Diệp Tưởng và Wallace đang dần dung hợp với nhau thành một không thể tách rời. Chịu sự ảnh hưởng của linh hồn Wallace, Diệp Tưởng đêm qua mới giết hai người.
Lúc này, ý chí của Diệp Tưởng sắp bị ý chí của Wallace đồng hoá. Cho nên, ngoại trừ cảm giác sợ hãi với cỗ thi thể này, hắn dần dần cảm thấy mê mẩn với nó.
Bộ phận linh hồn của Wallace trong hắn cũng bắt đầu ý thức được rằng « hắn » chỉ là một nhân vật trong phim kinh dị, hơn nữa « hắn » còn biết được sự tồn tại của « Rạp chiếu phim địa ngục ».
“Hắn” muốn ra ngoài.
“Hắn” muốn săn bắn “đồng loại” của mình.
Thế nên, ý thức của Wallace đang dần dần bài xích ý chí con người của Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng cảm giác được ý thức nhân loại của mình bắt đầu trở nên rối loạn giống như sẽ hôn mê bất cứ lúc nào. Một khi ý chí của Diệp Tưởng thật sự hôn mê, thì Wallace sẽ hoàn thành thay thế Diệp Tưởng trở về « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13.
Diệp Tưởng ý thức được rằng hắn không thể để tình cảnh phát triển đến mức đó! Nếu thật sự để « Ác ma » chiếm lấy cơ thể hắn rồi trở về « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 thì đám người Phương Lãnh, Vũ Sóc...... còn cả Vũ Phàm có còn sống được hay không?
Chính hắn...... Chẳng phải sẽ biến thành An Nguyệt Hình thứ hai sao?
Thế nhưng, ý chí của Wallace bắt đầu ảnh hưởng tới ý chí của Diệp Tưởng.
Con người...... không thể săn bắn được Nitemare. Chỉ có Wallace mới có thể làm được. Diệp Tưởng dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng khi hắn sắp khép lại hai mí mắt thì hình bóng của «Hầu tước», Vũ Phàm, Phương Lãnh lập tức hiện lên trước mắt hắn!
Không thể hôn mê được!
Mũi tên ếm hắc ma thuật vẫn đang ở trong người hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì linh hồn của « Ác ma » địa vị cao sẽ chiếm đoạt hoàn toàn thể xác hắn. Linh hồn của hắn lúc đó sẽ thực sự rơi vào trong « Địa ngục », vĩnh viễn không được siêu thoát!
Hắn tuyệt đối không thể để thân thể của mình bị một « Ác ma » chiếm đoạt!
Tuyệt đối không!
- Ta tuyệt đối sẽ không giao vận mệnh của mình cho « Ác ma »!
Diệp Tưởng cố gắng không chế phần linh hồn của Wallace dang định điều khiển thân thể của hắn.
- Cơ thể của ta, thuộc về chính ta!
Trong đầu của Diệp Tưởng thoáng xuất hiện hình ảnh của Bạch Vũ Sóc. Ngày xưa nàng từng nói cho hắn biết rằng nàng tuyệt đối sẽ không bán linh hồn của mình cho « Ác ma ». Lúc ấy Diệp Tưởng không rõ vì sao nàng có thể kiên cường như vậy. Nhưng bây giời thì hắn đã hiểu.
Rốt cuộc, Diệp Tưởng cảm giác được hắn đã có thể điều khiển lại được cơ thể mình. Ý chí của hắn đang điên cuồng vật lộn với linh hồn của ‘Ác ma’! Hắn cầm con dao trong tay sau đó đâm thẳng vào ngực mình! Tiếp đó hắn rạch ra một đường từ ngực thẳng xuống bụng!
Hắn muốn lấy ra mũi tên ếm hắc ma thuật!
Mũi tên kia không thể lấy ra khỏi thể xác vì nó vốn nguyền rủa lên linh hồn hắn!
Cảm giác đau đớn khiến Diệp Tưởng như muốn ngất lịm đi, nhưng hắn phải khó khăn lắm mới giành lại quyền điều khiển đôi tay mình. Lúc này Diệp Tưởng chỉ có thể dùng ý chí để chống lại Wallace để lôi mũi tên bị ếm hắc ma thuật ra!
Sau khi hắn mổ bụng mình, hắn móc ra tất cả cơ quan nội tạng: ruột, gan, thận......Cuối cùng sau khi hắn móc ra hết thì hắn đã chạm được vào mũi tên hắc ma thuật đó!
Lúc này trong mắt của Diệp Tưởng dâng trào ý chí bất khuất!
Thế nhưng ý thức của Diệp Tưởng và Wallace, mỗi cái tự khống chế lấy một cánh tay của Diệp Tưởng, một cách định rút ra, một cái thì ngăn lại!
Trong lòng của Diệp Tưởng gầm lên mãnh liệt.
- Đi ra cho ta a a a a a a a a!
Rốt cuộc, mũi tên hắc ma thuật dính máu được rút ra khỏi người của Diệp Tưởng!
Ý thức của chính hắn đã tỉnh lại!
Hắn thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh.
Nơi này là một căn phòng trong biệt thự của Ân U Liên.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lúc này tối tăm như mực.
Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường. Không ngờ bây giờ đã là 21 giờ 05 phút!
Đứng bên cạnh Diệp Tưởng là «Hầu tước».
- Cậu tỉnh rồi!
«Hầu tước» lúc này đỡ Diệp Tưởng dậy rồi nói:
- Tôi còn tưởng là cậu sẽ không tỉnh lại chứ.
- Nhất Hàng?
Phía sau «Hầu tước» là Shirley đã ngủ say. Lúc này sắc mặt của Shirley trắng bệch như tờ giấy, hơn nữa nàng còn ngừng cả hô hấp. Thế nhưng, mạng sống của nàng vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt. Mạc Niệm Sinh cũng vậy. Hắn nhập bản thể vào trong quỷ ảnh nên hắn cũng thoát chết. Đây là chút năng lực cuối cùng giúp hắn sống sót. Nhưng nếu « Ác ma » giáng xuống thì hắn sẽ chẳng thể sống nổi chỉ với chút năng lực đó.
- Tình trạng của cậu thế nào ?
- Rất tốt.
Diệp Tưởng tươi cười:
- Tốt đến mức không thể tốt hơn.
- Vậy để mình chỉ dẫn cho cậu vị trí bản thể của « Tiêu bản ác ma ».
«Hầu tước» cũng không nói nhiều :
- Cậu dựa theo sự chỉ dẫn của mình bắt nó là được.
Diệp Tưởng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Trong thế giới giống như giấc mơ kia, hắn như đã trải qua tới mấy ngày. Đến khi hắn tỉnh lại thì cũng là lúc bộ phim sắp kết thúc.
Sáu phút sau «Ác ma » sẽ giáng xuống! Đó cũng là lúc bộ phim kết thúc!
Nếu Diệp Tưởng thất bại thì Wallace sẽ chiếm lấy thân thể của hắn. Linh hồn hắn vì thế sẽ rơi vào « Địa ngục ». Thế nhưng một khi hắn thành công, hắn sẽ trở thành « Thợ săn ác ma » chính thức. Lúc đó hắn sẽ có đủ vốn liếng để đối đầu với trận doanh Đọa Tinh!
Nhưng mà......
Bản thể của «Tiêu bản ác ma» ở chỗ nào? «Hầu tước» có thể chỉ đường cho hắn tìm thấy nó sao?
Nhưng Diệp Tưởng lập tức dẹp bỏ bất an trong lòng hắn. Hắn dựa vào ý chí của nhân loại chiến thắng « Ác ma » nên mới có thể hoá giải nguyền rủa trên mũi tên hắc ma thuật. Lúc này hắn đã không còn đường lui.
Con trai của Wallace...... sau khi chạy ra khỏi « Địa ngục » thì được Kỷ Nhất Chu chế thành «Tiêu bản ác ma». Đám người bọn họ ngay từ đầu đã là con rối của « Ác ma » rồi. Bọn họ là hoa tiêu giúp chúng đến thế giới này mà thôi [giống như Ngụy Minh trong [Trở về]].
Chỉ có thế.
Nhưng nói cho cùng thì Wallace vẫn chưa thể so sánh với Nitemare được.
Tiếp đó, «Hầu tước» bắt đầu chỉ dẫn cho Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng cũng chuẩn bị phóng ra huyết tinh xiềng xích bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, đúng lúc này đôi mắt của Diệp Tưởng nheo lại tập trung nhìn phía bên kia của hành lang. Cảm ứng nhạy bén với nguyền rủa của « Ác ma » khiến hắn cảm giác được điều gì đó.
Ở nơi đó......
Ở nơi đó......
Diệp Tưởng đứng thẳng người. Hiện tại cảm ứng của « Thợ săn ác ma» rõ ràng chưa từng thấy. Ngày hôm qua khi hắn đi vào trong biệt thự hắn đã cảm ứng được rồi. Chính là cảm giác này!
Là ở chỗ này!
Bản thể của «Tiêu bản ác ma» đang ở trong căn biệt thự này!
Không...... Phải nói, là thật ra nó vẫn luôn ở trong căn biệt thự này!
Bản thể của tiêu bản mà bọn họ vất vả tìm kiếm không ngờ lại ở chỗ này! Ai nghĩ ra được cơ chứ? Bản thể của « Tiêu bản ác ma » lại không ở trong không gian tầng cao mà nó lại ở trong thế giới hiện thực, nơi mà bọn họ có thể chạm tới nó bất cứ lúc nào!
Diệp Tưởng đã hoàn toàn lấy lại năng lực của « Thợ săn ác ma ». Nhưng hắn cũng ý thức được ý chí của « Ác ma » trong người hắn đáng sợ thế nào. Lúc này tuy hắn may mắn áp chế được nó, nhưng lần sau sẽ rất khó nói. Hắn chỉ còn biết hy vọng khi hắn chính thức trở thành « Thợ săn ác ma » thì chuyện này có thể được giải quyết.
(Nghĩa của từ áp chế :
http://tratu.soha.vn/dict/v/%C3%8mộtp_ch%Emột%BA%BF)
Thế nhưng, sau khi đi ra khỏi cửa thì hoàn cảnh xung quanh đã biến hoá đến độ khiến cho người ta phải kinh hãi.
Trên vách tường xuất hiện những vệt máu đỏ sẫm, không khí bên trong cũng trở nên nặng nề và u ám hơn. Cảm ứng của « Thợ săn ác ma » khiến Diệp Tưởng cảm nhận được căn biệt thự này đang dần dung hợp với không gian tầng cao!
- Tình hình hiện nay thế nào?
Diệp Tưởng vội vàng chất vấn «Hầu tước»:
- Khi mình hôn mê đã xảy ra những chuyện gì?
«Hầu tước» vừa định trả lời thì bỗng nhiên một vệt máu lớn trong gian phòng bốc cháy, sau đó vách tường bị nứt vỡ thành một mớ lộn xộn do nhiệt độ quá cao,Diệp Tưởngcảm ứng được thứ gì đó. Hắn định tiến lên thì «Hầu tước» ngăn lại.
- Cậu lui ra đi.
«Hầu tước» đương nhiên sẽ không để Diệp Tưởng lãng phí vé chuộc cái chết và năng lực săn ma của hắn. Cũng đã đến lúc rồi. « Hầu tước » cũng không cần phải giấu giếm thực lực của y nữa. Y lúc này cũng không thiếu vé chuộc cái chết, lại càng không cần nói tới chuyện thể chất của y là siêu cấp linh môi sư và huyết mạch chảy trong người y là huyết mạch của khu ma sư mạnh nhất!
Tiếp đó từng vệt máu trong phòng bốc cháy phừng phừng. Nhưng «Hầu tước» lại không hề sợ hãi.
Hắn tạm thờ không định sử dụng đoá hoa Mạn Đà La màu đen. Nó là một tuyệt chiêu dùng để đối phó với « Ác ma ». Dùng lúc này thật quá lãng phí .
Khác với Diệp Tưởng, «Hầu tước» có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với đợt công kích của cả một bầy quỷ hồn. Đối với những diễn viên hạng một như bọn họ thì khi gặp phải sóng công kích của cả một đám quỷ hồn thì việc quan trọng nhất là phải làm sao khống chế được tiêu hao ở mức nhỏ nhất, có thể vì nếu họ rơi vào trong vòng vây của cả một đám quỷ hồn, khi vé chuộc cái chết hao hết và nguyền rủa của vật bị nguyền rủa yếu tới cực hạn thì đó cũng là lúc diễn viên sẽ bỏ mạng!
«Hầu tước» bỗng đeo lên đôi găng tay kia. Y ưu tiên lựa chọn những vật bị nguyền rủa đã từng sử dụng trước để cố gắng giữ sức. Sau đó y đưa tay về phía trước rồi bóp tới một cái!
Tiếp đó, Diệp Tưởng lập tức nghe được từ bên ngoài truyền tới những âm thanh chói tai và thảm thiết. Mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu lan toả trong không khí. Trên mặt đất cũng không ngừng xuất hiện những vệt máu!
Đôi bao tay này đáng sợ thế sao?
Nhưng Diệp Tưởng nhớ rõ một nguyên tắc của rạp chiếu phim: diễn viên không thể giết chết quỷ hồn. »Hầu tước » chắc chắn không thể giết được đám quỷ hồn nà chắc dùng một cách nào đó để tạm thời đẩy lui chúng hoặc là phong ấn chúng lại. Quả nhiên không lâu sau, Diệp Tưởng cảm giác được có càng nhiều linh thể kéo tới!
Đôi tay của «Hầu tước» vẫn vươn ra phía trước. Y không ngừng xoè tay ra rồi nắm tay lại, đôi chân vẫn bước nhanh về phía trước! Diệp Tưởng cũng bám sát theo sau.
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Tưởng ngạc nhiên khi nhìn thấy máu tươi loang lổ khắp nơi! Chúng bắt đầu bốc cháy như xăng khiến phòng ốc bắt đầu sập xuống giống như trong đống phế tích vậy!
Diệp Tưởng cảm ứng được trong căn biệt thự này có rất nhiều ác linh khủng bố đang ẩn mình trong bóng tối! Diệp Tưởng tự hỏi, nếu là trước khi hắn biến thành « Thợ săn ác ma » mà hắn phải một mình đối đầu với bọn chúng thì hắn chắc chắn sẽ phải chết! Không có bất cứ một cơ may nào dành cho hắn!
Lúc này linh giác của «Hầu tước» quét qua đám ác linh. Muốn quét sạch bọn chúng hoặc thậm chí trục xuất chúng trở về nơi mà chúng tới từ đó cũng không khó khăn, thế nhưng loại tốt thí này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Lãng phí linh lực và vé chuộc cái chết để giải quyết chúng là chuyện vô nghĩa. Cho nên, «Hầu tước» cố gắng duy trì một khoảng không gian bao bọc lấy y và « Hầu tước » để chúng không thể xâm nhập, hơn nữa còn cố gắng để Diệp Tưởng giữ sức.
Mười giây sắp tới. «Hầu tước» tuy rằng cũng không lo lắng về vấn đề nguyền rủa phục hồi, thế nhưng tiêu hao vé chuộc cái chết là chuyện không thể không nghĩ. Y còn phải dành dụm vé chuộc cái chết để ứng phó với những tình huống sau này. Đến ứng đối mặt sau cần toàn lực ứng phó tình huống. «Hầu tước» rất am hiểu chuyện làm sao giảm bớt tiêu hao mà có thể đạt được kết quả lớn nhất.
Tiếp đó, «Hầu tước» cất đôi bao tay vào trong vòng tay xương người. Ngay sau đó, Diệp Tưởng nhìn thấy trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một pho tượng thiên sứ bé nhỏ màu đen! Pho tượng thiên sứ này khiến người ta cảm thấy rất quái dị!