Năm rưỡi chiều, Chu Trần Dục đi tới khách sạn. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen như mực.
Chu Trần Dục cổ quấn khăn, trên người mặc áo bông dày, tay cầm theo ô bước vào trong khách sạn. Đám người «Hầu tước» đợi y ở đại sảnh.
Khi Lý Tín Lăng nhìn thấy Chu Trần Dục, y gửi tin thông báo cho hắn biết tình hình cụ thể của việc kết minh với «Hầu tước» và những điều kiện đã được hai bên bàn bạc và thống nhất. Chỉ cần liên thủ vượt qua bộ phim này, «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 và «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 sẽ sát nhập với nhau, trở thành một cỗ lực lượng không thể khinh thường.
Nhưng chuyện này với Chu Trần Dục cũng chưa quá quan trọng. Nếu không sống được sau bộ phim này thì chuyện sát nhập sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Phải biết rằng năng lực bảo mệnh của Trần Dục thua xa Lý Tín Lăng, nên trong bộ phim kinh dị này, hắn đã được định sẵn không thể trở thành diễn viên chủ lực được.
Chu Trần Dục đưa mắt nhìn họ sau đó đi tới.
- Có phải cậu là......Kỷ Nhất Hàng không?
Y nhìn «Hầu tước» rồi nói:
- Bác chủ nhà nói với tôi rằng cậu là một người vô cùng đẹp trai, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
- Cảm ơn lời khen của anh. Nhưng lúc này tôi muốn biết chuyện mà anh trai đã gặp phải hơn.
- Tôi đến là để nói rõ chuyện này.
Lý Tín Lăng xông tới rồi “gấp gáp” hỏi Trần Dục:
- Vợ tôi đâu? Xuân Hoa cô ấy đâu rồi?
- Xin hỏi anh là ai?
- Tôi là chồng cô ấy? Cô ấy không tới sao?
- Cô ấy nói cô ấy phải đi đón con gái, cho nên chúng tôi tạm thời chia tay nhau.
- Phải......Con gái chúng tôi.....Tôi thiếu chút nữa thì quên con bé. Xuân Hoa có khoẻ không?
- Tôi...... Tôi thấy rất khó để nói cô ấy khoẻ. Không, phải nói là tất cả chúng ta không thể nói là khoẻ được.
Sau đó bảy người tập trung tại phòng của «Hầu tước».
Hiện tại mọi người đều tập trung tới quên thở nhìn Chu Trần Dục. Bọn họ chờ hắn đọc lời thoại.
- Vậy tôi không phí thời gian của mọi người nữa.
Chu Trần Dục cởi chiếc áo khoác đã ướt nhẹp vì tuyết sau đó ngồi xuống và đón nhận sáu cặp mắt đang nhìn y chằm chằm.
Bên ngoài cửa sổ gió rít thành từng cơn, tuyết vẫn rơi không ngừng. Căn phòng trọ nho nhỏ cũng có vẻ lạnh hơn.
Chu Trần Dục nhìn «Hầu tước», sau đó thở sâu. Hắn nhìn một đoạn lời thoại vô cùng dài trong kịch bản sau đó chuẩn bị nói ra một cách rành rọt.
Sau khi Trần Dục đọc kịch bản xong thì y mới hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tưởng cũng nhìn chằm chằm vào Chu Trần Dục. Tuy rằng hắn đã biết hết mọi chuyện khi đọc kịch bản rồi, nhưng hắn vẫn muốn nghe Trần Dục nói lại.
- Trước kia tôi và anh trai cậu từng cùng nhau làm việc trong một nhà hàng. Anh trai cậu vì muốn đài thọ tiền học phí cho cậu nên cậu ấy rất cố gắng làm việc. Ngoại trừ công việc ở xí nghiệp điện lực, cậu ấy còn đi làm thêm nhiều nơi bên ngoài. Sau khi biết cậu muốn tiếp tục làm nghiên cứu sinh, anh trai cậu muốn tiếp tục cố kiếm thêm chút tiền để cậu sau này đỡ phải lo lắng.
(Đài thọ :
http://tratu.soha.vn/dict/v/%C4%...h%Emột%BB%8D)
- Một tháng trước, tôi liên hệ với cậu ấy. Bởi vì chúng tôi đã từng cùng làm việc với nhau nên tôi biết anh trai cậu rất cần tiền nhưng cậu ấy lại không thể xoay sở được. Cho nên, tôi mới giới thiệu công việc mà tôi đang làm cho cậu ấy.
- Thu mua heo bệnh và heo chết, sau đó tiến hàng gia công tại những xưởng chế biến thực phẩm « ma » thành những sản phẩm từ thịt heo rồi tuồn vào thị trường mà cũng gọi là công việc à?
Giọng nói của «Hầu tước» không mang theo một chút tình cảm vang lên. Kỹ năng diễn xuất của Chu Trần Dục cũng không tốt cho lắm vì nếu không hắn đã phải tỏ ra có chút hổ thẹn rồi. nguồn .
- Tôi biết các cậu định nói gì. Nhưng tôi chỉ là một người làm công, ông chủ bảo tôi làm thế nào thì tôi phải làm thế đó. Ban đầu tôi cho rằng mình chỉ gia công thực phẩm mà thôi. Nhưng đến khi biết được chuyện làm ăn của ông chủ là thế nào thì tôi cũng rất kinh ngạc. Nhưng đã làm rồi thì không thể chạy được. Tôi biết sau lưng của ông chủ còn có một nhân vật tai to mặt lớn. Những cây lạp sườn, chân giò hun khói do chúng tôi gia công sau này sẽ xuất hiện ở chợ và siêu thị dưới nhãn mác của một số thương hiệu thực phẩm có tiếng. Người có thể làm được chuyện này chắc chắn không phải là người mà tôi có thể đắc tội. Bọn họ làm như vậy cũng vì một mục đích rất đơn giản: tiết kiệm chi phí thức ăn chăn nuôi, chi phí nuôi dưỡng và vỗ béo.
- Khi đó, bởi vì thiếu người nên chúng tôi tuyển thêm mấy người mới. Cô Dương cũng là một trong số đó. Mà tôi lúc ấy liền nghĩ đến anh trai cậu nên tôi có hỏi cậu ấy có làm hay không. Đương nhiên, tôi không thể nói rõ mọi chuyện. Tôi chỉ nói là chúng tôi làm công cho một xưởng chế biến thực phẩm, đãi ngộ cũng khá tốt. Gần đây bởi vì xưởng chúng tôi muốn đẩy nhanh tiến độ công việc nên tiền lương trả khá hậu. Nhưng điều kiện là không thể tiết lộ chi tiết công việc với bất cứ ai, kể cả người thân. Lúc đó anh trai cậu cũng đồng ý.
- Nơi mà chúng tôi làm việc là ở sâu trong một hang động trên một ngọn núi ở khu Tân Bắc mở rộng. Chủ yếu là bởi vì gần đây có vài người bắt đầu điều tra nên chúng tôi không thể không tạm thời lựa chọn rút vào hoạt động một cách bí mật. Lúc ấy sau khi chuyển các loại dụng cụ lên núi, chúng tôi bắt đầu tiến hành gia công. Khi anh trai cậu tới, lúc đầu cậu ấy cũng cảm thấy rất kinh ngạc và cảm giác cậu ấy không thích hợp để làm chuyện này. Nhưng ông chủ nói đã vào rồi thì không thể ra nữa. Anh trai cậu vì bị ép nên đành phải làm cùng chúng tôi.
- Hang động mà chúng tôi làm việc vô cùng kín đáo, bên trong lại sâu tới mấy trăm mét, hơn nữa còn khá rộng. Chỉ hiềm điều kiện thông gió và lấy sáng cũng không tốt khiến cho điều kiện làm việc vô cùng khó khăn. Ngay cả người làm việc như tôi cũng không thể chịu nổi. Nhưng chúng tôi cũng đành cắn răng mà làm thôi. Tất cả vì miếng cơm manh áo. Nhưng tôi dám chắc đó chỉ là hang động bình thường vì ở nơi sâu nhất trong lòng hang cũng chỉ toàn đá mà thôi. Sau khi vận chuyển đám heo bệnh heo chết tới trong lòng hang, chúng tôi xẻ thịt sau đó trộn thêm gia vị và các loại hương liệu để gia công thành lạp sườn, chân giò, sau đó chuyển chúng tới những nhà máy ‘chính quy’. Vậy là chúng có thể nghiễm nhiên xuất hiện trên những kệ hàng trong siêu thị......Tôi, anh trai cậu, và cô Dương làm chung một nhóm. Ban đầu anh cậu cảm thấy không chịu được công việc này, thậm chí còn nôn mửa mấy lần......
Hắn nói tới đây bèn cúi đầu.
«Hầu tước» vẫn dùng một giọng điệu không chút tình cảm hỏi:
- Anh nói tiếp đi. Thế rồi sao?
- Sau đó một tuần, vào một ngày nọ thì có chuyện xảy ra. Tôi tuyệt đối không bao giờ quên cái ngày đó......
Tuy rằng Chu Trần Dục chưa trải qua chuyện này, nhưng chỉ cần đọc kịch bản là hắn có thể tưởng tượng chuyện xảy ra vào ngày đó.
