Khang Phi rất vất vả mới đè được ham muốn trong người, kim đồng hồ lúc này đã điểm qua rạng sáng hai ba giờ, Khang Phi không ngủ được, mặc dù quá trình Hạ Vũ đồng ý có chút không biết nên khóc hay nên cười, cũng có chút không thể làm gì được, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng đến nội tâm kích động của Khang Phi.
Từ nhỏ Khang Phi đã không có mục tiêu xác định, không giống cha gã thích kinh doanh, thích kiếm tiền, lại không giống mẹ gã đắm mình trong nghệ thuật, gã không ngu dốt, thành tích học tập vẫn luôn có tên trong top đầu, tế bào nghệ thuật cũng rất phát triển, khi còn bé học qua piano, thầy giáo vẫn luôn khoe gã có thiên phú, đến mẹ gã cũng vì thế mà rất tự hào.
Có lẽ đạt được quá dễ dàng, Khang Phi cũng chẳng hứng thú lắm, kiên trì không được bao lâu liền bỏ, sau đó cũng say mê cờ vua, kèn saxophone… Ngược lại Lộ Nam Minh rất cố gắng, học piano đã rất nhiều năm.
Khi đó có người nói Khang Phi trời sinh đa tình cũng vô tình, nguyên nhân chính là yêu thích nhiều, bởi vì vô tình mà không mở lòng, cuối cùng chỉ sợ sẽ trở thành kẻ vô tích sự.
Mới đầu nghe mọi người nói vậy, Khang Phi cũng tức giận.
Sau khi cha mẹ ly hôn, Khang Phi dần dần cảm thấy người ta nói cũng đúng, thật sự bản tính của mình vừa đa tình vừa vô tình, bằng không vì sao trước đó cảm thấy thích người ta, nhưng một khi lên giường lại chẳng còn hứng thú nữa?
Đến khi gặp Hạ Vũ thì lại khác.
Khang Phi không rõ lần đầu tiên xao động trước Hạ Vũ là lúc nào, có lẽ là khi đột nhiên tỉnh lại, thấy có người dựa vào ngực mình; cũng có khi là một ánh mắt đơn thuần không đề phòng ai của Hạ Vũ; có lẽ là tư duy kỳ lạ của Hạ Vũ; lại có thể là một cái xoay người lơ đãng của cậu…
Mặc kệ xao động lúc nào, Khang Phi nhận ra mình để ý đến Hạ Vũ, liền cố gắng kiềm chế suy nghĩ của mình, gã biết rõ những người này không thể đụng vào.
Có câu tục ngữ là, không chạm đến được vĩnh viễn là tốt nhất.
Tựa như ứng với lời này, ánh mắt của Khang Phi dính trên người Hạ Vũ ngày càng nhiều, càng ngày càng chặt, dần dần không nhìn thấy những người khác nữa.
Lần đầu tiên muốn giữ một người, lần đầu tiên có mục tiêu.
Khang Phi vì mục tiêu này bỏ ra tất cả vốn liếng của bản thân, vì mỗi một câu nói, một hành động của Hạ Vũ mà lãng phí không biết bao nhiêu tế bào não, ngay cả lừa gạt và không từ thủ đoạn cũng đều nghĩ qua. Những điều này có thể thấy quyết tâm của gã lớn đến mức nào.
Gã, chỉ không nghĩ tới sẽ đơn giản như vậy, đã ở bên nhau.
Khang Phi biết lịch sử đen tối của mình với một Hạ Vũ như tờ giấy trắng quá khác nhau, trái tim Khang Phi tựa như mới vớt ra từ chảo mỡ ra, nóng hôi hổi.
Khang Phi quen ôm Hạ Vũ từ phía sau, tựa như ôm một chú gà con vào ngực bảo vệ, mũi ngửi được hương vị tươi mát do mới tắm rửa xong, hơi cúi đầu, chóp mũi có thể chạm đến cái cổ trơn mềm của Hạ Vũ. Khang Phi không nhịn được hấp hẫn mà tiếp tục hôn xuống, không tự chủ muốn ôm Hạ Vũ chặt hơn, cái thứ ở chỗ tiếp xúc của hai người lại có thay đổi.
Loại tư thế dính chặt lấy nhau này rất thân mật, thật sự rất tiện cho việc tiến vào, may là gã sớm đề phòng mà mặc áo ngủ cho Hạ Vũ.
…
Khang Phi tiếp tục im lặng niệm tam tự kinh, một bên mặc niệm vì cuộc sống tình cảm của mình không quá thuận lợi, một bên lại cảm thấy vừa nóng vừa lạnh.
Đồng hồ báo thức lần thứ ba vang lên, Khang Phi nhìn bầu trời sáng rõ ngoài cửa sổ, nhíu mày khó xử.
Cảm xúc bực bội của Hạ Vũ khi mới rời giường đã đạt đến trạng thái điên rồi, lực sát thương vô cùng lớn, Hạ Vũ bình thường im lặng ít nói, có vẻ ngoài lơ ngơ dễ lừa nhưng một khi bị phá giấc ngủ, thực sự có thể lấy dao kề cổ người khác.
