Lộ Nam Minh xếp hàng mua xong vé, Bạch Văn đã ôm bắp rang bơ và coca đứng ở một bên cười ha hả chờ hắn, thấy hắn đi ra từ đám đông, Bạch Văn còn giơ tay lên, thông báo sự có mặt của mình.
Lộ Nam Minh thấy cảnh này không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.
…
Lộ Nam Minh hơi ngạc nhiên, đây là lần thứ hai hắn đi xem phim với Bạch Văn rồi sao? Bạch Văn đã không nhịn được chạy tới cạnh hắn, đụng đụng cánh tay Lộ Nam Minh: “A Minh Minh, chúng ta vào thôi.”
Lộ Nam Minh chủ động cầm lấy bịch bắp rang bơ và coca của mình, đỡ cho Bạch Văn một phần gánh nặng.
Bạch Văn vui vẻ cười ha ha.
Lộ Nam Minh không nhịn được nhìn Bạch Văn thêm một chút, cậu đang cười tít cả mắt, ý cười trong đó có thể chảy ra bất cứ lúc nào… thật giống như Bạch Văn vẫn luôn rất thích cười, mặc dù cậu thường hay giả vờ làm biểu cảm như mình chịu thiệt lắm… nhưng một giây sau tuyệt đối sẽ bật cười vui vẻ ngay.
Người có tính cách sáng sủa như thế, tại sao lại sinh ra trong hoàn cảnh thê thảm đến vậy?
Lộ Nam Minh vẫn cho rằng Bạch Văn là đứa trẻ bị làm hư trong gia đình, có chút bướng bỉnh ngang ngược, có chút ngây thơ tùy hứng.
Lộ Nam Minh thất thần giây lát, bọn họ đã đi tới cửa rồi.
“A Minh Minh, chúng ta ngồi ghế số bao nhiêu?” Bạch Văn rướn cổ vào phòng rồi ngó đông nhìn tây.
Lộ Nam Minh hoàn hồn, gõ đầu cậu, nghiêm khắc nói: “Gọi đàn anh.”
Bạch Văn sờ chỗ bị đánh, cười vui vẻ: “Đàn anh.”
Bị đánh còn cười được sao? Lộ Nam Minh im lặng nhìn nụ cười tươi rói của cậu: “… Đã từng gặp thằng ngốc, chưa từng thấy qua người ngốc như vậy.” Dứt lời, nhấc chân bước vào trước.
Bạch Văn hấp tấp chạy theo phía sau hắn.
Bạch Văn không ngừng nhét bắp rang bơ vào miệng, nhìn nam nhân vật chính trên màn hình phê bình: “Mắt không lớn lắm, cổ rất thô, thắt lưng to thế, cái mông thì không vểnh mấy…”
Lộ Nam Minh không biết rốt cục Bạch Văn xem phim hay là xem cái gì.
Cuối cùng Bạch Văn tổng kết: “Mặc kệ là giọng nói, diện mạo hay vóc người đều không bằng anh được.”
Lộ Nam Minh nói: “Vỗ mông ngựa.”
Bạch Văn ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: “Em dùng chính mình vỗ lên.” Cậu nhấn mạnh hai chữ “chính mình”.
Lộ Nam Minh cười lạnh.
Bạch Văn lưu luyến không rời liếc nhìn vị trí đặt mông của Lộ Nam Minh, thấp giọng lẩm bẩm: “Không muốn thì thôi.” Buồn bực lại đút một miếng bắp rang bơ vào miệng, chóp chép nhai mạnh.
Lộ Nam Minh chú ý ở dãy trên có mấy cô bé đã quay lại nhìn hai người nhiều lần, hắn không nhịn được nhắc nhở Bạch Văn một chút: “Chú ý xem phim đi.”
Thanh âm chóp chép của Bạch Văn nhỏ dần, vì muốn nói chuyện phiếm với Lộ Nam Minh, cậu cố ý hơi nghiêng người qua bên hắn một chút.
Lộ Nam Minh nhấp một ngụm coca, nhìn tiết mục anh yêu em em không yêu anh làm anh đau khổ vật vã nhàm chán trên màn hình, trong lòng có chút bực bội, không hiểu sao hắn lại đi xem phim này với Bạch Văn chứ? Loại chuyện như xem phim này cũng không đến lượt hai người bọn họ cùng nhau làm mà!
Bạch Văn còn đang lảm nhảm dông dài, Lộ Nam Minh không chịu được trừng mắt nhìn cậu: “Cậu liền…” Lời kế tiếp bị chuyện hai đôi môi bất ngờ chạm vào nhau cắt đứt.
Lộ Nam Minh và Bạch Văn đều sững sờ.
Hai người đứng hình nửa giây, mới không hẹn mà cùng lùi về phía sau.
Bạch Văn thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Lộ Nam Minh nói: “…Ừ.” Thật ra, vừa rồi hắn chủ động nghiêng đầu sang chỗ khác để trừng Bạch Văn, mà Bạch Văn vừa khéo lại dựa sát vào phía đó, mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn chẳng hay ho như thế, cũng không phải lỗi của Bạch Văn.
Bạch Văn liếc trộm Lộ Nam Minh, trái tim nhộn nhạo không yên, cậu đã hôn môi với Lộ Nam Minh rồi! Ngoài niềm vui thì cậu rất muốn bóp cổ tay mình, cơ hội tốt biết bao nhiêu, sao cậu lại không ôm một cái đi chứ?
Hai người vẫn im lặng đến khi bộ phim kết thúc.
Chỉ là khi rời khỏi rạp chiếu phim, Bạch Văn đã vượt qua được chướng ngại vật tâm lý mà trở nên sôi nổi như trước, bắt đầu lôi kéo Lộ Nam Minh đòi đi ăn.
Lộ Nam Minh im lặng đẩy ngón tay Bạch Văn ra, cũng vuốt thẳng tay áo mình lại, nói: “Đi thôi!”
Bạch Văn không vui bĩu môi, trong lòng lại hừ lạnh: không kéo thì không kéo.
Chứ thật ra, Bạch Văn cũng không còn can đảm tiếp tục kéo Lộ Nam Minh nữa, sợ hoàn toàn bị hắn ghét bỏ, cũng sợ sẽ lộ sự hốt hoảng của mình. Mặc dù cậu nhận định Lộ Nam Minh, các loại theo đuổi ùn ùn kéo đến, nhưng không thể nào thay đổi được sự thật cậu chỉ là một cậu trai ngây thơ, non nớt.
Loại chuyện hôn môi với người mình thích, cậu cũng chỉ mới là lần đầu mà thôi.
Mặt của cậu hiện giờ vẫn còn đỏ bừng đây này.
Khang Phi thật vất vả mới dỗ được Hạ Vũ cười, vừa đi theo Hạ Vũ vào phó bản, vừa chờ điện thoại của Lộ Nam Minh, kết quả điện thoại không có, chỉ có một câu cảnh cáo: Không được nhúng tay vào chuyện của tôi và Bạch Văn.
Khang Phi xoa đầu, chẳng hiểu gì cả. Gửi tin nhắn thắc mắc, gọi điện thoại hỏi thăm, lại nhận được tin điện thoại đã tắt, không thể làm gì được, gã đành chờ Bạch Văn trở về, hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Bạch Văn mãi tận chiều tối mới về, Khang Phi chờ mòn con mắt.
Khi Bạch Văn trở về, mặt vẫn còn đỏ một cách bất thường, nhưng Bạch Văn thường xuyên vô duyên vô cớ đỏ mặt, chỉ cần hơi lớn giọng chút cũng có thể khiến cậu đỏ mặt, nên Khang Phi cũng không nghĩ nhiều, hỏi thẳng: “Có chuyện gì à? A Minh nhắn tin cho anh bảo không được nhúng tay vào chuyện của hai người, anh có nhúng tay vào gì đâu?”
Bạch Văn cười ha hả, chẳng hề để lời nói của Khang Phi trong lòng.
Khang Phi nhìn vẻ mặt Bạch Văn, rốt cục phát hiện có chuyện gì đó không bình thường, mới hỏi: “Em lại mê trai gì thế?”
Bạch Văn ngồi ở trên ghế ôm mặt, tiếp tục cười ha ha, “Ai nha, anh không hiểu đâu.”
Khang Phi: “…” Nếu em không nói thì làm sao anh hiểu được chứ. Nhưng thấy vẻ mặt lúc này của Bạch Văn, Khang Phi không nói câu này ra ngoài, dù sao nói ra cũng sẽ bị xem như gió thoảng bên tai mà thôi.