- Khoảng mười giờ, mọi người đều đã rời đi, trong hang chỉ còn ba chúng tôi. Lúc ấy, chúng tôi đem xúc xích đã được nướng qua bọc bao bì cẩn thận, sau đó tạm nghỉ một hồi. Khi đó, tâm trạng của anh trai cậu có vẻ rất kém. Cậu ấy nói với chúng tôi: « Chúng ta làm chuyện thiếu đạo đức thế này có khi nào phải chịu báo ứng không? Loại thịt heo này cho người ăn được sao? ». Tôi cũng thở dài nói: « Đành chịu thôi! Nếu không phải cậu trước kia nói là cậu cần gom tiền gấp thì tôi sẽ không giới thiệu cậu tới chỗ này ». Anh trai cậu trả lời: « Tôi hiện tại có chút hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì tôi đã ở lại xí nghiệp để tăng ca rồi. Nhưng tôi cũng biết hậu quả nếu như tôi không đến. »
- Im lặng được một lúc thì bỗng nhiên anh cậu ngẩng đầu sau đó đưa mắt nhìn tới nơi tận cùng của lòng hang một cách chăm chú khiến chúng tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Sau đó, đôi mắt của cậu ấy trở nên mờ mịt. Cậu ấy nói:«Tôi...... muốn vào xem». Lúc ấy chỗ mà chúng tôi đang đứng trên cơ bản đã là nơi sâu nhất của cái hang rồi, nên tôi mới ngạc nhiên hỏi: «Cậu định đi xem cái gì? Bên trong còn có thể có thứ gì được sao? ». Anh trai cậu có vẻ như nghĩ ngợi một hồi rồi nói: « Cũng phải. »
- Nhưng điều kỳ quái tiếp tục xảy ra. Sau một hồi, cô Dương bỗng có vẻ thấp thỏm nói: « Tôi, tôi cũng muốn vào bên trong xem một chút. Khi đó, không hiểu sao mà tôi lại nói: « Đúng rồi! Tôi cũng muốn vào xem một chút. » Đôi mắt của anh trai cậu một lần nữa trở nên mờ mịt. Cậu ta nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất của lòng hang rồi nói: « Vậy thì chúng ta vào đó nhìn qua một lát ». Ngày đó không biết vì lý do gì mà cả ba chúng tôi đều muốn tới xem nơi sâu nhất của lòng hang.
Nói tới đây, thân thể hắn tự nhiên khẽ run lên.
- Hiện tại nghĩ lại thì chúng tôi giống như bị ‘thứ gì đó’ dụ dỗ đi tới đó. Chúng tôi cảm thấy như mình bắt buộc phải qua đó xem một hồi. Lúc ấy, vốn đã là khoảng mười giờ hơn tối, công việc cũng đã làm xong rồi nên ba chúng tôi có thể về nhà. Nhưng chuyện phải vào nơi sâu nhất của lòng hang nhìn qua một lát khiến chúng tôi quên cả chuyện về nhà. Chúng tôi cứ cảm thấy mình phải tới đó......
- Nếu lúc ấy chúng ta không vào đó xem, hoặc là tối hôm đó không phải chỉ mình ba chúng tôi lưu lại đó, hoặc là về sớm hơn một chút thì có lẽ chuỗi các sự kiện khủng bố sẽ không xảy ra. Nhưng trên đời lại không có chữ ‘nếu’. Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra.
- Lúc ấy, anh trai cậu đi phía trước. Chúng tôi thì đi phía sau để phụ trách việc chiếu sáng. Đèn pin là dụng cụ bắt buộc khi chúng tôi làm việc trong lòng hang. Khi chúng tôi đi tới nơi sâu nhất trong cái hang vốn là nơi chúng tôi đã quá quen rồi, chúng tôi lại cảm thấy vô cùng quái dị và ma quái. Cảm giác không hề bình thường này trước kia chưa hề có. Nhưng tôi lại không muốn bỏ đi mà chỉ muốn vào xem qua một lát. Ba chúng tôi cứ thế đi tới nơi sâu nhất trong hang.
- Nơi tận cùng của hang vốn phải là một đống đá núi. Nhưng khi tới đó,l úc chúng tôi dùng đèn pin chiếu tới chỗ đó thì tôi phát hiện phía dưới đống đá núi bỗng nhiên có một cửa động đen ngòm. Bên trong cho dù có dùng đèn pin soi qua cũng không thể thấy rõ.
- Chúng tôi nhớ rất rõ cửa động này lúc trước...... rõ ràng không hề tồn tại!