Diệp Tưởng
không khỏi nghĩ, hình ảnh bạch y nữ tử mở đầu kia, nàng đến cuối cùng…
Lúc đi qua đoạn thang lầu, nàng xuất hiện chuyện gì? Nàng đã chết
sao?...
Bởi vì là học sinh mới, cho nên mọi người xung quanh đem lòng hiếu kì đến bên hắn chào hỏi. Đương nhiên, hắn cũng có chùng mực
Rất nhanh, Diệp Tưởng đi đến bên cạnh Vũ Sóc. Vũ Sóc tươi cười, nói: “Ngươi lúc nãy sao không nói nhiều thêm một chút a?”
“Không…không có gì. Ta không nghĩ được ta nên nói cái gì”
“Ngươi có thể nói vài câu, như là ‘Sau này cùng ta ở chung thật tốt’”
“Này…loại lời nói này không quen lắm”
Trong quá trình xuống lầu, cũng không gặp được học sinh khác. Mặt khác,
trong học sinh niên cấp (cuối cấp), không có diễn viên. Thế nhưng trong
đó có một người thu hút sự chú ý của Diệp Tưởng
Grandier!
Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Nitemare!
Grandier sau khi thấy được An Nguyệt Hình, lập tức nói “Lý lão sư, chào”
“Chào, Tác Lan lão sư”
Lão sư? Có thể dễ dàng suy đoán, Grandier sắm vai một giáo viên ngoại ngữ, có thể là giáo viên tiếng anh.
Dù có thế nào, Diệp Tưởng muốn duy trì cuộc sống sinh hoạt đến nửa năm…
[ chưa xong còn tiếp...]
P/s: Momo- kun: humm, sắp thi học kì rồi, tạp dừng nha, thi xong dịch típ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT