Thanh kiếm Tây Dương sắc bén chĩa thẳng vào cổ Hoắc Thanh Lam khiến hắn cảm thấy mình thực sự sẽ bị chết thật.
Sắc mặt của Grandier nói rõ cho hắn biết y không hề đùa!
- Đừng.....Đừng mà, đừng giết tôi!
Hoắc Thanh Lam phát hiện khi phải đối mặt với cái chết, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Cho dù thường ngày hắn cảm thấy cuộc sống của mình quá vô nghĩa, chẳng bằng chết quách đi cho xong. Thế nhưng khi thực sự phải đối đầu với thần chết, rất nhiều người vẫn có suy nghĩ “sống vẫn tốt hơn là chết”.
- Ngươi chắc chứ?
Grandier vẫn giữ nguyên thanh kiếm Tây Dương.
- Tôi chắc! Tôi muốn sống!
Grandier nhanh chóng đút thanh kiếm Tây Dương vào bao.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn. Rất ít khi thanh kiếm của ta được rút ra khỏi vỏ mà không được uống máu.
Tiếp đó Grandier nói:
- Đi theo ta.
Grandier dẫn Hoắc Thanh Lam tới phòng hắn.
Phòng của Grandier rất rộng rãi. Trên bức tường trong phòng hắn có treo rất nhiều cái đầu lâu khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy!
Đó đương nhiên không thể này là đầu lâu của người bình thường. Xác của bất cứ diễn viên nào khi chết trong rạp chiếu phim đều sẽ bị rạp chiếu phim tự động hút đi, cho nên những thứ này chắc chắn là vật bị nguyền rủa!
- Ngươi còn yêu cô ấy không?
Grandier đặt cây kiếm tây dương lên giá sau đó ném cho hắn một tấm bản đồ. Tấm bản đồ kia được cuộn gọn. Khi mở ra, Hoắc Thanh Lam phát hiện đó là một tấm hải đồ (bản đồ biển).
- Ngươi nên hiểu rõ hiện thực đi.
Grandier ngồi xuống sau đó chỉ vào chỗ ngồi ở cạnh đó rồi nói:
- Ngồi đi!
- Tấm hải đồ này là?
- Nó đánh dấu vùng biển mà con tàu Aston đã từng xuất hiện.
Danzer vừa nốc rượu vừa trả lời câu hỏi của Hoắc Thanh Lam với mùi rượu nồng nặc trong hơi thở.
Hoắc Thanh Lam bịt mũi lại ngồi xuống sau đó nhìn kỹ tấm hải đồ. Hắn bắt đầu ý thức được chuyện gì đó.
- Giáo đoàn Đọa Tinh đã tìm kiếm trong vùng biển này rất lâu rồi, thế nhưng tung tích của con tàu Aston vẫn rất khó nắm bắt. Ta cần tìm được pho tượng trên mũi con tàu Aston. Đương nhiên, người của trận doanh Khu Ma cũng đang tìm kiếm nó.
- Nhưng tôi có thể giúp được gì cho ngài?
Hoắc Thanh Lam cảm thấy rất khó hiểu.
- Ta và ngươi trong rạp chiếu phim này không giống nhau. Ngươi hiện tại đang tay trắng nên thoạt nhìn ngươi là người không có giá trị gì. Thế nhưng, bọn họ không biết người trắng tay cũng là người đáng để chúng ta chờ mong nhất vì loại người như họ có thể vứt bỏ mọi thứ mà không có gì vướng bận cả. Đều đã ở bên kia của cuộc đời rồi, ngoại trừ mạng sống ra thì họ chẳng còn thứ gì để mất cả. Cho nên......
- Có định gia nhập dưới trướng của ta không?
- Gia nhập dưới trướng của ngài?
- Trong [ Nitemare gia tộc ], giáo đoàn Đọa Tinh do ta phụ trách quản lý. Tổ tiên đại nhân cũng hoàn toàn uỷ quyền cho ta rồi. Chuyện này Mộc Lam cũng không thể đi quá giới hạn được.