Khang Phi không đếm xỉa đến Bạch Văn nữa, tiếp tục cùng Hạ Vũ vào phó bản, lại còn thở dài: “Quả nhiên vẫn là Vũ Vũ đáng yêu nhất.”
Bạch Văn mê trai xong, chậm rì rì vào trò chơi, thế mà lại thấy Chu Tiếu Đông đang online.
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Anh họ hay là anh rể họ thế?
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: Gần đây em không gây ra chuyện gì đó chứ? Cảm giác hôm nay có chút không tập trung?
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Anh họ, em vẫn rất ngoan ngoãn mà O(n_n)O~
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: -_-||| Em ngoan thật là tốt rồi!
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Bây giờ các anh đang ở đâu thế? Hôm nay có về không?
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: Khụ khụ, hôm nay không về.
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Hai anh lại đi khách sạn hả? Ngày nào cũng đi thật tốn kém, không bằng chuyển hẳn ra ngoài ở luôn đi.
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: A…
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Các anh chuyển sớm đi, để em còn tới ăn chực cơm, tiện thể cũng để Khang lăng nhăng ngủ ở giường các anh, anh ta cứ ngủ chung với Vũ Vũ, em không yên tâm ╭(╯^╰)╮
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: Em còn biết không yên tâm? Chuyện của bọn anh là do ai mà ra hả?
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Anh không giống.
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: (╰_╯)# rốt cục ai mới là anh họ của em đây!
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: *vuốt giận* ~ anh họ, tết có về không?
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: Có
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: Anh muốn rủ Côn Trùng về với chúng ta.
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Ồ, xem ra anh quyết định rồi.
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: /(tot)/~~ Bố chắc chắn sẽ giết chết anh mất? Nhưng anh đã trót hứa với Côn Trùng rồi.
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Vậy cứ để anh ấy đi cùng đi!
[Mật] [Băng Hồng Trà] nói với bạn: Haizz, thì chỉ có thể vậy thôi.
[Mật] Bạn nói với [Băng Hồng Trà]: Anh họ, em đi chơi tiếp đây.
Bạch Văn nhìn kênh bang phái, phát hiện Phong Lưu đang ở chiến trường, cậu liền phi ngay đến bên ngoài chiến trường, chờ Phong Lưu đi ra.
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Tui chờ cậu ở cửa chiến trường nha.
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Có việc à? Tui lập tức ra ngoài đây.
Bạch Văn đợi 20 phút, bóng dáng Phong Lưu mới xuất hiện, vừa xuất hiện, anh liền xin vào đội luôn.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Cái lập tức của cậu thật dài nha!
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: À, chuyện gì khiến cậu phải chạy đường xa tới đây thế?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Muốn ly hôn với cậu! O(n_n)O~
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Bởi vì cậu là vết nhơ trong cuộc đời tui.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Xin cậu đừng quên, tui bị ép trở thành vết nhơ đó nhé!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi! Chúng ta đi ly hôn nào, sau này acc này tui cũng không lên nữa, không thể để chồng tui biết tui từng có loại quan hệ không trong sáng này được.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Quan hệ không trong sáng… Tui nên khóc hay nên treo cổ tự tử đây.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Tùy cưng, chờ anh đi rồi, cưng từ từ khóc, từ từ treo cổ hén.
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: …. Không hổ là thần tượng, thiệt vô tình!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Quay lại chuyện chính. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cùng đi xem phim, cậu đã cải tà quy chính rồi sao? Cũng có phải chưa từng đi xem với nhau đâu.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Đã hôn rồi đó (^o^)/
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: ….
[Đội ngũ] [Công Tử Phong Lưu]: Thế mà dám nói là chưa thu phục được?
Ly hôn với Công Tử Phong Lưu xong, cậu lại nói với đám người trong bang một tiếng.
Sau khi nghe cậu muốn rời đi, các loại giọng điệu đều có, mà nhiều nhất chính là không muốn. Bạch Văn cũng có chút không bỏ được, có thể gặp được nhiều người cùng chung chí hướng như vậy, thật sự không dễ gì mới tìm thấy được!
Nhưng ai bảo trong nhà cậu không có mạng chứ?
=============================
Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu hu…. Hôn rồi hôn rồi… mặc dù chỉ là ngoài ý muốn…
END 39
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT