Sau khi tan họp, mọi người lần lượt rời đi.
- Anh Vô Kỵ!
Mĩ Gia đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Vô Kỵ, hai ngón trỏ của nàng vẫn vô thức chụm vào với nhau. Nàng ngập ngừng nói:
- Cho dù anh có làm gì thì...... em vẫn luôn ủng hộ anh. Nhưng anh nên sớm buông bỏ đi. Em biết anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với chị Tú Vân vì đã làm mất chiếc di động......
- Bộp!
Bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Vô Kỵ đặt nhẹ lên chiếc mũ trùm hình đầu con thỏ của Lý Mĩ Gia rồi khẽ vuốt ve và nói:
- Em nên để ý đến chuyện của em thì hơn. Bộ phim kinh dị tiếp theo của em là một bộ phim kinh dị khó. Không có anh tham gia nên em phải cẩn thận.
- Ứ ừ...... Anh chỉ biết cậy việc cao hơn người ta mà bắt nạt người ta. Người ta đã nói anh không được sờ đầu người ta rồi!
Mĩ Gia chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm .
- Họp lâu như vậy nên chắc em cũng mệt rồi. Mau đi nghỉ đi!
Sau khi Hoàng Phủ Vô Kỵ dặn dò xong, Lý Mĩ Gia nhìn theo bóng của Hoàng Phủ Vô Kỵ, sau đó từ từ rời khỏi phòng họp.
Khi vừa đi ra ngoài thì nàng đã cảm thấy ở phía sau có một bàn tay đang tóm lấy mũ trùm của nàng!
- Này này đừng có kéo mà !
Phía sau truyền đến một âm thanh điềm tĩnh:
- Mĩ Gia!
Khi Mĩ Gia quay đầu lại, nàng nhìn thấy một thanh niên với sắc mặt âm u mặc trên bộ trang phục triều Đường kiểu hiện đại* màu đen.
(Trang phục triều Đường kiểu hiện đại là một kiểu áo cách tân không giống như thời cổ đại.Hình ảnh ở link đính kèm :
http://tinnong.vn/pages/20một3một009...dinh-apec.aspx)
- A! Là ngươi sao Ưng!
Người thanh niên mặc trang phục thời Đường kiểu hiện đại màu đen này tên là Ngô Ưng. Y cũng là một thành viên chiến đấu chính của « Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 17 .Thân phận thật của y là một trong sáu quỷ sai của 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục »! Chẳng qua y đương nhiên yếu hơn Kanzaki Yuu và Nam Cung Tiểu Tăng khá nhiều. Người trong rạp chiếu phim đều quen gọi y là Ưng.
- Em là người thông báo cái tin về lệnh truy sát « Thợ săn ác ma » chẳng lẽ em không có ý kiến gì sao? Hay chỉ cần Vô Kỵ nói cái gì thì em cũng nghe theo anh ta?
- Nhưng mà......người ta cũng không có ý kiến cá nhân nào cả mà.....
Mĩ Gia cúi đầu. Đôi mắt long lang ướt át của nàng khiến cho người ta không biết phải nói gì.
- Thôi bỏ đi!
Phía sau Ngô Ưng là một cô gái. Cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, vóc người rất cao, hơn nữa cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn. Rõ ràng là kiểu cô gái « cơ bắp ».
- Tính cách Mĩ Gia thế nào anh và tôi đều rõ. Có nói cũng giải quyết được gì chứ?
- Tóm lại, chúng ta trước mắt đã là người của trận doanh Khu Ma. «Hầu tước» đối với kẻ hai lòng sẽ không nương tay đâu! Em hay tôi cũng đều biết chuyện này!
Ngô Ưng nói tiếp:
- Chúng ta không thể chỉ vì suy nghĩ cá nhân của Vô Kỵ mà khiến mọi người bị vạ lây!
Mĩ Gia vội vàng bào chữa cho Hoàng Phủ Vô Kỵ:
- Ý của anh Vô Kỵ là trước hết tìm ra « Thợ săn ác ma » đó sau đó khống chế y mà!
Lúc này, Ngô Ưng lạnh lùng nói:
- Chúng ta đã là người của Trận doanh Khu Ma. Lúc này chỉ có tuyệt đối trung thành với «Hầu tước» mới có đường sống. Kẻ ăn ở hai lòng ở bất cứ thời đại nào đều là đối tượng đầu tiên bị thanh trừ!
(Nghĩa của từ thanh trừ :
http://tratu.soha.vn/dict/v/Thanh_tr%Emột%BB%AB)
Cô gái « cơ bắp » kia lắc đầu nói:
- Cũng không hẳn. Thật ra người của cả hai trận doanh hiện nay đều chỉ vì tự bảo vệ mình nên mới gia nhập một trong hai bên. Không ai thực sự muốn bán mạng cho bất cứ bên nào cả. Bất cứ liên minh nào cũng chỉ tồn tại trên chuỗi lợi ích mà thôi. Tôi nghĩ Vô Kỵ chắc cũng hiểu rõ chuyện này.
- Hừ, nói thì nói vậy......
- Cứ quan sát thêm một thời gian đi. Nếu « Thợ săn ác ma » kia thật sự có thể uy hiếp ‘người kia’ thì tới lúc đó chúng ta sẽ tự biết phải làm thế nào.
Nói đến đây cô gái « cơ bắp » nhìn Mĩ Gia rồi cười duyên nói:
- À mà Mĩ Gia này! Chúng ta đều biết em thích anh Vô Kỵ. Nhưng đến bây giờ mà em cũng chưa dám mở lời với anh ấy sao?
- A, chưa có......
Mĩ Gia vội vàng vẫy tay nói:
- Trong lòng anh ấy vẫn còn nhớ đến chị Tú Vân. Trong mắt anh ấy em chỉ là một cô nhóc còn chưa lớn mà thôi......
- Em đi chuẩn bị đi. Bộ phim kinh dị mới của em sắp được công chiếu rồi.
Cô gái « cơ bắp » vỗ vai của Mĩ Gia rồi sau đó cùng Ngô Ưng rời đi.
Mĩ Gia một mình trở về phòng mình. Nàng lập tức nằm lên giường sau đó cầm lấy chiếc gối đầu thêu hình gấu Winnie Pooh [ phòng của diễn viên sẽ tiến hành sắp xếp dựa theo sở thích cá nhân của diễn viên] và nhìn nó rồi nói:
- Phải, mình thích anh ấy, vẫn luôn thích anh ấy..... Nhưng vậy thì sao? Anh ấy chỉ coi mình giống như một cô em gái mà anh ấy cần chiếu cố mà thôi. Về sau mình không biết có còn sống hay không? Ngay cả chị Tú Vân cũng chết rồi......À đúng rồi, chuyện này mình có thể nói cho chị Vũ Sóc! Chị ấy lúc trước cũng dùng kịch bản để thông báo với mình rằng chị ấy cũng có ý định gia nhập liên minh của trận doanh Khu Ma. Không biết chị ấy đã gia nhập hay chưa?
Lý Mĩ Gia là một người bạn tốt của Bạch Vũ Sóc ở rạp chiếu phim khác. Hai người đã từng hợp tác diễn chung trong một bộ phim nên do đó mà hai người kết bạn với nhau. Tính cách của Vũ Sóc vốn rất lạc quan. Nàng đối xử với bất cứ ai cũng đều rất dịu dàng, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, cho nên Mĩ Gia cũng rất thích nàng. Ảnh hưởng của Vũ Sóc tới Mĩ Gia vô cùng lớn. Nàng khiến một cô gái nhút nhát như Mĩ Gia có thêm sự can đảm và sự tự tin.
- Lâu rồi không gặp chị ấy. Không biết chị ấy có thu được thêm vật bị nguyền rủa nào mới hay không? Không biết «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 có nhận được tin tức về « Thợ săn ác ma » hay chưa?
Nghĩ đến đây nàng lập tức bật người nhảy xuống giường rồi vò đầu bức tóc và nói với vẻ oán hận:
- Đám người «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 khốn khiếp kia vì sao lại gửi lệnh truy sát đến cho mình cơ chứ? Không lẽ bọn chúng sớm biết rằng sẽ nói ra chuyện này? Đáng giận thật! Mình phải làm sao đây? Chị Tú Vân thì chết, di động bị thất lạc khiến anh Vô Kỵ vẫn cảm thấy áy náy và tự trách mình. Mình chẳng thể làm gì, cũng không thể giúp được anh ấy...... Nếu chị Vũ Sóc ở đây không biết chị ấy có thể cho mình chút ý kiến được không nhỉ?
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được cổ họng nàng nóng ran lên! Giống như trong cổ họng nàng có một cục than nóng đỏ vậy!
Nàng lập tức chui vào trong WC, sau đó mở vòi nước rồi vục miệng vào đó. Nhưng cho dù nàng có uống bao nhiêu nước thì cổ họng của nàng vẫn không ngừng nóng lên.
- A a a a......
Mĩ Gia lúc này không nói được một lời nào. Nàng miễn cưỡng chống người vào bồn rửa mặt, sau đó lảo đảo ngã vào trước bồn cầu và bắt đầu ói vào trong đó!
Tiếp đó có một thứ gì đó màu đỏ thẫm bị nàng ói ra. Nàng rất nhanh nhìn thấy nước trong bồn cầu bị nhuộm thành màu đỏ như máu! Trong đó là thứ gì? Khi nàng định đưa tay vớt ra thứ đó thì trong vũng máu và nước đó trồi lên một gương mặt nữ quỷ máu me be bét tấn công nàng!
Dị biến diễn ra quá nhanh khiến Mĩ Gia không kịp phản ứng. Nữ quỷ kia biến thành máu tươi bắn lên người nàng!
Cảm giác nóng ran trong yết hầu đã biến mất.
Tiếp đó máu tươi rơi trên mặt đất dần dần tụ lại rồi nó giống như một tấm gương khi có một gương mặt hiện lên trong đó.
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10, Mộc Lam!
Mĩ Gia hoảng sợ nhìn y. Nàng lập tức hiểu ra ngay:
- Các người động tay động chân lên người tôi?
- Đương nhiên.
Mộc Lam nhàn nhã nói:
- Trong cơ thể cô đã sớm bị chúng ta cấy vào quỷ thai. Sống chết của cô nằm trong tay chúng ta. Về sau thứ này chính là công cụ liên lạc cố định giữa chúng ta.
- Mộc Lam! Mi là đồ khốn nạn!
- Linh hồn ta đã sớm bán cho « Ác ma » rồi nên cô cứ thoải mái muốn mắng chửi gì thì mắng chửi. Lệnh truy nã đã đưa cho đám người Hoàng Phủ Vô Kỵ chưa?
- Vậy thì sao?
- Chúng ta hy vọng sớm nhận được câu trả lời thuyết phục. Tuy rằng chúng ta thuộc hai trận doanh khác nhau nhưng chỉ cần các người dâng lên đầu của « Thợ săn ác ma », các người có thể yêu cầu đại nhân bất cứ điều gì!
- Các người cấy ghép quỷ hồn lên người tôi là để khống chế tôi sao?
- Chẳng qua là để thiết lập một cách thức liên lạc cố định giữa các rạp chiếu phim khác nhau mà thôi. Chúng ta cũng chẳng thiếu cách liên lạc vượt không gian. Cô chẳng qua chỉ là một nhân vật chẳng mấy quan trọng. Giết cô cũng chẳng khiến ta có lợi lộc gì. Tác dụng của cô chỉ là báo tin và đóng vai trò là cầu nối liên lạc giữa hai bên mà thôi. Gọi Hoàng Phủ Vô Kỵ tới đây để nói chuyện với ta! Ta không có , ta không muốn nhiều lời với loại vô danh tiểu tốt như cô.
- Mi......
Làm sao Mĩ Gia không cảm thấy khó chịu khi nghe đối phương cứ luôn mồm nói nàng là “tiểu tốt”cơ chứ? Nhưng y lại nói thật! Nàng chẳng phải chỉ là một nhân vật tép riu trong mắt chúng hay sao?
- Chúng tôi..... còn đang thảo luận chuyện này!
- Ta đã nói rồi.
Sắc mặt của Mộc Lam trở nên lạnh lẽo.
- Ta muốn nói chuyện với Hoàng Phủ Vô Kỵ.
Khi y vừa nói ra câu này, Mĩ Gia lại cảm thấy cổ họng mình như nóng lên, sau đó nàng cảm thấy vô cùng đau đớn!
- Mi...... Mi không được.....làm hại.......anh Vô Kỵ......
Nàng không thể nào nói ra câu tiếp theo.
- Ta đã nói rồi. Ta chỉ muốn nhận được một câu trả lời thuyết phục mà thôi.
Nhưng Mĩ Gia làm gì tin tưởng Mộc Lam. «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10 thực sự đều là đám ác ma. Chúng đều là những kẻ tàn nhẫn, giả dối vô sỉ, có chuyện gì mà chúng không thể làm được? Nàng biết hạt giống của quỷ là thứ có thể lan truyền cho người khác nên nó rất khó đề phòng. Lý Duy Tư chính là ví dụ rất tốt.
Nàng không thể để Hoàng Phủ Vô Kỵ gặp nguy hiểm! Nếu trên người y cũng bị nhiễm phải quỷ thai thì y phải làm sao?
Cho dù cổ họng nóng ran khiến nàng cảm thấy rất đau đớn nhưng Mĩ Gia vẫn cố gắng chịu đựng. Người nàng không ngừng co giật trong WC.
Mộc Lam đương nhiên sẽ không nương tay với nữ giới. Thân là phó lĩnh tụ của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 10, bản thân y phải là người tàn nhẫn vô tình. Chỉ là, sức chịu đựng của Lý Mĩ Gia còn mạnh hơn khả năng tưởng tượng của y rất nhiều.
Sau mấy phút sau, Mĩ Gia trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Điều này khiến Mộc Lam rất bất ngờ.
- Không ngờ cô ta lại cứng đầu đến vậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông dồn dập.
Y đi ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa là Hứa Tuệ!
Khi y vừa mở cửa thì đã nghe được tiếng của Triệu Không Ảnh.
- Y Mông! Ý của anh là sao? Sao anh cứ đứng chặn trước cửa vậy!
Hứa Tuệ nhìn Triệu Không Ảnh ở phía bên kia rồi xấu hổ nói:
- Cái này......Xin lỗi ngài Mộc Lam nhưng ngài có thể giúp bọn tiểu nhân khuyên nhủ Lý Mẫn Hà được không? Trương Hạo Thiên hiện tại đã bị nàng ta tra tấn đến không ra hình người nữa rồi. Mong ngài khuyên Lý Mẫn Hà giải trừ nguyền rủa của đôi mắt ác ma được không! Y Mông lúc này cứ đứng gác trước cửa phòng Lý Mẫn Hà. Cho dù là ai muốn gặp cô ấy cũng phải được anh ta thông báo. Hôm nay là ngày công chiếu của [ Chuyến bay mang số hiệu 444 ] nên tiểu nhân muốn......
- Y Mông chấp hành mệnh lệnh của ta.
Mộc Lam lại không có chút phản ứng gì:
- Ta đang xử lý chuyện quan trọng. Lý Mẫn Hà muốn làm thế nào là quyền tự do của cô ấy.
- Cái này......
- Cứ như vậy đi.
Tiếp đó, Mộc Lam liền đóng cửa lại.
Trong lòng Hứa Tuệ cảm thấy rất buồn bực. Ý của Mộc Lam là sao?
Lúc này, Triệu Không Ảnh có vẻ hùng hổ gào lên với Y Mông:
- Y Mông! Nếu anh không tránh ra thì đừng trách tôi vô tình! Hôm nay tôi nhất định phải gặp Lý Mẫn Hà!