Nghe được cái tên “Mộc Lam” này, Hoắc Thanh Lam liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn chỉ cần vừa nghĩ đến Mộc Lam đã dày vò làm nhục Mẫn Hà là hắn hận không thể ăn thịt y, uống máu y, gặm xương y và lột da y làm chiếu để ngủ!
- Ta muốn lấy được pho tượng trước mũi con tàu Aston. Con tàu Aston ẩn chứa quá nhiều bí mật. Hiện tại ký ức của tổ tiên đại nhân còn chưa phục hồi cho nên những chuyện đã diễn ra cách đây mấy thế kỷ vẫn còn là bí ẩn. Trừ pho tượng ở mũi tàu Aston ra, ta cũng muốn sớm nắm được trong tay chén rượu của bá tước Dulan và mắt của Lucifer.
Hoắc Thanh Lam như mơ hồ có thể đoán ra được điều gì đó.
- Chỉ cần ngài có thể khiến cho tiểu nhân đủ mạnh để chống lại Mộc Lam......
- Chuyện này ta không thể cam đoan. Cần phải xem khả năng trưởng thành của ngươi mới được. Nhưng ta cũng không định bồi dưỡng ra một diễn viên nằm ngoài tầm khống chế của mình. Nhưng ngươi không phải có ý nguyện muốn giành lại bạn gái ngươi từ tay của Mộc Lam hay sao? Nếu ngươi lập công lớn, ta có thể yêu cầu tổ tiên đại nhân cho ngươi. Nói cho cùng thì ta mới là con cháu trực hệ của người. Phụ nữ trong rạp chiếu phim này cũng chẳng khác gì hàng hoá cả. Chúng hoàn toàn có thể chuyển nhượng một cách tuỳ ý giữa các nam diễn viên. Người có năng lực có thể độc chiếm người phụ nữ nào đó!
Tuy rằng Thanh Lam cảm thấy những lời này thật ghê tởm, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể đoạt lại Mẫn Hà từ tay của Mộc Lam đã khiến trong lòng y có động lực rất lớn. Grandier đang lợi dụng loại tâm tính này. Chỉ cần anh cho người ta hy vọng, dù đó chỉ là một hy vọng mong manh, thì người ta mới có thể cố gắng bằng toàn bộ sức lực.
- Đại nhân.
Hoắc Thanh Lam bỗng nhiên hạ giọng rồi nói:
- Ngài nếu là con cháu trực hệ trong gia tộc Nitemare thì vì sao Mộc Lam lại có thể nẫng tay trên địa vị của ngài? Sao ngài không......
Thanh Lam đưa tay sau đó làm thủ thế cắt yết hầu. Ý của hắn thế nào không cần nói cũng hiểu.
- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ.
Grandier cười lạnh rồi nói:
- Sớm nghe nói người Trung Quốc các người nổi danh thế giới về khoản quyền mưu tính kế, xem ra hôm nay ta đã được chứng kiến rồi. Ngươi có biết nếu vừa rồi ta nói cho Mộc Lam biết câu nói vừa rồi của ngươi, kết cục của ngươi sẽ ra sao không?
- Tiểu nhân biết. Nhưng tiểu nhân tin tưởng đại nhân sẽ không làm như vậy. Tiểu nhân nói như vậy là vì tiểu nhân thực sự hy vọng có thể giúp đại nhân leo cao hơn!
Hắn thật ra đã sớm chú ý tới chuyện này. Grandier thân là con cháu trực hệ của Nitemare, thủ lĩnh của giáo đoàn Đọa Tinh nhưng địa vị không ngờ lại kém hơn Mộc Lam. Grandier chẳng lẽ thực sự không để tâm sao? Đám diễn viên dưới đáy tầng còn phải vật lộn để sống sót có lẽ không có thời gian suy nghĩ đến việc tranh quyền đoạt lời, thế nhưng khi đã đến mức như Grandier thì địa vị càng cao cũng đồng nghĩa với việc sẽ có được càng nhiều nguồn tài nguyên -- vật bị nguyền rủa.
Tóc của Thanh Lam bỗng nhiên bị túm lấy, tiếp đó Danzer đập đầu hắn lên sàn nhà. Danzer còn định thụi thêm một cú xuống đầu hắn nhưng Grandier lại đưa tay bảo thế đã đủ.
- Buổi chiều không phải hắn còn phải đi đóng phim kinh dị sao? Nếu mặt hắn sưng phù lên thì rắc rối lắm.
Lúc này Danzer lập tức lui sang bên cạnh. Khuôn mặt làm gì nhìn ra có chút nào giống kẻ nát rượu! Rõ ràng hắn thuộc « dây » của Grandier!
- Ngươi thông minh hơn những gì mà ta nghĩ đấy. Nhưng ta là người thích nhìn người khác hành động chứ không thích chỉ nghe nói suông. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi bây giờ đã là người của ta. Giá trị của ngươi ra sao, có đáng để ta cung cấp tài nguyên cho ngươi hay không còn cần ngươi chứng minh cho ta thấy. Bộ phim kinh dị lần này rất quan trọng. Lần này để ta xem ngươi có năng lực sống sót trong bộ phim này hay không.
- Vâng...... Tiểu nhân hiểu.
- Danzer! Đưa cho hắn một vật bị nguyền rủa đến từ phim kinh dị tương đối khó. Coi như ta cho hắn thuê. Ngươi có thể hoàn trả cho ta sau khi bộ phim kinh dị kết thúc. Còn về số tiền thì ta cũng không chém ngươi, chỉ cần 1000 tấm vé chuộc cái chết là được. Ta chờ mong ngươi có thể báo đáp cho ta đủ số. Nếu ngươi có năng lực lấy được vật bị nguyền rủa trong bộ phim kinh dị lần này thì ngươi cứ giữ lấy. Ta rất mong được thấy biểu hiện của ngươi.
- Vâng thưa đại nhân!
Hoắc Thanh Lam đứng lên sau đó cúi gập người cảm ơn Grandier. Hắn biết hắn cần phải biểu hiện được giá trị của mình thì hắn mới có tư cách được y coi trọng. Trong tương lai, hắn nhất định phải giành lại Mẫn Hà từ tay của Mộc Lam! Sau đó, hắn nhất định phải nghĩ cách mang nàng rời khỏi « Rạp chiếu phim địa ngục » này!
Hắn nhất định phải mạnh hơn! Vì thế, hắn không tiếc phải đánh đổi mọi thứ! Nếu Mẫn Hà đã bán mình cho « Ác ma » thì hắn cũng sẽ không để ý đến chuyện mình có nên bán đứng lương tâm của mình hay không. Để đạt tới mục đích của mình, hắn có thể không từ thủ đoạn, cho dù có phải giết người!
Trong « Rạp chiếu phim địa ngục » này, người hiền lành không thể nào sống sót được! Chỉ có so người càng tàn nhẫn, càng độc địa và càng tà ác hơn thì mới có thể đạp Mộc Lam ở dưới chân được!
Hoắc Thanh Lam đã ý thức được điều này.
- Ánh mắt không tệ.
Grandier nhìn sát ý sôi trào trong mắt của Hoắc Thanh Lam, trong lòng y cũng có sự tính toán của riêng mình.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 và «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 đều đã chuẩn bị tốt nhất có thể.
Vũ Phàm lúc này đây thực sự tỉnh lại từ ác mộng. Hiện tại nàng vừa có giấc mộng bị nguyền rủa cộng thêm vật bị nguyền rủa hệ không gian do Diệp Tưởng tặng cho nên có thể nói là nàng lúc này thực sự có năng lực. Nàng đã quyết định nhất định phải kiếm thật nhiều vé chuộc cái chết để trả lại Tiêu Mộng Kì và Diệp Tưởng. Tiêu Mộng Kì thì đã sớm mong chờ bộ phim này từ lâu. Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên phát sinh biến hoá to lớn.
Trong danh sách diễn viên trên tấm áp phích rõ ràng xuất hiện thêm một diễn viên. Đó chính là hắn, Diệp Tưởng!
Diệp Tưởng không ngờ lại phải tham gia đóng chung trong một bộ phim cùng với «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10. Chuyện này trở nên vô cùng ý vị thâm trường!
Hắn biết rõ hắn lúc này còn rất yếu. Tuy rằng hắn hoàn toàn « immune » (miễn dịch) với những đòn tấn công dạng « damage vật lý », nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn có thể duy ngã độc tôn trong phim kinh dị từ siêu khó trở xuống. Hắn còn chưa mạnh tới mức như vậy. Diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 lại càng là mối hiểm họa của hắn. Tạm không nhắc đến những người khác, chỉ riêng “Khô lâu vương” Triệu Không Ảnh nếu tự mình ra tay thì Diệp Tưởng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Đương nhiên, hiện tại Diệp Tưởng nếu toàn lực ứng phó thì hắn cũng tự tin có thể « cân » chính diện với diễn viên hạng một. Chỉ là hắn không nắm chắc mình có thể thắng 100% hay không.
Danh sách diễn viên của [ Chuyến bay mang số hiệu 444 ] chính thức là :
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 Tiêu Mộng Kì [ nữ chính ], Diệp Tưởng [ nam chính ], Ôn Vũ Phàm, Phó Tử Bân, Ngô Hạo Vũ.
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10, Triệu Không Ảnh, Trương Hạo Thiên, Hứa Tuệ, Hoắc Thanh Lam.
Hai cái rạp chiếu phim tham gia, tổng cộng có chín người. Khó khăn của bộ phim này chắc cũng không thua [ Trở về ] là mấy.
Khi Diệp Tưởng nhìn thấy biến hoá trên tấm áp phích, hắn cũng phải giật mình. Trên tấm áp phích, vị trí của hắn cực kỳ bắt mắt – nam nhân vật chính. Hơn nữa tên của hắn còn xếp gần như đầu tiên.
Hắn biết rõ, «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 và «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 đã được định sẵn là kẻ thù, huống chi lúc này còn có một nhân tố không ổn định là Tiêu Mộng Kì tồn tại. Triệu Không Ảnh hiển nhiên là diễn viên mạnh nhất của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 lần này. Thực lực của đối phương ra sao thì «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 cũng không có quá nhiều thông tin, nhưng hung danh của đối phương tương đối vang dội lại là chuyện không cần nghi ngờ.
Phương Lãnh và Vũ Sóc lập tức dẫn theo Diệp Tưởng và Tiêu Mộng Kì tới phòng của Phương Lãnh để tổ chức một cuộc hội thảo lâm thời giữa bốn người.
- Tuyệt đối không thể xung đột một cách chính diện với Triệu Không Ảnh!
Phương Lãnh nhiều lần nhắc nhở:
- Mộng Kì! Thời gian để báo thù cho Dĩ Xuyên còn dài! Cô không thể xung động được!
- Diệp Tưởng, cậu nhất định phải cẩn thận. Cố gắng tận sức đừng để lộ thân phận « Thợ săn ác ma » của cậu.
Vũ Sóc cũng tỏ ra lo lắng:
- Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
- Địa điểm quay phim không phải ở trên phi cơ sao?
Tiêu Mộng Kì đưa ra một vấn đề khá nhức nhối:
- Nơi như vậy quá hẹp! Nếu anh ta ra tay thì sẽ rất dễ để lộ ra thân phận « Thợ săn ác ma ». Hai người cho rằng hậu quả sẽ ra sao?
Vấn đề này thực sự rất đau đầu!
Ở trên phi cơ sẽ rất dễ dàng để lộ ra thân phận! Đến lúc đó đám người Triệu Không Ảnh có bỏ qua cho Diệp Tưởng không?
Lúc này, Vũ Sóc mới ý thức được chỉ e lần này nhân tố đóng vai trò quyết định sẽ là Vũ Phàm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT