Thôi Phán Quan lật xem Sinh Tử Bộ, y rất quả quyết rằng đám Quỷ Ăn Phân cuối cùng cũng đã đầu thai chuyển thế vào một trăm năm trước rồi. Thế giới này tuyệt đối sẽ không có loài Quỷ Ăn Phân nguyên thủy này nữa.
Tiếp đó Thôi Phán Quan lại đi tới phòng hồ sơ hỏi thần thú Đế Thính, bước lên Vọng Hương Đài kiểm tra Nhân giới, quả nhiên cảm nhận được hơi thở của con Quỷ Ăn Phân kia. Điều này lập tức làm cho họ coi trọng, hoàn toàn không còn ý niệm thừa cơ lãnh đạo vắng mặt mà đi Dương gian giải trí.
Tuy Lưu Anh Nam rất muốn thừa cơ rèn sắt khi còn nóng trở về tìm cách gần gũi với Thẩm Phong, nhưng bây giờ hiển nhiên không đi được. Hắn đi theo Thôi Phán Quan lật hết điển tịch sách cổ, mười đại Diêm La Địa Ngục, mười tám A Tỳ Địa Ngục, một trăm lẻ tám Vô Gian Địa ngục, ba trăm sáu mươi địa ngục nhỏ tra toàn bộ một lần. Chuyện này khiến cho Lưu Anh Nam đều xem muốn ói, sau cùng xem đến chai lỳ, cuối cùng lại từ chai lỳ bắt đầu ói mửa, rốt cuộc biết thế nào gọi là khủng bố, thế nào là đau khổ rồi.
Cho nên nói con người tốt hơn hết phải hành thiện tích đức, dùng hết sức mình không được ăn hiếp kẻ yếu. Bởi vì một ít ác tính nho nhỏ, chẳng hạn như chửi mắng, cãi vã to tiếng với cha mẹ, bạn cảm thấy không tính là gì cả, chỉ là chuyện thường ở huyện. Nhưng trải qua những chuyện như vậy, xuống Âm Tào Địa Phủ sẽ phải chịu các hình phạt tàn khốc như rút lưỡi móc mắt, moi tim…
Đám bọn họ gần như lật tung cả Âm Tào Địa Phủ cũng không tìm thấy bất kỳ một con Quỷ Ăn Phân nào. Địa Phủ khi đó đều đã kiến thiết lại, cuối cùng thực sự bế tắc Thôi Phán Quan liền gọi điện cho đại ca Diêm Vương. Nhưng Thập Đại Diêm Vương đang ở nghe giảng ở lớp bồi dưỡng cao cấp trên 33 tầng trời, hôm nay giảng là vấn đề tham ô thối rữa của thần tiên cao cấp. Giáo viên chủ giảng là Thái Thượng Lão Quân, không cho phép bất kỳ ai mang điện thoại.
Có điều điện thoại vẫn kết nối, nghe chính là Mrs Mạnh Bà – bí thư trưởng của Địa Phủ. Nghe vấn đề Thôi Phán Quan phản ánh, Mạnh Bà bèn kể lại một câu chuyện mới nghe nói gần đây từ lớp bồi dưỡng, một câu chuyện rất xa xưa.
Đó là thời điểm sơ khai của trời đất, Tiên giới còn chưa hình thành, thậm chí Thiên Đế còn chưa sinh ra, xa xưa đến mức nhân loại vừa mới học dùng hai chân bước đi, vẫn còn trải qua cuộc sống ăn lông ở lỗ. Nhưng nhân loại khi đó không thể không đối diện với một vấn đề lớn lao, đó chính là cái chết.
Ở thời đại đó, trong trời đất chi chít du hồn dã quỷ, các đại thần thời viễn cổ đều bận tìm cách mang lại lợi ích cho con người. Nữ Oa vá trời, dạy con người cách lấy lửa. Thần Nông nếm trăm vị thuốc. Mọi người đều bỏ qua những u hồn do nhân loại sau khi chết hóa thành. Cuối cùng anh giai Thiên Đạo căn cứ theo tư tưởng chủ nghĩa nhân đạo, tự mình động thủ mở ra một thế giới nhỏ không được đặt tên. Lãnh đạo chủ chốt cũng do anh giai Thiên Đạo tự mình ủy nhiệm, thậm chí ngay cả những vị đại thần thời viễn cổ kia đều không biết. Cũng có thể nói là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng, không đáng xem trọng, càng không có các truyền thuyết lưu truyền.
Nhưng đó quả thật là địa ngục sớm nhất, nhân vật nhỏ kia cũng là chủ nhân của Âm Ty sớm nhất. Cứ thế, linh hồn của mọi người sau khi chết đã có chốn về, một mực kéo dài vài ngàn năm. Sau đó Thiên giới hình thành, một lần nữa mở ra Âm Tào Địa Phủ Luân Hồi Đạo, bắt đầu có tổ chức có lãnh đạo, thu nạp các oan hồn ác quỷ trong trời đất theo cách chính quy. Vào thời kỳ đó thậm chí còn xuất hiện tình trạng hai địa ngục tranh cướp nguồn khách. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Có điều Thiên giới dựa vào ưu thế tài lực nhân sự hùng hậu, dựng cờ hiệu hàng thật chính thống, huy động nhân lực bắt ép đóng cửa Địa Phủ nguyên thủy kia, đồng thời đặt tên cho nó là "Địa Ngục Đen", tương đương với nhà xưởng đen, nhà máy đồ lậu bây giờ.
Từ sau đó, Âm Tào Địa Phủ hiện tại đã trở thành Âm Ty Địa Ngục duy nhất trong trời đất. Nhưng mãi đến bây giờ trên trời dưới đất cũng không ai biết tình hình cụ thể về Địa Ngục Đen kia, vài ngàn năm qua họ tổng cộng thu nạp bao nhiêu oan hồn ác quỷ. Hơn nữa khi đó Luân Hồi Đạo còn chưa hình thành, âm hồn không thể đầu thai chuyển thế. Những âm hồn đó cũng không quy về Âm Tào Địa Phủ chính thống, không biết đi đâu. Còn có chính là vị chúa tể của Địa Ngục Đen, nhân vật nhỏ anh giai Thiên Đạo tự mình tuyển chọn kia một mực cho tới nay đều thận trọng cẩn thận, làm hết phận sự kinh doanh Địa Ngục Đen, tên không thấy người không gặp. Mãi đến tận khi Thần Phật đầy trời cùng nhau đứng ra muốn xóa bỏ Địa Ngục Đen thì nhân vật nhỏ này mới phát hỏa.
Tuy y không đấu lại Thần Phật khắp bốn phương nhưng lại trực tiếp tố cáo anh giai Thiên Đạo chí cao vô thượng. Nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, tương tự cũng thuộc hàng ngũ đại thần thời viễn cổ. Người ta đều là lưu danh thiên cổ trở thành truyền thuyết nhưng y vẫn là một nhân vật nhỏ không ai hay biết. Chẳng những không được tán thành cùng ban thưởng, bây giờ không ngờ lại muốn xóa bỏ sự nghiệp của y, thù mới nợ cũ nhiều năm qua liền cùng nhau bùng nổ.
Lời đồn chỉ tới đây, cuối cùng cũng chẳng biết anh giai Thiên Đạo giải quyết ra sao. Thần Phật khắp bốn phương đương nhiên cũng sẽ không đề cập việc này, tóm lại Âm Tào Địa Phủ hiện tại đã trở thành Địa Phủ duy nhất mà phía chính phủ tán thành, mọi cái khác đều là fake.
Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đều rất kinh ngạc. Tuy họ cũng tính là thâm niên, Thôi Phán Quan là người của triều Đường nhưng cũng không quá chừng ngàn năm, đối với bí mật thời thượng cổ biết được rất ít. Huống hồ vai diễn của các Thần Phật trong cuộc tranh đoạt này cũng chẳng nổi bật cho lắm, họ khẳng định sẽ không nói thêm cái gì với thủ hạ.
Ai cũng chẳng hay cuối cùng anh giai Thiên Đạo giải quyết thế nào, vị đại thần viễn cổ cấp bậc rễ cỏ kia cuối cùng ra sao? Liệu Địa Ngục Đen kia có giải tán hay không, những oan hồn thu nạp mà không thể đầu thai luân hồi khi đó sẽ ra sao? Vài ngàn năm qua họ không có bất kỳ động tĩnh nào, liệu năm đó có phải đã bị xóa bỏ hoàn toàn hay chăng? Có liên hệ gì với con Quỷ Ăn Phân thời thượng cổ Lưu Anh Nam gặp được không?
Ngay lúc Lưu Anh Nam buồn bực chuẩn bị nghiên cứu kỹ thì điện thoại của Thôi Phán Quan vang lên. Điện thoại tới vẫn là Mạnh Bà, bà ta truyền đạt ý tứ của đại ca Diêm Vương, sai toàn bộ những cán bộ trung tầng như Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đi công tác. Nói là Syria, Lybia, Afganistan chồng chất hàng đống oan hồn, đơn vị Thiên Đường, Tịnh Thổ đã không thể chứa nổi. Căn cứ theo phương châm hợp tác tốt đẹp, để Địa Phủ phương Đông phụ trách chia sẻ một phần, bảo họ lập tức xuất phát thi hành việc này.
Cúp điện thoại, Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường vẻ mặt đau khổ nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Đều là do cậu hại. Chúng tôi tiếp xúc tới bí mật, chọc các đại ca tức giận. Lần này thì tốt rồi, điều động chúng tôi ra nước ngoài chịu khổ. Nhưng nơi đó chiến tranh không ngừng, mỗi ngày đều có người chết, lần này thì bận rồi.
- Các đại ca điên rồi, chỗ chúng ta mỗi ngày cũng có không ít người qua đời, mình đều bị muỗi cắn còn có tâm tư gãi ngứa cho người khác. Con dân của mình còn có không ít người đang vật lộn trong nghèo khổ không chịu quan tâm, lại chưa bao giờ qua loa với chuyện viện trợ bên ngoài. Đây là chủ nghĩa nhân đạo hay thừa tiền chứ? –Lưu Anh Nam bừng bừng tức giận, chửi bới không chút kiêng kỵ biểu đạt sự bất mãn trong lòng.
Bạch Vô Thường rất kiên nhẫn khuyên nhủ:
- Người anh em này, cậu nói lời này ở Nhân giới đều phải bị "bắt giải trình". Nói ở đây coi chừng "độ thiên kiếp" đó.
- Đều là cái đức hạnh này, một câu trái tai không nghe lọt, một vài ý kiến phản đối cũng không cho phép à? –Lưu Anh Nam vẫn khó chịu nói. Có điều thanh âm nhỏ đi rất nhiều, đã quen bị áp chế, có bực tức lại không dám phản kháng thật sự.
- Được rồi người anh em, tôi khuyên câu tốt hơn hết đừng nói nhảm nữa. Bất kể là chính phủ hay Thiên Đình chúng ta đều lấy cấp trên làm chủ. Với những tên bần tiện còn tính là có cái ăn cái uống như chúng ta mà nói, tốt hơn hết là an lòng làm nhiều nói ít đi. –Tính tình nóng nảy như Hắc Vô Thường lúc này đều phải ngoan ngoãn.
Cuối cùng Thôi Phán Quan nói:
- Lưu thiếu, bí mật này dính líu quá nhiều, tốt nhất cậu đừng liên lụy trong đó, cứ coi như không biết đi. Sắp tới chúng tôi bị điều đi rồi, có khả năng rất lâu không thể giúp đỡ cậu, tự cậu giải quyết cho tốt. Đây là quyền hạn lớn nhất tôi có thể vận dụng, cậu cầm lấy đi. Vào thời khắc quan trọng phải tùy cơ ứng biến, đương nhiên theo lý thì bây giờ cậu còn chưa có tư cách sử dụng những thứ này. Đây cũng là các đại ca bên trên sắp đặt, điều này chứng tỏ các đại ca vẫn rất chiếu cố cậu, biết đâu có một ngày cậu cũng có thể gia nhập hàng ngũ đại ca. Cho nên tốt hơn hết bớt nói đi, biết đâu hôm nay cậu chửi bới, sau này chính là người khác chửi cậu thì sao!