Lưu Anh Nam vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên bên người đã trống không. Hắn không thể tin nổi dụi dụi mắt nhưng vẫn như thế. Linh hồn của Lương Mỹ Thần không thấy đâu, ban nãy hắn còn nghe thấy một tiếng hét toáng rõ ràng, cảm giác hình như Lương Mỹ Thần bị người ta kéo đi vậy. Nhưng Âm Tào Địa Phủ rõ ràng không cho phép chấp pháp bạo lực.
Hắn đứng phắt dậy, làm Nhậm Vũ ở bên và cảnh sát xung quanh đều giật nảy mình. Chỉ thấy hắn ngó đông nhìn tây nào là đằng sau rèm cửa, cống thoát nước ở nhà vệ sinh, ngăn kéo chứa đồ lót. Đây đều là nơi có âm khí nặng nhất trong phòng. Dẫu sao bây giờ là ban ngày, lúc mặt trời nóng nực nhất, lại có rất nhiều cảnh sát dương khí cực nặng ở đây. Lương Mỹ Thần là hồn ma, hơn nữa vừa mới chết, có lẽ chịu không nổi.
Nhưng Lưu Anh Nam tìm khắp các nơi có âm khí nặng nhất trong cả căn nhà, thậm chí ngay cả đồ lót chưa giặt đều tìm tới vẫn không có bóng dáng hồn ma của Lương Mỹ Thần đâu cả. Ngược lại một đám cảnh sát bên cạnh, nhất là Thẩm Phong và Nhậm Vũ nhìn hắn cầm những chiếc quần lót nhỏ còn đang ngâm trong máy giặt ra, lật tới lật lui nhìn chăm chú tỉ mỉ. Chỉ thiếu mỗi cầm lên mũi ngửi, để bên mép liếm…
Thẩm Phong cảm thấy tởm lợm, hận không thể nổ súng bắn hắn. Nhậm Vũ cũng nổi da gà, một vị cảnh sát thực sự không nhìn nổi nữa, không nhịn được nói:
- Này ông anh, những thứ này đều là người chết dùng, phải đốt cho cô ấy.
- Tôi nghĩ anh ta đang tìm chứng cứ, muốn đòi lại công bằng cho người chết thôi. –Đúng vào lúc Lưu Anh Nam vô cùng xấu hổ, đối diện với ánh mắt giết người của Thẩm Phong và Nhậm Vũ thì tên ẻo lả bỗng xuất hiện. Gã vươn hai ngón tay trắng muốt ra, nhón lấy chiếc quần lót trong tay Lưu Anh Nam rồi nhìn thoáng qua nói:
- Phá án giết người, muốn nhìn thấu hung thủ có hai điểm quan trọng nhất. Một là động cơ giết người, hai là hung khí giết người. Trên hung khí thường thường đều sẽ dính vân tay của hung thủ, thậm chí là mẩu da chết, lông tóc, máu, móng tay, đó đều là cách tốt nhất chỉ ra hung thủ. Mà động cơ giết người là tập trung vào tâm lý hung thủ.
- Đúng, đúng, nói rất hay. –Lưu Anh Nam thật muốn vỗ tay cho gã, ánh mắt của Nhậm Vũ và Thẩm Phong hơi dịu bớt nhưng lại biến thành nghi hoặc. Họ hoàn toàn không tin Lưu Anh Nam biết phá án, hắn chỉ biết phân biệt "ngực thật" thôi mà!
Mà tên ẻo lả thì không chút e dè nhặt quần lót lên, lật nhìn còn chăm chú hơn cả Lưu Anh Nam, cho người ta cảm giác hệt như một tên trộm đang chọn đồ lót của phụ nữ vậy. Hơn nữa ngắm một cái không đủ, ai ngờ lại một hơi xem hết cả đống quần lót trong máy giặt. Ngay khi mọi người đều sắp nôn thì gã bình tĩnh nói:
- Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được đầu mối. Mọi người tới nhìn xem, chỗ này đều là quần lót người chết từng dùng, mọi người phát hiện thấy điều gì?
Nghe gã nói, đám cảnh sát, Thẩm Phong và Nhậm Vũ đều vây quanh, chỉ có gã tình nhân không hề nhúc nhích, chỉ là khóe mắt hơi giựt giựt. Dẫu sao nhiều người cầm quần lót của tình nhân gã lên ngắm nghía như vậy, trong lòng ít nhiều đều có chút khó chịu. Nhưng mọi người nhìn rất lâu, ngoại trừ kiểu thiếu nữ, kiểu viền ren, kiểu chữ T gợi cảm thì thật sự không nhìn ra đầu mối gì.
- Các người thật biến thái. –Thẩm Phong hung ác nói.
Đúng vào lúc này Nhậm Vũ nói một câu khiến bản thân cô nàng đều đỏ mặt:
- Những chiếc quần lót này đều rất sạch sẽ.
- Không sai, chính là sạch sẽ. –Tên ẻo lả bỗng vỗ tay nói:
- Hãy nhìn máy giặt, hiển thị là ngâm, nói cách khác còn chưa bắt đầu giặt. Những chiếc quần lót này đều chưa từng được giặt lại sạch sẽ như thế, thân là phụ nữ chắc chắn nên hiểu rõ, bởi vì phụ nữ bình thường hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có ít chất bài tiết dính lên quần lót. Nhưng tất cả quần lót của cô ấy đều sạch sẽ như thế, điều đó chỉ có một khả năng, chính là người chết có khả năng mang thai!
- Xì, điều này cũng quá khiên cưỡng đó. Có lẽ ngày thường cô ấy không mặc quần lót thì sao! –Thẩm Phong khinh thường nói. Thấy Lưu Anh Nam ngó sang, cô nàng đỏ mặt, ho khan một tiếng, nói:
- Ai bảo mang thai thì không có chất bài tiết chứ…
- Nếu mang thai còn có chất bài tiết thì đó là sinh non hoặc dấu hiệu của chửa ngoài dạ con. –Tên ẻo lả rất khẳng định nói. Có điều cảm giác vẫn có chút gượng ép. Lưu Anh Nam cảm thấy gã hình như đang cố ý tìm cớ, từ đó nói ra Lương Mỹ Thần mang thai mà thôi. Hơn nữa, hồn ma của Lương Mỹ Thần rốt cuộc đã đi đâu?
Mặc kệ nói thế nào, tên ẻo lả đã xác định chắc chắn Lương Mỹ Thần mang thai rồi. Gã mỉm cười quay người nói với gã tình nhân vẫn vững vàng lão luyện kia:
- Anh Mã, ban nãy anh nói anh là một người có vợ có con đúng không? Tuy pháp luật hiện hành của chúng ta vẫn chưa có quy định về bao nuôi bồ nhí và vợ bé, nhưng nếu sống chung phi pháp với người khác ngoài giá thú, đồng thời sinh con hoang, tôi nghĩ điều này khó thể tha thứ lắm nhỉ?
- Sao cơ? Mỹ Thần có thai ư? Tôi không biết mà, hơn nữa tôi luôn rất cẩn thận, mỗi lần đều có biện pháp bảo vệ chu đáo. Anh biết đấy, đàn ông có vài sai lầm có thể mắc, có vài sai lầm tuyệt đối không thể mắc phải. –Gã tình nhân lạnh nhạt nói:
- Huống chi tuy tôi và Mỹ Thần có tình cảm nhất định nhưng tôi dẫu sao cũng có gia đình, không thể giờ nào phút nào đều ở cùng với Mỹ Thần. Mà cô ấy trẻ tuổi, hoạt bát hiếu động như vậy, tư tưởng cũng rất cởi mở, ngoài tôi ra cô ấy cũng có rất nhiều bạn bè… Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Anh muốn nói gì? -Vừa nghe lời này,Nhậm Vũ với tư cách bạn thân là người đầu tiên không thể phớt lờ. Cô nàng vọt ra, không khoan nhượng với gã tình nhân:
- Lẽ nào anh muốn nói Thần Thần còn có người đàn ông khác sao? Anh nói lời này còn có chút lương tâm nào hay không? Thần Thần vì anh không tiếc lãng phí tuổi xuân, cắt đứt quan hệ với cha mẹ, bị bạn bè xa lánh cười nhạo, nhưng cô ấy vẫn một lòng một dạ với anh. Tối qua còn rất hưng phấn gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cho anh một bất ngờ nhưng cô ấy lại chết thảm vô cớ. Vào lúc thây cốt cô ấy còn chưa lạnh, không ngờ anh lại ám chỉ nói cô ấy có khả năng tằng tịu với người đàn ông khác. Nói lời này anh còn là người không thế!
Nhậm Vũ nổi giận đùng đùng, suýt nữa muốn vươn tay cào gã. Có điều gã đàn ông kia vẫn vững như bàn thạch, không hề động lòng. Tên ẻo lả bước tới nói:
- Ồ, chúng tôi lại có chứng cớ mới, có thể chứng thực người chết quả thật mang thai. Ngoài ra, tối qua anh gặp người chết cũng không hề giống như anh nói, chỉ là vào cửa sau đó thân mật một hồi rồi đi luôn. Bởi vì trong thời kỳ đầu mang thai không thể làm "chuyện đó" được.
Tên ẻo lả nói rất kiên quyết, khẳng định hệt như gã là bác sĩ phụ khoa của Lương Mỹ Thần vậy. Nom bộ dạng vô cùng tin tưởng của tên ẻo lả, hệt như cả vụ án đều nằm trong lòng bàn tay, như nghe thấy người trong cuộc chính miệng kể lại vậy. Vì sao lại như thế?
- Anh Nam, anh Nam, cứu mạng… Cho dù em đã chết rồi! –Bỗng nhiên một thanh âm vang lên sâu trong linh hồn Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam chợt phát hiện, tên ẻo lả chắp tay sau lưng, trong tay cầm chiếc máy ảnh đời cũ kia, trong ống kính, một người trần truồng thu nhỏ đang đập ống kính thủy tinh chính là Lương Mỹ Thần!
Chuyện gì xảy ra? Hồn ma của Lương Mỹ Thần sao lại bị nhốt vào trong máy ảnh? Tên ẻo lả này…
Lưu Anh Nam sực nhớ ban nãy hồn ma của Lương Mỹ Thần còn ở ngay bên cạnh mình, nhưng trong căn phòng, rõ ràng nhân viên giám định phía cảnh sát đã giám định xong, cũng đã chụp ảnh lưu bằng chứng, hơn nữa sử dụng đều là máy ảnh kỹ thuật số chất lượng cao. Vì sao còn cần một nhân vật chức vụ phó phòng như gã dùng một chiếc máy ảnh đểu chụp ảnh chứ? Hơn nữa sau khi chụp xong thì hồn ma của Lương Mỹ Thần liền biến mất.
Lẽ nào đây chính là máy ảnh đoạt hồn trong truyền thuyết?