Lộ Nam Minh chở bọn họ quay về ký túc xá để cất hành lý trước, cũng giúp đỡ thu dọn cẩn thận.
Bạch Văn ôm chặt con gấu bông Lộ Nam Minh tặng cười ngọt ngào, Lộ Nam Minh bất đắc dĩ nhìn trời, cảm thấy ở cùng một chỗ với Bạch Văn, chỉ số bất đắc dĩ của hắn sẽ lao thẳng lên trời mất, nhưng trong lòng lại đang thấy hạnh phúc vô cùng.
Chuyện hạnh phúc nhất của con người, đơn giản chỉ là yêu được người mình yêu, thậm chí người đó còn yêu mình hơn cả mình tưởng tượng.
Sắp xếp đơn giản, Ngụy Vũ Thông đề nghị đi ra ngoài ăn cơm, địa điểm tùy Chu Tiếu Đông chọn, Lộ Nam Minh thanh toán, Bạch Văn đi theo giả vờ đáng yêu.
Có lẽ vấn đề thân phận, Ngụy Vũ Thông với Lộ Nam Minh không nghĩ tới lại trò chuyện với nhau vui vẻ đến thế, hôm nay trên đường từ nhà ga quay về trường học, cũng chỉ có hai người nói chuyện rôm rả, rõ ràng chỉ là những chuyện không đâu thường ngày nhưng lại làm bọn họ cảm thấy cực kì thân thiết, giống như anh em ruột đã ở chung với nhau nhiều năm rồi.
Ngụy Vũ Thông gọi Lộ Nam Minh, đã từ gọi cả họ tên thành A Nam, Lộ Nam Minh thì gọi anh Thông như Bạch Văn vẫn gọi. Điều này khiến Chu Tiếu Đông và Bạch Văn buồn bực vô cùng. Thật sự không thể hiểu nổi, tại sao hai anh chàng đẹp trai lạnh lùng có tiếng là ít nói khi ở cạnh nhau lại có thể rôm rả được như thế. Chẳng lẽ là do sóng điện não sao?
Ăn cơm xong cả đám tiện thể đến nhà bạn học lấy đồ.
Ngụy Vũ Thông ngồi ở ghế sau chỉ đường, Lộ Nam Minh lái xe theo hướng dẫn, Bạch Văn ngồi ở vị trí phó lái, nhấp nha nhấp nhổm, tựa như muốn nói chen vào, lại sợ quấy rầy Lộ Nam Minh lái xe, cho nên xoắn xuýt như một đứa trẻ bị bệnh động kinh vậy.
Lộ Nam Minh đột nhiên nhớ đến chuyện Bạch Văn lái xe trong kì nghỉ đông lần trước, hỏi Chu Tiếu Đông: “Anh họ, anh với Bạch Văn đều biết lái xe à?” Căn cứ theo tính cách của Ngụy Vũ Thông, nhất định anh ấy là người lái xe rồi.
“Ai là anh họ của cậu…” Chu Tiếu Đông nhỏ giọng lẩm bẩm, không quên trả lời vấn đề của Lộ Nam Minh: “Nó không có bằng lái xe.” Ý chính là bọn họ đều biết lái xe nhưng chỉ có Bạch Văn không có bằng lái xe.
Bạch Văn nói: “Anh họ, anh lại không được tự nhiên rồi! Hừ hừ, về sau A Minh Minh lái xe, em cần gì bằng nữa chứ!”
Chu Tiếu Đông nghe vậy thì xù lông: “Ai bảo em lái xe mà phóng như đĩa bay, không có bằng lái xe đáng đời!”
Lộ Nam Minh, Ngụy Vũ Thông: “…” Vì sao luôn có thể chí chóe được vậy?
Ngụy Vũ Thông ôm Chu Tiếu Đông lại, “Còn một đoạn đường nữa, em ngủ trước đi.”
Chu Tiếu Đông liếc mắt nhưng vẫn nghe lời gối lên đùi Ngụy Vũ Thông, đi lại một ngày trời, thật ra cũng rất mệt mỏi.
Bạch Văn thở dài, nói lời thấm thía: “Anh rể họ, anh cứ chiều anh họ như thế, anh họ sẽ càng ngày càng không được tự nhiên, càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng bốc đồng.”
Chu Tiếu Đông lại muốn nổi đóa lên, Ngụy Vũ Thông đè cậu xuống, cũng chẳng tiếp lời Bạch Văn, chỉ nói với Lộ Nam Minh: “A Nam, về sau đừng … tốt với thằng nhóc này quá!”
Lộ Nam Minh cười liếc Bạch Văn, “Được.”
Bạch Văn nói: “… Anh rể họ, anh chơi xấu!” Chỉ trích Ngụy Vũ Thông nhưng ánh mắt lại ai oán nhìn Lộ Nam Minh.
“Tiểu khu Đỉnh Viên?” Lộ Nam Minh nhìn bảng hướng dẫn phía trước, nghi hoặc nhìn Ngụy Vũ Thông, không hề che giấu sự kinh ngạc của mình.
Lộ Nam Minh dù không từng mua nhà nhưng đối với tiểu khu Đỉnh Viên vẫn có nghe tên, là một tiểu khu rất nổi tiếng về sự đắt đỏ, giá phòng ở đây hoàn toàn là giá trên trời.
Bạn học Ngụy Vũ Thông mua nhà ở tiểu khu Đỉnh Viên? Hắn không nghe nói ở đây có cho thuê phòng mà.
Ngụy Vũ Thông cười cười giống như sự kinh ngạc của Lộ Nam Minh thật hài hước.
Lộ Nam Minh: “…”
Ngụy Vũ Thông hắng giọng, nhịn cười nói: “Một bạn học cấp 3, có lẽ cậu biết đó.”
Lộ Nam Minh không nói tiếp.
Trải qua một loạt kiểm tra mới vào được tiểu khu, Lộ Nam Minh từ kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt Ngụy Vũ Thông, bình tĩnh kết luận: “Cậu không mang theo bằng lái xe là cố ý hả?”
Bạch Văn kề tai nói nhỏ với Lộ Nam Minh: “Anh họ với anh rể họ cực kì âm hiểm đó.”
Chu Tiếu Đông từ ngực Ngụy Vũ Thông ngồi nhổm dậy, đầu đụng phải trần xe, tay phải vẫn không quên đánh Bạch Văn: “Em nói ai âm hiểm hả?”
Ba người đều bị hành vi giận dữ quên mình của Chu Tiếu Đông cảm động, ngơ ngác nhìn cậu.
Lúc này Chu Tiếu Đông mới cảm thấy đau, xoa chỗ bị đụng mà tức muốn ói máu.
Ngụy Vũ Thông có cơ hội để biểu hiện, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Bạch Văn thấy hai người lại liếc mắt đưa tình, giọng điệu chua loét: “Mấy anh còn thế nữa!” Cậu bị đánh còn không nói gì đây này, tuy Chu Tiếu Đông đánh chẳng đau chút nào, Chu Tiếu Đông cũng không nỡ đánh đau.
Lộ Nam Minh mặt không biểu tình nhìn thẳng phía trước, thật sự không muốn để ý đến mấy người không bình thường này nữa, cảm thấy nếu lâu dài, mình cũng sẽ trở nên không bình thường thôi.
Giá phòng ở tiểu khu Đỉnh Viên khá cao, cảnh vật bên trong quả thật không tệ, có hòn non bộ, có suối, có sân vận động, hơn nữa các biệt thự trong đó còn được xây dựng rất đẹp, không gian không nhỏ, không làm người ta có cảm giác chật chội, được xưng tụng là làng biệt thự.
Bạch Văn khen cảnh nơi này đẹp nhưng lại nhất mực cho rằng nhà mình đẹp hơn, dù sao nhà cậu cũng dựa theo yêu cầu của cậu để xây dựng, đáng tiếc là nhà bọn cậu không có mặt tiền lớn như vậy.
Ngụy Vũ Thông tiến lên nhấn chuông cửa, cả buổi không có người trả lời.
Chu Tiếu Đông nói: “Không thể không có người được?”
Ngụy Vũ Thông cười cười, tiếp tục nhấn chuông cửa.
Mười phút sau, cửa rốt cục cũng mở ra, một cậu chàng ăn mặc quần áo hoa hòe, tóc dài che kín mặt một nửa gương mặt đứng ở cửa cười cười nhìn bọn họ.
Lộ Nam Minh, Chu Tiếu Đông: “…” Hiện tại mùa quýt mới đến hè mà?
Ngụy Vũ Thông bất đắc dĩ nhún vai.
Bạch Văn soi mói người nọ, giật nhẹ tóc cậu ta nói: “Cũng là dân miền núi, chất tóc cậu được đó.”
Lộ Nam Minh kéo Bạch Văn lại.
Bạch Văn ngửa đầu nhìn cằm Lộ Nam Minh: “Thật mà!”
Người kia nói: “Cám ơn! Mấy cậu vào đi!” Sau đó cũng mặc kệ khách ở ngoài, thoải mái mở cửa ra, còn mình thì loẹt xoẹt đi dép lê vào nhà, trong miệng còn xuýt xoa lạnh quá.
Chu Tiếu Đông đi vào, nhìn quanh gian phòng sang trọng nhưng không hề lộn xộn, “So với tôi tưởng tượng còn sạch sẽ hơn nhiều đó!”
Ngụy Vũ Thông cười nói: “Vậy là em chưa thấy phòng làm việc của cậu ta rồi.” Phòng kia sao có thể chỉ dùng một chữ lộn xộn để miêu tả chứ?
“Cậu ta không phải học sinh hả?” Lộ Nam Minh hỏi.
“Giang Dương, nhớ không?”
Lộ Nam Minh nói: “… Không thể tưởng tượng được.” Giang Dương tất nhiên hắn biết, không chỉ là bạn học cùng cấp, hai người còn thường xuyên xuất hiện trên đài nhận thưởng gì đó, chỉ là Lộ Nam Minh nhận giải đặc biệt, còn Giang Dương là á quân, nhưng hắn nhớ Giang Dương là một cậu nam sinh cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, cực kì hoạt bát, sao lại biến thành trạch nam rồi?
Ngụy Vũ Thông quen thuộc lấy đồ ra mời ba người uống.
Ba người ngồi xem TV, uống nước xong mới xách đồ của mình đi.
Từ đầu đến cuối Giang Dương không hề đi ra ngoài. Chu Tiếu Đông chép miệng chậc lưỡi: “Cậu ta gan to thật nhỉ. Không sợ chúng ta quét sạch nhà cậu ta hay sao?”
“Cậu ấy thích một thứ thì sẽ như vậy.”
“Nếu cậu ta yêu ai, đây không phải sẽ như điên sao?” Chu Tiếu Đông thật khó hiểu hỏi.
Ngụy Vũ Thông như nhớ tới cái gì, im lặng một lúc mới nói: “Có lẽ.”
Chu Tiếu Đông thấy tâm trạng Ngụy Vũ Thông không tốt, quan tâm vuốt má anh, “Làm sao vậy?”
Ngụy Vũ Thông cười cười: “Không có gì.”
“Chậc chậc, buồn nôn!” Bạch Văn quay đầu nhăn mặt với bọn họ.
Ngụy Vũ Thông dương dương tự đắc nhướng lông mày: “Còn muốn buồn nôn hơn nữa đó.” Sau đó anh hôn nhẹ lên mắt Chu Tiếu Đông.
Bạch Văn ngửa mặt lên trời, thét dài: “Tiết tháo, mi ở đâu rồi?”
“…”
Tiết tháo của Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông quả thật đã mất, hai người đi được nửa đường thì xuống xe, chẳng thấy áy náy ném đồ đạc cho Lộ Nam Minh và Bạch Văn, còn mình thì nghênh ngang dắt nhau đi thuê khách sạn.
Bạch Văn dùng đủ loại ngôn ngữ ám chỉ Lộ Nam Minh cậu đã chuẩn bị xong rồi, nhưng Lộ Nam Minh giống như chẳng hiểu. Không còn cách nào đến nỗi thiếu chút nữa, Bạch Văn tụt quần để chứng minh.
Lộ Nam Minh đưa Bạch Văn về ký túc xá của cậu, giúp cậu cất đồ đạc xong chuẩn bị rời đi, vừa định hôn tạm biệt Bạch Văn, thì thấy cậu ai oán lại chờ mong nhìn hắn.
Lộ Nam Minh phất phất tay, giả vờ như gì cũng không hiểu mà rời đi.
Vừa xuống kí túc xá liền nhận được tin nhắn.
Lộ Nam Minh cũng đoán là Bạch Văn, nhưng không nhịn được vẫn mở ra xem.
Ngốc nghếch: A Minh Minh, người cô đơn thiệt đáng thương.
Ngốc nghếch: Haizzz haizz haizzz haizz….
Ngốc nghếch: Nghe nói vợ chưa được thỏa mãn sẽ rất dễ ngoại tình đó.
Ngốc nghếch: /(tot)/~~ A Minh Minh
Ngốc nghếch: A Minh Minh, cái kia của anh… hả?
Ngốc nghếch: Giấu bệnh sợ thầy không được đâu.
Tay Lộ Nam Minh run lên, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.
Thật vất vả mới kiềm chế được cảm xúc, Lộ Nam Minh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: rốt cục người mất tiết tháo là ai đây?
Cảm thán xong, Lộ Nam Minh mới trả lời tin nhắn.
Chồng yêu: Đừng nghĩ lung tung, đi ngủ sớm đi.
Chồng yêu: Nếu em dám chạy theo trai… tự gánh hậu quả.
Ngốc nghếch: %>_<% Làm gì có người không cho bám theo mình còn bắt nạt người ta như thế chứ. Ngốc nghếch: Làm một ông chồng, trách nhiệm của anh là làm người ta thỏa mãn đó. Khóe miệng Lộ Nam Minh rúm ró, lá gan thật sự càng ngày càng lớn rồi nha, thật sự không hiểu Bạch Văn đang nghĩ gì nữa. Trong tiểu thuyết không phải đều nói, tiểu thụ lúc đó thường rất thẹn thùng sao? Vì sao hắn chẳng nhìn ra dù chỉ một điểm nhỏ xíu thôi vậy? Thậm chí còn gấp gáp hơn cả hắn nữa. Lộ Nam Minh biết nếu cứ tiếp tục thì Bạch Văn sẽ cù nhây mãi không dừng, nói không chừng còn xúc động… Từ sau khi biết Bạch Văn, những quy tắc làm việc của hắn càng ngày càng lệch hướng nghiêm trọng. Hiện tại, hắn đã không tin tưởng bản thân nữa rồi. Chồng yêu: Có một số việc, nhất định phải sau khi kết hôn mới được làm. Ngốc nghếch: *Trợn mắt* kết hôn sao? Chồng yêu: Ừ. Kết hôn. Ngốc nghếch: *liếc mắt* bữa tối dưới ánh nến lung linh, hoa tươi, quỳ xuống, nhẫn… không thiếu một cái chứ? “Sặc!” Lộ Nam Minh đọc được không nhịn được phì cười, quả nhiên là Bạch Văn, giấy kết hôn, đám cưới các thứ…. Từ từ. Đây là im lặng thăm dò đúng không? Có phải đang để cho hắn một lối thoát không? Chồng yêu: Không thiếu một cái. Ngốc nghếch: ╭(╯3╰)╮ em có thể đưa ra yêu cầu không? Chồng yêu: … Không quá đáng là được. Ngốc nghếch: Cởi quần áo có coi là quá đáng không? Chồng yêu: Tự nguyện là được. Lộ Nam Minh có xúc động muốn quay lại cởi quần áo người nào đó, nhưng thấy ký túc xá của mình ngay trước mặt, lý trí của hắn đã chiến thắng. Hôm nay là thời gian tất cả học sinh trở lại trường học, lại chưa khai giảng chính thức, sau khi tắt đèn, từng phòng ngủ đều mở một cuộc họp nội bộ, chỉ có Bạch Văn cô đơn một mình. Bạch Văn quen sôi nổi, không chịu được cô đơn, chạy đến phòng bên cạnh ăn nhờ ở đậu chơi địa chủ, chơi đến tận rạng sáng mới trở về phòng, lại còn là do Lộ Nam Minh gọi điện bắt cậu mới về. Từ khi Bạch Văn nhìn thấy sự quan tâm của Lộ Nam Minh qua các tin nhắn, cậu càng răm rắp nghe lời Lộ Nam Minh. Bạch Văn không ngủ được, đọc lại tin nhắn của Lộ Nam Minh lại càng kích động đến không ngủ được. Trong sự kích động, rốt cục cậu mới nhớ đến đám người động kinh bang Hắc Bạch đã bị cậu lãng quên. Nhớ ngày đó, có chuyện gì, cậu đều chia sẻ với đám người này mà. Bạch Văn nghĩ thế, liền log acc Nhiễu Chỉ Nhu đã bị vứt xó đã lâu, lại không tìm được ai tâm sự, tuy nhiên tình cờ gặp được thanh mai trúc mã, nhưng hình như tâm trạng anh ta không được tốt lắm. Thế nên, Bạch Văn cũng chẳng có tâm trạng chia sẻ tâm sự. Bạch Văn logout rất nhanh, lại lật qua lật lại trên giường mãi. Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông hai người đang chìm trong hạnh phúc sáng sớm mới trở lại. Bạch Văn mất ngủ cả đêm bị đánh thức, đôi mắt thâm đen như gấu trúc, người vật vờ như hồn ma rời khỏi giường. Ngụy Vũ Thông thấy Bạch Văn uể oải như thế, hỏi Lộ Nam Minh cũng đến cửa: “Hôm qua cậu với nó làm gì rồi à?” Lộ Nam Minh nói: “Không làm gì.” Chu Tiếu Đông vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngu ngốc.” Ngụy Vũ Thông chủ động thay Chu Tiếu Đông phiên dịch: “Quan trọng chính là cậu không làm gì.” “…” Người nhà họ thoáng vậy sao? Bạch Văn đi từ phòng vệ sinh ra, cọ cọ Lộ Nam Minh, ngẩng đầu lên híp mắt như một chú mèo nhỏ nhìn hắn: “Hôn hôn.” “…”dưới ánh nhìn trắng trợn xem trò hay của hai người kia, Lộ Nam Minh hôn nhẹ lên trán Bạch Văn, “Nhanh đi thay quần áo.” Bạch Văn vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ đáng yêu. Bạch Văn lập tức như uống phải máu gà, chạy vèo một cái. Lộ Nam Minh nhìn về phía Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông, hai người họ đang thì thầm gì đó, nhưng chẳng thể nhìn ra hai kẻ này đang to nhỏ về ai cả. Lộ Nam Minh cong khóe miệng cười với hai người nhưng trong lòng các ác ma đang không ngừng bay lượn. Khi người ta, anh họ người ta, anh rể họ người ta không ngại như vậy, đến cùng hắn vì sao phải nhịn khổ cực như thế chứ? Càng kỳ quái chính là Ngụy Vũ Thông còn hỏi nhỏ xem hắn có phải không được không, lúc ấy Lộ Nam Minh có xúc động muốn đâm đầu chết quách cho xong. Không phải hắn chỉ muốn cho Bạch Văn có thêm chút thời gian để suy nghĩ thôi sao? Hơn nữa, hắn cảm thấy Bạch Văn vội vàng như thế, chỉ bởi vì trong lòng có chút bất an, cũng không phải thật sự muốn. Ngụy Vũ Thông khởi động chiếc xe Lộ Nam Minh vừa tặng lễ ăn hỏi, mang theo Chu Tiếu Đông ra ngoài hóng gió. Trước khi rời đi, còn cho Lộ Nam Minh một ánh mắt cố gắng lên. Lộ Nam Minh: “…” Bạch Văn túm cánh tay Lộ Nam Minh, nháy mắt hỏi: “Honey, ánh mắt vừa rồi của anh rể họ là sao thế?” Lộ Nam Minh tét mông Bạch Văn một cái, nói: “Bọn họ cổ vũ anh đánh chỗ này của em.” Bạch Văn ngỡ ngàng, phát hiện Lộ Nam Minh tét xong cũng không rời tay đi, cậu 囧 rồi, nói: “Chắc bọn họ sợ anh là thẳng, không biết cách.” Nói chung, là sợ Bạch Văn bị thương. “… Oh.” Lộ Nam Minh quay người lên xe, bước đi vô cùng lưu loát. Bạch Văn đuổi theo sau. Lộ Nam Minh mở cửa xe cho cậu, lại để cậu vào trước. Bạch Văn lên xe, tự giác thắt dây an toàn. Lộ Nam Minh đi vòng sang bên kia, lên xe, đóng kín cửa xe lại, sau đó đè thẳng lên người Bạch Văn. Ghế tựa từ từ hạ thấp xuống, Bạch Văn mở to hai mắt khiếp sợ nhìn gương mặt Lộ Nam Minh gần trong gang tấc. Đây là, đây là… Lộ Nam Minh như đang an ủi hôn nhẹ lên khóe miệng Bạch Văn, tay lại thành thạo cởi thắt lưng của cậu, chầm chậm vuốt ve tiểu Văn Văn, “Là em yêu cầu đấy nhé.” Bạch Văn nằm đơ như cá chết, ngơ ngác nhìn Lộ Nam Minh, mặt lấy tốc độ có thể nhìn thấy được từ từ đỏ lên. Lộ Nam Minh ngược lại rất nghiêm túc, để cục cưng của mình thân mật cọ xát tiểu Văn Văn, sau đó cùng nắm hai bé cưng, Bạch Văn túm chặt vạt áo của Lộ Nam Minh, gương mặt khó hiểu dần dần được thay bởi vẻ mặt đê mê. … Lộ Nam Minh rút khăn lau những thứ kia, rất săn sóc mặc quần áo cho Bạch Văn, nói: “Anh ở cùng với em không phải chỉ vì điều này. Hơn nữa, anh không làm không có nghĩa là anh không muốn.” Bạch Văn vừa được ăn một bữa cơm ngon, đầu óc có chút mơ hồ, nhớ tới trong cửa hàng, nhiệt tình của mình bị từ chối, Bạch Văn quẹt miệng, ấm ức nói: “Em muốn mà tại sao lại không làm?” Lần đầu tiên cậu có thể cho rằng đó là vì xấu hổ, lần thứ hai, thứ ba sẽ khiến cậu có cảm giác bản thân không đủ quyến rũ. Lộ Nam Minh nói: “Khi đó vì sao em nhắm chặt mặt lại?” “Chờ anh hôn em mà. Trên TV không phải đều vậy sao?” Bạch Văn ngây thơ hỏi. “… Không phải sợ hả?” “Tại sao em phải sợ?” “… Nhưng em đang run này.” “Quá chờ mong đó ạ.” Hồi hộp đến run người ấy mà. “…”Lộ Nam Minh nâng trán, những thứ này thật sự là… hắn sao lại quên Bạch Văn là một con gián nhỏ đập không chết chứ? Mặc dù Bạch Văn trải qua nhiều chuyện, lúc nhỏ chứng kiến cha mẹ lại đều qua đời, nhưng cậu vẫn là người lạc quan hướng về tương lai. Cho nên, quả thật mình quan tâm quá sẽ loạn… “Á á, A Minh Minh, bên kia là cây đó!… Sắp lấn làn xe rồi kìa… A Minh Minh, anh bình tĩnh chút bình tĩnh chút đi!” =============== Editor có điều muốn nói: xem lại mấy chương trước tớ mới nhớ ra là chưa chú thích cho mọi người cái này. Ban đầu Lộ Nam Minh lưu Bạch Văn là ngu ngốc, nhưng sau tớ dùng ngốc nghếch… hề hề. Chỗ này không phải do tớ không nhớ đâu, mà tớ nghĩ ban đầu Lộ Nam Minh không ưa Bạch Văn, hoặc có thể là chưa có tình cảm với Bạch Văn mà lại thấy cậu ấy hơi phiền phức. Thế nên tớ để Ngu Ngốc. Còn sau này thì có tình cảm rồi, để ngu ngốc thì phũ quá nên tớ đổi lại thành Ngốc Nghếch. Coi như Lộ Nam Minh đổi lại đi ha =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT