-Bồn tắm nằm này hình như có vẻ đã lâu rồi không được sử dụng. «Hầu tước» cúi người sau đó dùng ngón tay quẹt qua 1 góc bên trong bồn tắm nằm. Ngón tay y bám đầy bụi.
-Rèm tắm cũng rất bẩn. Shirley cầm rèm tắm lên nhìn kỹ rồi nói: -Anh Nhất Hàng này ! Có khi nào anh trai anh không còn ở chỗ này nữa không?
-Không đâu ! Khi anh gọi điện tới đây, anh ấy có bắt máy mà. «Hầu tước» cẩn thận quan sát phòng tắm sau đó nói: -Chỗ này rất không bình thường. Hộp thư trước cửa nhét kín báo chí và giấy tờ,cửa sổ trong nhà toàn bộ đều được dán kín bằng băng dính, điện thoại còn bị đập hư . Vừa rồi anh có xem qua tủ lạnh. Bên trong gần như chẳng có gì cả.Trong thùng rác nhét đầy vỏ bao mì ăn liền, chứng tỏ anh trai anh trong thời gian này luôn ăn mì gói sống qua ngày. Thẻ ngân hàng và tiền mặt vẫn còn trong ngăn tủ, nên chắc không có ai vào trong nhà để ăn trộm.Nếu anh trai anh rời khỏi đây thì không lý nào anh ấy lại không mang theo tiền chứ.
«Hầu tước» rõ ràng đã quan sát rất tỉ mỉ. Y rất giống với Vũ Sóc ở điểm này, khiến Diệp Tưởng cũng bội phục y thêm 1 phần. Đoạn vừa rồi không phải là lời thoại trong kịch bản.
Lúc này linh giác của «Hầu tước» cảm ứng được trong phòng này có cảm giác gì đó không biết phải nói thế nào. Cảm ứng lần này là 1 cảm ứng vô cùng mãnh liệt.
Đó là cảm ứng với tử vong.
« Hầu tước » đi ra từ trong phòng tắm sau đó trở lại trong phòng khách, nơi mà chiếc điện thoại bàn bị đập hư đang nằm ở đó.
Trong phòng này có “thứ gì đó” tồn tại .
Nhưng linh giác của «Hầu tước» không cách nào tìm ra nó. Tuy vậy cảm giác khó nói nên lời kia khiến « Hầu tước » có cảm giác bị uy hiếp 1 cách mãnh liệt.
Với thân phận của «Hầu tước», năng lực bảo mệnh của y vô cùng phong phú. Có thể khiến y có cảm giác thực sự bị tử vong uy hiếp thì bộ phim kinh dị lần này chỉ e cũng là bộ phim rất khó trong tất cả những bộ phim kinh dị khó.
Hơn nữa, bởi vì tất cả cửa sổ bị bít kín triệt để nên trong phòng vô cùng âm u. Tuy đang là ban ngày nhưng trong phòng chẳng khác gì ban đêm cả.
Ở trong chính căn phòng này..... Vào ngày hôm trước, Kỷ Nhất Hàng gọi điện thoại cho Kỷ Nhất Chu.Khi Kỷ Nhất Chu đập hư điện thoại thì lúc đó y như bị điên vậ không hề để ý thấy sau lưng y trồi lên 1 bóng đen.
“Bóng đen” đó có còn ở đây không?
Nếu kích hoạt thể chất linh môi thì có lẽ « Hầu tước » có thể đuổi đi bóng đen đó nhưng điều này với «Hầu tước» cũng không phải là điều quan trọng. Loại nguyền rủa có thể vượt qua hẳn linh thể này cho dù có phá hủy đi vật bị nguyền rủa cũng không thể giải quyết triệt để được. «Hầu tước» đang mượn cơ hội này để quan sát.
Đúng vậy, quan sát. Với «Hầu tước», nếu có thể tận dụng cơ hội này thì có lẽ y có thể đạt được 1 vật bị người chết nguyền rủa mạnh hơn nhiều. Khi đó phần thắng của trận doanh Khu Ma cũng được gia tăng. Hiện tại...... cần phải dựa theo kịch bản để diễn.
« Hầu tước » đi tới , sau đó nhìn xuống sàn nhà, nơi mà vốn phải có vết máu và là nơi mà cái bóng đen vốn đã nằm ở đó.
Diệp Tưởng đứng sau «Hầu tước» cũng đưa mắt nhìn chỗ đó. Hắn cũng nhớ như in cảnh tượng trong đoạn mở đầu. Lúc này, nguy cơ đang rình rập khắp nơi. Cho dù có ác linh xuất hiện hiện để lấy mạng họ thì Diệp Tưởng cũng không cảm thấy bất ngờ. Không ai biết bóng đen kia có xuất hiện nữa hay không.
Trong linh giác của «Hầu tước» ,y càng lúc càng cảm ứng được khí tức âm u của “thứ đó” đang trở nên nồng hơn. Tinh thần của y thậm chí còn bị ảnh hưởng. Lúc này y cảm giác được “thứ đó” đang nhìn họ bằng 1 ánh mắt lạnh lẽo, nhưng « Hầu tước » không biết « thứ đó » đang ở chỗ nào.
Chỉ tiếc là năng lực linh môi của y đang bị suy yếu nên y không thể tiến hành cảm ứng bằng cách chạm vào những vật trong phòng.Nếu không chỉ cần chạm qua chúng, y có thể nhìn thấy những cảnh tượng đã từng xảy ra trong quá khứ.
Cuối cùng, y nói: -Chúng ta đi thôi.
-Cứ đi như vậy sao? Shirley hỏi.
Đương nhiên, nàng cũng biết họ cần phải đi. Kịch bản yêu cầu trong thời gian đã định,họ phải tới chỗ này, cũng như yêu cầu họ phải rời đi trong thời gian đã được yêu cầu.Nội dung này được viết bằng chữ đỏ nên bọn họ không thể làm trái.
-Anh trai anh chắc chắn đã xảy ra chuyện gì . Anh muốn đến nhà máy nơi anh ấy làm ở đó để hỏi han xem sao. Nếu như không tìm thấy anh ấy thì có lẽ anh phải báo cảnh sát mới được.
-Đúng vậy, tình huống có vẻ không được lạc quan cho lắm. Không cần phải tỏ ra thần bí như vậy chứ, ngay cả cửa sổ cũng phải dán kín?
Sau khi ba người ra khỏi phòng thì người đóng cửa là Diệp Tưởng.
Kể cả khi đóng cửa thì Diệp Tưởng cũng nhìn 1 cách chăm chú vào phòng. Liên tưởng đến cảnh vừa rồi trong phòng tắm khi hắn nhìn thấy cái bóng đen kia,tim của Diệp Tưởng lại đập thình thịch. Lúc ấy nếu hắn phản ứng chậm 1 nhịp thôi thì không biết hắn có bị kéo tới 1 thế giới khác hay không?
Hơn nữa, hắn vẫn chưa thể sử dụng 1 cách mạch lạc gông bắt quỷ được. Chuyện này hắn cũng không biết phải làm sao vì lúc trước hắn cũng không biết làm thế nào mà hắn lại sử dụng được gông bắt quỷ. Có thể khẳng định trong bộ phim này, nếu hắn sử dụng không được gông bắt quỷ,thì hắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.Nếu chỉ sử dụng xiềng xích bắt quỷ, không phải hắn không thể bắt quỷ thành công, nhưng chắc chắn sự sống và cái chết của hắn cũng chỉ cách nhau đường tơ kẽ tóc.
Khi cửa được đóng lại chỉ còn 1 khe hở rất hẹp, Diệp Tưởng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào phòng khách.Trong căn phòng tối tăm kia,không biết Kỷ Nhất Chu đã làm cái gì?Bóng đen kia chắc chắn vẫn còn ở trong đó đúng không? Nếu lúc này bỗng nhiên qua kẽ hở, hắn nhìn thấy 1 quỷ hồn máu me đầm đìa thì Diệp Tưởng cũng không lấy làm bất ngờ. Hắn đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện mình sẽ bị giật mình, thậm chí cũng chuẩn bị cho việc quỷ hồn kia bỗng nhiên xồ tới để giết hắn.
Nhưng cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.Sau khi đóng kín cửa, Diệp Tưởng khẽ thở phào. Hắn phát hiện tay mình vẫn còn đang run. Hắn vội vàng siết chặt nắm đấm. Tuyệt đối không thể để «Hầu tước» phát hiện ra hắn đang run sợ được.
Rất nhanh, hắn đưa tay đút vào trong túi. Dù sao tiết trời cũng đang lúc đông chí, nên chuyện này cũng rất bình thường.
Shirley thấy cảnh như vậy thì tưởng lầm trong túi hắn có vật bị nguyền rủa. Nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.Chẳng lẽ y không phải là quỷ sai ? Nếu y là quỷ sai thì làm sao y có thể sử dụng vật bị nguyền rủa được.
Tiếp đó, Diệp Tưởng cùng hai người đi xuống dưới lầu.
-Anh lo lắm sao, Nhất Hàng? Shirley dựa vào người của «Hầu tước» rồi hỏi: xem tại . -Anh yên tâm ! Em nghĩ không có chuyện gì đâu. Anh cũng thấy rồi đấy,khoá cửa không có dấu hiệu bị phá nên chắc không có trộm vào trong nhà đâu. Chiếc điện thoại kia có lẽ do anh trai anh trong lúc vô ý đập hư mà thôi !
«Hầu tước» nói: -Nếu không cẩn thận đập hư , thì anh ấy phải mua một cái mới rồi mới phải. Không có lý do gì anh ấy cứ để nó lù lù ở đó. Hơn nữa anh cũng đã nhìn qua. Chiếc điện thoại bàn rõ ràng bị thứ gì đó rất cùn đập hư, hơn nữa còn bị đập không ít lần.
-Cái này...... Anh nói cũng phải......
Đúng lúc này, thì bỗng nhiên ở phía trên truyền đến 1 âm thanh: -Này, các cậu có phải bạn của Kỷ Nhất Chu không?
«Hầu tước» lập tức quay đầu nhìn qua. Đó là 1 người đàn ông trung niên có dấu hiệu bị hói. Người đó vội vã đi xuống rồi nói: -Hình như tôi thấy mấy cậu đi ra từ phòng 603.
-Dạ phải ! «Hầu tước» trả lời: -Có chuyện gì không thưa bác ?
-Tôi là chủ nhà 603. Ngày hôm qua tôi đến tìm cậu ấy để giục cậu ấy trả tiền nhà tháng này. Nhưng hình như cậu ấy không có ở nhà, bên trong hộp thư không phải nhét đầy báo chí! Gọi điện thoại cho cậu ấy cũng không được. Lẽ ra cậu ấy đã trả tiền đặt cọc nên không có lý nào cậu ấy lại bỏ trốn cả , nhưng tôi cũng không yên tâm lắm. Các cậu nếu quen cậu ấy thì các cậu có biết cậu ấy đi đâu không?
-Dạ cháu là em trai của anh ấy. Cháu cũng không biết anh ấy đi đâu bác ạ ! Dạo gần đây anh ấy có hành vi nào không bình thường không ạ ?
-Tôi chỉ thỉnh thoảng tạt qua thôi nên tôi cũng không rõ lắm.Nhưng lúc trước khi tôi gọi cho cậu ấy thì giọng của cậu ấy có vẻ rất không bình thường.Cậu ấy nói cái gì mà : « Tôi đang làm 1 chuyện rất quan trọng ! Đừng có quấy rầy tôi ! Tiền nhà cứ để sau đi’. Tôi lúc ấy cũng lấy làm kỳ quái, nhưng vì cậu ấy vốn là người giao tiền nhà rất đúng hạn nên tôi cũng không nghĩ nhiều.Tuy giọng của cậu ấy có vẻ rất quái dị, giống như 1 cỗ máy vậy nhưng rõ ràng đó là tiếng của Kỷ Nhất Chu chứ không sai vào đâu được.Nếu cậu là em trai của cậu ấy thì cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi ! Nếu chẳng may tôi không tìm thấy cậu ấy thì tôi sẽ đòi cậu. Đám trẻ bây giờ thật đúng là chẳng tin được!
-Được ạ! Nhưng bác chủ nhà này, phiền bác cho cháu số của bác để có gì chúng ta tiện liên lạc . Để cháu gọi cho bác,sau đó bác lưu lại số của cháu.
-Cũng được. Số của tôi là......
Nghe chủ nhà nói, Diệp Tưởng lập tức nghĩ đến cảnh tượng trong đoạn mở đầu, khi Kỷ Nhất Chú giống như nổi điên dùng búa đập điện thoại khiến cho người ta phải kinh hãi.
Y đang làm gì?
Hoặc là nói.....
Y làm ra “thứ gì”?
Diệp Tưởng không thể không cảnh giác với chuyện này được.
Đồng thời, hắn cũng ý thức được, kịch bản dùng chữ đỏ để quy định bọn họ phải tới xem xét nhà của Kỷ Nhất Chu, sau đó còn giới hạn sau bao nhiêu lâu thì họ phải rời đi. Trong kịch bản thậm chí cũng không có đoạn xuất hiện của bóng đen. Hay nói cách khác, diễn viên thật ra cũng chẳng gặp nguy hiểm gì trong quá trình này cả.
Nhưng vì sao kịch bản phải dùng chữ đỏ để viết đoạn này ?
Nếu được viết bằng chữ đỏ trong kịch bản thì có nghĩa là phần đó là phần tình tiết vô cùng quan trọng. Hay nói cách khác,chuyến đi tới đây của bọn họ vào hôm nay sẽ là phát súng khởi động cho sự phát triển của những tình tiết sau này. Như vậy, sẽ không khó liên tưởng đến chuyện chuyến đi lần này của bọn họ chắc chắn không phải chỉ có mục đích xác nhận tình trạng của Kỷ Nhất Chu.
Khi rời khỏi chung cư, Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn. Hắn nhìn thấy cánh cửa sổ nhà Kỷ Nhất Chu.
Kỷ Nhất Chu vì sợ người khác phát hiện y đang làm gì nên mới làm vậy hay sao ? Hơn nữa, y còn chưa yên tâm khi dùng băng dính dán kín cửa sổ mà còn phải kéo cả rèm che lại. Cẩn thận đến mức độ như vậy chứng tỏ hắn đang làm chuyện gì đó khá đáng sợ.
Gió lạnh mùa đông thổi tới.
Diệp Tưởng quay đầu đuổi theo «Hầu tước» và Shirley.
Tiếp đó họ tới xí nghiệp điện lực mà Kỷ Nhất Chu công tác ở gần đó.
-Sao?
Trong công xưởng, «Hầu tước» đưa mắt nhìn quản đốc phân xưởng rồi hỏi lại 1 lần nữa: -Anh trai em dạo này không đi làm sao ?
-Đúng vậy ! Liên tiếp nghỉ làm không lý do nên kết quả là cậu ấy bị sa thải. Tiểu Kỷ trước kia thật ra không phải như vậy,nhưng đột nhiên cậu ấy lại xử sự như vậy khiến chúng tôi cũng lấy làm hoang mang.
-Không giải thích gì đã sa thải anh trai em sao?
-Hiện tại xí nghiệp đang làm ăn không có lãi, do đó ban giám đốc đang tính tới chuyện giảm chi phí. Lúc này Tiểu Kỷ làm thế khác nào đưa đầu chịu báng. Bộ phận nhân sự rất nhanh ra quyết định phê chuẩn. Tôi chỉ là quản đốc thấp cổ bé họng, nên tôi cũng chẳng thể nào mở miệng được.
-Lần cuối cùng anh nhìn thấy anh trai em là lúc nào?
-Hai tuần trước.Sau tuần đó, cậu ấy không thấy đi làm nữa.
-Anh ấy có nói gì khác không ? Thí dụ như anh ấy muốn đi làm việc gì đó.
-À không có ! Không nghe thấy cậu ấy nhắc tới chuyện này.
Đương nhiên họ cũng chẳng kiếm thêm được manh mối nào trong chuyến đi tới phân xưởng. Màn đầu tiên kết thúc cũng kết thúc trong bí hiểm.
Ác mộng, chỉ vừa mới bắt đầu......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT