Đây là một chiếc du thuyền cỡ lớn xa hoa lướt trên Thái Bình Dương.

Không khí trên du thuyền có vẻ vô cùng náo nhiệt và vui vẻ vì năm mới sắp tới. Gần như người trên du thuyền đều là người châu Âu và châu Mĩ. Lúc này có một bữa tiệc buffet được tổ chức trên boong tàu. Những người trên tàu nói nói cười cười trao đổi rất vui vẻ. Từ trang phục cũng như cách ăn nói thì không khó đoán ra họ đều là những người thuộc xã hội thượng lưu.

Heine đứng một mình ở đầu thuyền. Y cầm trên tay một ly rượu vang đỏ. Rượu trong ly xoay xoay rồi lắng đọng khi y khẽ đung đưa cái ly. Lúc này có mấy cô gái phương Tây có vóc người nóng bỏng mặc trên người bikini bước tới hỏi Heine bằng tiếng Anh:

- Anh này! Không biết anh có hứng thú tham gia cuộc vui của nhóm bọn em không? Năm mới sắp đến rồi.

Heine khẽ quay đầu lại nhìn. Trong đó có một cô gái tóc vàng còn cố ý ưỡn ngực làm khe ngực của nàng trở nên sâu thăm thẳm. Đối với những cô gái này, có thể trải qua một đêm nóng bỏng và khó khăn lúc sắp bước sang năm mới sẽ là một kỷ niệm khó quên. Phụ nữ Âu Mỹ vô cùng thoáng, nhất là họ còn thoáng hơn rất nhiều trong những cuộc giao hoan thể xác.

- Không cần đâu. Tôi quen ở một mình rồi!

Heine như nhìn không thấy sự khiêu khích của cô gái kia. Y quay đầu ra nhìn cảnh biển. Điều này khiến cho cô gái tóc vàng kia mất mặt đành phải giận dữ bỏ đi. Mấy cô nàng còn hoài nghĩ không lẽ xu hướng tính dục của người đàn ông này lại không bình thường?

Sau một hồi, khi bước sang năm mới, trên du thuyền bắn lên không ít pháo hoa rực rỡ.

Heine nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời, y nâng lên như muốn mời ông trời, sau đó y chậm rãi nhấm một ngụm rượu vang đỏ ngọt một cách thuần khiết.

- Heine! Hoá ra cậu ở đây!

Đúng lúc này, một người thanh niên tóc vàng mắt xanh đi tới bên cạnh Heine rồi nói:

- Cậu làm mình kiếm cậu mãi! Bữa tiệc mà không có cậu sao được?

- Mình cũng không hứng thú lắm với kiểu tụ tập này.

- Mình biết...... Nhưng đây là chuyện xã giao bắt buộc phải tham gia. Cậu cũng biết ông Cavant vẫn muốn nhờ cậu để làm quen với giới hoàng thất Châu Âu.
(Cavant là một cái tên không mấy phổ biến ở nước Pháp.)

Tuy nói thì nói như vậy nhưng người thanh niên này hiểu rất rõ tính cách của Heine. Y xưa nay không thích những mối quan hệ xã giao giả dối, cũng không thích vì để tạo lập quan hệ với người khác mà phải cười giả lả. Đương nhiên điều quan trọng là y có tư cách làm vậy. Chỉ là lần này y tới là do sự nhở vả của một người bạn rất thân!

- Chẳng lẽ cậu vẫn bị giấc mộng kia tra tấn sao? Phương thuốc mà mình cho cậu cũng vô dụng à?

- Encot, dù cậu là một bác sĩ nhưng có một số chuyện cậu cũng phải bó tay.

- Heine, chung quy cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi! Đừng nghĩ ngợi quá nhiều làm gì!

Người thanh niên tên Encot thở dài. Sau đó giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cậu ta nói:

- Chẳng lẽ lần này cậu tới Nhật Bản là vì chuyện này sao?

Heine không trả lời. Nhưng ánh mắt của y đã thay cho y trả lời câu hỏi của Encot.

- Cậu đúng là điên rồi...... Chỉ vì chuyện này thôi sao?

- Mình về khoang trước đây.

Heine đi tới sau đó đặt ly rượu vang đỏ lên bàn rồi nói:

- À! Mình không dùng toa thuốc an thần mà cậu kê cho mình!

Nhìn theo bóng của Heine, Encot chỉ biết thở dài thường thượt.

Trở lại căn phòng xa hoa của mình trong chiếc du thuyền, Heine khoá cửa phòng lại, sau đó tới bàn ngồi xuống rồi mở notebook của bắt đầu viết nhật ký. Thói quen này đã theo y nhiều năm, nên y không thể bỏ được nó.

Khi đang đánh máy tới phần cuối dòng của một câu, y bỗng nhiên chú ý tới một thứ.

Một giọt máu bám trên bàn phím.

Tiếp đó y ngẩng đầu lên nhìn. Hiện tại cảnh tượng xung quanh đã chuyển từ khoang phòng trong du thuyền về dinh cơ của y!

Y biết mình lúc này đang ở trong giấc mơ.

Giấc mơ bắt đầu từ khi nào thì y không biết. Có lẽ nó đã bắt đầu từ rất sớm rồi.

Heine chậm rãi đứng lên. Sau đó, y nhìn thấy mình đang đứng trong một đoạn hành lang. Nơi này chính là dinh cơ của cứ thế từ từ đi tới trong hành lang.

Một tháng trước, y đã bắt đầu mơ thấy cùng một giấc mơ.

Ngày đầu tiên, y mơ thấy mình đang đứng trong nhà. Sau đó y tới một căn phòng nằm ở phía cuối hành lang. Tiếp đó y mở cửa. Trong phòng là một cái xác quần áo tả tơi, quần áo bê bết máu bị treo trân trần nhà. Phía dưới là một chiếc ghế ngã chổng kềnh! Thi thể kia cứ thế treo vắt vẻo trong không trung, bộ dạng nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ!

Giấc mơ này quá chân thực.

Điều đáng sợ là hôm sau khi tỉnh dậy, Heine nhìn thấy trong phòng thực sự có một chiếc ghế ngã chỏng chơ giống y chang như trong giấc mơ!

Tiếp đó cứ mỗi một đêm, y đều mơ thấy một giấc mơ. Lần nào y cũng mơ thấy mình đã dựng nó lên. Thế nhưng, hôm sau khi y tỉnh lại, cái ghế vẫn cứ ngã chỏng chơ trên mặt đất.

Hiện tượng ma quái thế này vô cùng khó giải thích. Người bình thường nếu trông thấy cảnh này chắc đã sợ tới mức hồn phi phách tán rồi. Thế nhưng Heine thì khác. Y tuy rằng xưa nay là người không có tín ngưỡng tôn giáo nào, nhưng y cũng không cho rằng khoa học có thể giải thích tất cả mọi hiện tượng trên đời. Vì thế y mới tìm đế người bạn thân nhất của mình và là một bác sĩ – Encot. Bác sĩ chuẩn đoán y có khả năng bị mộng du nghiêm trọng, nhưng Heine sau này đã dùng rất nhiều biện pháp và chứng minh được rằng y không hề bị mộng du.

Y bắt đầu ý thức được rằng việc giấc mơ và hiện thực kết nối với nhau tuyệt đối không phải là điềm lành. Trong giấc mơ, y bắt đầu quan sát đến từng chi tiết trong đó. Người bị treo cổ là một người phụ nữ. Quần áo trên người tuy rằng đã rách nát tả tơi nhưng vẫn có thể nhận ra đó là kimono Nhật Bản, hơn nữa đó còn là bộ kimono tương đối đắt tiền. Đó là bộ kimono mà chỉ có giới quý tộc thời Heian mới mặc. Bởi vậy, Heine tính đi Nhật Bản một chuyến. Lúc này cũng đúng lúc là thời khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ.
(Thời kỳ Heian : http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%Emột...�t%BB%B3_Heian)


Lần này cũng không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, Heine rơi vào trong giấc mơ.

Hắn vẫn làm giống như lúc trước – mở cửa căn phòng đó ra.

Nhưng lúc này Heine chỉ nhìn thấy một sợi dây thừng treo lủng lẳng trong không trung. Ngoài ra thì y chẳng nhìn thấy gì thêm.

Lúc này hắn bỗng nhiên nhìn thấy trên ghế xuất hiện một tờ rơi.

Heine đi tới. Y nhặt lên tờ rơi đó. Hình ảnh trên đó chính là hình ảnh của người phụ nữ bị treo cổ khi trước! Thoạt nhìn thì đây là một tờ rơi tuyên truyền phim kinh dị. Tên của bộ phim là:

[ Chuyện ma người bị treo cổ]!

Sau đó, Heine đột nhiên tỉnh lại!

Trên tay của y lúc này đang thực sự cầm tờ rơi của bộ phim kinh dị kia. Hiện tượng khủng bố và ma quái này quả thật rất khó tin. Khi Heine đảo mắt nhìn qua danh sách diễn viên thì y phát hiện tên của mình có trên đó!

Ngay sau đó đầu của Heine bị chặt đứt rơi vào trong lòng bàn tay của y. Trong đầu của y cũng được truyền vào những quy tắc.

Quy tắc của « Rạp chiếu phim địa ngục », cùng với những quy tắc khi quay những bộ phim kinh dị chân thực, và quy tắc muốn rời khỏi rạp chiếu phim thì phải gom đủ 10.000 tấm vé chuộc cái chết.

« Địa ngục » quả thực tồn tại.

Nhưng Heine lại bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện. Y giơ cái đầu bị chém xuống của mình lên, miệng trả lời.

- Đã hiểu. Tôi sẽ làm diễn viên phim kinh dị.

Tiếp đó, y bị đẩy vào trong một căn phòng tatami đặc trưng của Nhật Bản. Bên trong phòng còn có rất nhiều người. Trong đó đa số là diễn viên mới.
(Phòng tatami : http://vi.wikipedia.org/wiki/Tatami)

Trong lần đầu tiên bị đẩy vào trong phim kinh dị, diễn viên không thể sử dụng kịch bản để trao đổi tin tức. Đó là quy tắc. Cho nên muốn phán đoán xem ai là diễn viên mới, ai là quỷ phải xem ánh mắt của diễn viên thế nào.

Heine nhanh chóng đọc qua một lượt kịch bản của màn đầu tiên.

Rất nhanh, y đã đoán ra được đại khái mọi chuyện.

Giấc mơ bắt đầu từ một tháng trước của y đã báo trước cho y chuyện này sẽ xảy ra. Điềm báo này rốt cuộc đã trở thành hiện thực. Thế nhưng rõ ràng không phải diễn viên nào cũng làm được như vậy.

Heine được kịch bản nhắc nhở rằng thể chất của y vô cùng đặc biệt. Giấc mơ của y có thể coi là vật bị nguyền rủa loại ký sinh. Nói cách khác y có thể kéo con người, hoặc là quỷ hồn vào trong giấc mơ của chính y. Thế nhưng, điều kiện là y không được xâm nhập vào tầng quá cao. Nếu tới đó, nguyền rủa chắc chắn sẽ gây ra cho y những hậu quả vô cũng nghiêm trọng.

Trong màn đầu tiên, phần lớn những diễn viên mới đều có vẻ bối rối. Thậm chí có người còn vô tình gây ra NG. Sau khi bị trừ vé chuộc cái chết do gây ra NG, bọn họ đều ý thức được rằng phải làm thế nào. Họ bắt buộc phải đóng theo những gì kịch bản miêu tả vì số vé chuộc cái chết ít ỏi của họ không cho phép họ vi phạm kịch bản lung tung.

Trong những người này, có hai người sẽ chết trong màn đầu tiên của kịch bản.

Bọn họ đóng vài là người trong một gia tộc. Sau khi xác định quan hệ huyết thống với đối phương, bọn họ bắt đầu mở một cuộc họp gia đình giống như những gì mà kịch bản mô tả.

Sau khi đóng xong phân cảnh này, nữ lệ quỷ chết do bị treo cổ cũng xuất hiện. Thế nhưng dựa vào vật bị nguyền rủa của mình, cũng như rất nhiều phán đoán chính xác, Heine nhiều lần thoát khỏi cái chết. Thậm chí đến cuối cùng y còn lợi dụng quy tắc đem lệ quỷ này phong ấn vào trong điện thờ của gia tộc.

Trong bộ phim đó chết rất nhiều người. Ngay cả diễn viên lâu năm cũng có một người bỏ mạng.

Chỉ còn một diễn viên lâu năm và Heine trở về rạp chiếu phim.

Lúc ấy, diễn viên lâu năm kia liền hỏi y:

- Tên cậu là gì? Sao cậu lại có vật bị nguyền rủa vậy?

Heine trả lời:

- Heine Cha Ophellis.

- Cậu là người nước ngoài?

- Tôi là người Anh gốc Hoa.

Diễn viên lâu năm kia sau khi quan sát một hồi bèn nói:

- Cậu chắc không phải người thường đúng không? Nhìn kiểu cách nói năng của cậu thì rõ ràng là cậu thuộc tầng lớp thượng lưu.

- Chỉ là thừa hưởng tước vị của gia tộc thôi.

- Tước vị? Cậu là Nam tước? Hay Bá tước?

- Sau khi cha tôi qua đời, tôi kế thừa tước vị «Hầu tước» của ông ấy.

- «Hầu tước»...... À, cái tên nước ngoài kia ghép với gương mặt phương Đông của cậu khiến tôi cứ cảm thấy là lạ. Sau này.....gọi cậu là «Hầu tước» đi!

- Tùy các anh.

- Ừ, nếu vậy thì chúng ta coi như quen biết nhé. Nơi này là « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19. Nghe có phải rất giống như « Địa ngục » tầng 19 không? Cậu rất có tiềm lực và đáng được bồi dưỡng. Tên của tôi là Hoắc Dũng. Sau này cậu theo tôi lăn lộn nhé! Thử nói vật bị nguyền rủa của cậu xem nào.

Heine liền giải thích một chút. Vật bị nguyền rủa loại ký sinh không bị cướp lấy hoặc mua bán được, cho nên Heine cứ thế nói cho y biết.

Hoắc Dũng ngày ấy sau này cũng chết trong [ « Gia tộc Nitemare » phần I]. Nhưng y nằm mơ cũng không ngờ người thanh niên tên Heine này lại trở thành «Hầu tước» tiếng tăm lừng lẫy khắp 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục ».

Hiện tại, «Hầu tước» đã trở về rạp chiếu phim.

Shirley ngồi cách đó không xa. Mạc Niệm Sinh « chui » lên từ cái bóng dưới chân của « Hầu tước ».

Bọn họ...... sống rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play