Bình thường Hạ Vũ sinh hoạt rất quy luật, thỉnh thoảng cũng sẽ nằm lì trên giường nhưng không cần người khác gọi. Khang Phi đã ngủ cùng cậu mấy tháng nay, chưa từng vì phải gọi cậu dậy mà khó xử.
Hôm nay đã quá thời gian thức dậy, Hạ Vũ vẫn còn ngủ rất ngon giấc.
Chẳng lẽ là di chứng của việc hôm qua sao? Dù sao cũng là lần đầu tiên, cơ thể không thể thích ứng kịp cũng là điều dễ hiểu! Mặc dù khó khăn nhưng dáng tươi cười trên mặt gã lại càng tươi, thậm chí có chút không kiềm chế được.
Cười ngây ngô cả buổi, vì không để Hạ Vũ ngủ nướng quá giờ đi học lại trách oan, gây cản trở chuyện thân mật sau này của hai người, Khang Phi quyết định gọi Hạ Vũ dậy.
“Khụ…”
Khang Phi vội ho một tiếng, thu lại dáng tươi cười, giả vờ hắng giọng bắt đầu gọi Hạ Vũ rời giường. Vươn tay luồn vào trong áo ngủ của Hạ Vũ, cù léc cậu, nhưng thực ra là mượn cơ hội để sàm sỡ Hạ Vũ.
“A… há há…. ngứa ngứa quá…” Hạ Vũ rất nhanh bị đánh thức, vì tránh bàn tay Khang Phi, nên cậu lăn qua lăn lại trong ngực Khang Phi, khiến một góc áo ngủ bị mở rộng, ***g ngực trắng nõn lộ hết ra ngoài.
Khang Phi đè nửa cái chân lên người Hạ Vũ, “Rời giường.”
Hạ Vũ dùng cả tay và chân để đẩy Khang Phi ra, nhanh nhẹn ngồi dậy, liếc Khang Phi một cái, sau đó lại rất nhanh xuống giường, như sợ nếu ở cùng Khang Phi thêm một giây nữa sẽ thành ngu ngốc. Cậu trốn gã như trốn ôn dịch.
Khang Phi: “…” Đó là ánh mắt gì vậy? Hơn nữa, vì sao cậu không bực bội khi bị đánh thức chứ? Chẳng nhẽ chọc lét là phương pháp báo thức tốt nhất sao?
Khang Phi khó hiểu rời giường, tìm quần áo Hạ Vũ muốn mặc đặt ở cuối giường, đỡ mất công cậu lại phải trèo lên giường để thay quần áo.
Khang Phi đưa Hạ Vũ đến phòng học rồi quay người về ký túc xá, đây là lần đầu tiên sau khi biết Hạ Vũ gã trốn học.
Lên đại học năm hai, trước ngày chuyển về, Khang Phi chưa từng đến lớp, bởi gã biết đi học cũng chẳng được gì. Bởi vì trước đó bị Hạ Vũ nói nên Khang Phi phải đưa cậu đến trường, nhưng đến trường lại chẳng có gì thú vị cả do đó gã ở trường một tiết rồi không có việc gì làm lại quay về ký túc xá.
Khang Phi nhớ rõ, ngày đó mưa phùn, Hạ Vũ không mang theo áo mưa. Bạch Văn thì bận rộn lên mạng quyến rũ Lộ Nam Minh, bắt gã phải đi đưa ô cho Hạ Vũ.
Lúc Khang Phi đến nơi, Hạ Vũ đang đứng dưới mái hiên rầu rĩ nhìn trời, hơi bĩu môi, có chút cảm giác như đứa trẻ giận dỗi, đặt sách lên đầu, vẻ mặt xoắn xuýt, hình như chuẩn bị đội mưa về. Khang Phi bật cười, tiến lên gõ đầu cậu, chỉ chỉ cái ô trên đầu, cười tủm tỉm nói: “Có phải rất cảm động hay không?”
Hạ Vũ thấy gã thì hai mắt tỏa sáng, “Anh đến rồi.” Tiếp theo trốn dưới ô của gã, ôm cứng lấy tay gã, vui vẻ nhảy nhót đi về.
Khang Phi không còn gì để nói, “Sao trông em như ếch xanh thế?”
Hạ Vũ oán giận, “Hạ Vũ không thích.” Một chút cũng không phát hiện lời này còn có nghĩa khác.
*Trời mưa có âm hán việt là Hạ Vũ – tên bạn ấy. Nên câu trên có thể hiểu là ghét trời mưa hoặc bạn ấy không thích:”)
Khang Phi dừng lại, mới biết trời mưa này không phải trời mưa kia, cười nói: “Vậy sao em còn tên là Hạ Vũ?”
“Ông nội em không đọc qua sách, bảo cái tên này nghe rất hay.”
Khang Phi nghĩ mình chọc phải nỗi buồn của Hạ Vũ, nhất thời không biết nói gì.
Hạ Vũ nói tiếp: “Cho nên muốn đọc nhiều sách.”
“Hả?”
Hạ Vũ đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Khang Phi, ánh mắt cực kì chân thành nói: “Anh lớn lên đẹp trai như thế, lại thông minh nữa, sao không chịu chăm chỉ đọc sách vậy?”
Khang Phi co rút khóe miệng. Từ khi Hạ Vũ biết gã có đọc Sherlock Holmes, luôn cho rằng gã thông minh hơn người. Vì thế Khang Phi không biết nên khóc hay nên cười, lúc này có chút không thể hiểu nổi logic của Hạ Vũ. Thông minh có thể hiểu được, nhưng tại sao đẹp trai lại phải đọc nhiều sách? Nhưng bị ánh mắt chân thành của Hạ Vũ nhìn chằm chằm như vậy, nhất thời Khang Phi không tìm được lời nào để phản bác, có loại cảm giác nếu nói thì sẽ là già mồm cãi láo.
Hạ Vũ cũng không biết nghĩ thế nào lại nói tiếp. “Về sau em sẽ giám sát anh đi học.”
Khang Phi có chút sợ hãi, cho rằng Hạ Vũ chỉ nói giỡn thôi. Kết quả Hạ Vũ vẫn rất chăm chỉ chấp hành. Khang Phi nói dối mấy lần, cuối cùng vẫn bại dưới ánh mắt của Hạ Vũ, dần dần tạo thành thói quen đi học.
Khang Phi cũng từng cảm thấy kì lạ, tại sao lại không thể chịu được ánh mắt của Hạ Vũ chứ? Rõ ràng chẳng hề tạo nên áp lực gì cho gã, ngay cả trách cứ cũng không có.
Hiện tại nhớ lại, trong lòng Khang Phi lại ngọt ngào.
Khang Phi quay về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị sẵn sàng chút nữa mặc kệ có chuyện gì cũng phải lừa Hạ Vũ ra ngoài sống chung, như thế sẽ không sợ bị người khác phát hiện có gì bất thường, ở trong ký túc xá ngay cả tắm rửa cũng không tiện.
Đồ đạc của Khang Phi với Hạ Vũ cũng không nhiều lắm, mới một lúc đã thu dọn xong. Chờ đến lúc Hạ Vũ tan học còn rất lâu. Khang Phi rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi ở trên giường gã với Hạ Vũ ngủ với nhau mấy chục ngày đêm mà ngẩn người, nghĩ đến khoảng thời gian mới bắt đầu ngủ chung với Hạ Vũ, sau đó có cảm giác với cậu mà bật cười. Khi đó Hạ Vũ làm gã đau đầu một thời gian dài, buổi tối ngủ thế nào cũng không ngủ được, chủ yếu là vì gã không quen có người ngủ bên cạnh.
Khang Phi rất ít khi ngủ cùng phụ nữ qua đêm trừ phi quá mệt mỏi mới có ngoại lệ.
Hiển nhiên Khang Phi không hề may mắn, từ sau khi gặp Hạ Vũ, nữ thần may mắn của gã bắt đầu trắng trợn phớt lờ gã.
Hai vợ chồng Lộ Nam Minh sau khi ở chung thì bắt đầu trốn học đặc biệt đến nhìn bọn gã.
Cái gọi là đến nhìn, tất nhiên không đơn giản chỉ là nhìn. Nghe thấy giọng Bạch Văn, lông mi Khang Phi giật giật, gã vẫn canh cánh trong lòng chuyện Bạch Văn lừa gã hôm qua, vừa gặp mặt liền xù lông nhím, “Em lại muốn phá hoại cái gì hả?” Khang Phi có thể không để ý đến bất cứ chuyện gì, nhưng đối mặt với chuyện về Hạ Vũ, rõ ràng gã nhạy cảm hơn rất nhiều.
Bạch Văn nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đơn thuần lại vô tội. “Em gì cũng không làm nha.”
Khang Phi trừng Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh ôm Bạch Văn đi, “Bai.” Hai tay cũng vung vẩy bước đi.
“…Đệt.”
Khang Phi cảm giác việc hai người đến đây không hề đơn giản như vậy, nhưng chuyện dọn nhà quan trọng hơn, rất nhanh thì gã đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Mãi cho đến khi an ổn ở nhà mới, buổi tối lúc ở trên giường, Khang Phi mới thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Hạ Vũ nghiêm túc nói: “Trước giờ anh bừa bãi quen rồi nên đối với cơ thể có hại, hiện giờ phải kiềm chế…” Lại rất nghiêm túc bẻ tay đếm, khó xử nói: “Trước tạm một tháng hai lần đi! Không được sau này lại giảm tiếp!”
“… Một tháng… hai lần á? Còn phải giảm nữa sao?” Rốt cục Khang Phi không nhịn được điên cuồng hét to!
END 70
Lưu ý: Có chút cảnh trẻ em, người già, phụ nữ có thai không nên xem =))) thỉnh thận trọng khi đọc truyện xD~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT