Rằm tháng tám, trăng sáng nhô cao, ngày lành cảnh đẹp, mãnh quỷ hiện thân!
Vốn dĩ là ngày hội gia đình đoàn tụ, cùng hưởng niềm vui, nhưng Lăng gia lại bao trùm trong nỗi sợ hãi cực lớn.
Vì hóa giải nguy cơ, họ đặc biệt mời tới thế ngoại cao nhân Hoa Vĩ, đồng thời dùng Lăng Vân làm tiền thế chấp, hòng khiến đối phương tận tâm tận sức.
Sớm biết Lăng gia bị oan hồn ác quỷ uy hiếp thì Lưu Anh Nam và Lăng Vân trước đó cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy, vừa nhờ đám trùm sò Dracula phối hợp, vừa tạo thế cho Lưu Anh Nam... Trực tiếp bảo hắn tới bắt quỷ là xong.
Nhưng bây giờ Lăng Vân ngược lại không sốt ruột, bảo Lưu Anh Nam làm cao thủ thần bí ra sân, vào phút chót từ trên giời giáng xuống, ngăn cơn sóng dữ, anh hùng cứu mỹ nhân, đưa vào động phòng…
Đây chính là: "Đêm trăng tròn mãnh quỷ hiện thân, Anh Nam ca tới giữ bình an. Anh hùng cứu mỹ nhân thu được trái tim người đẹp, lột sạch quần áo đưa vào trong chăn…"
Lưu Anh Nam đầu đầy ảo tưởng anh hùng cứu mỹ nhân, động phòng hoa chúc. Bỏ nhiều thời gian với Lăng Vân như vậy, rốt cuộc có cơ hội xxx rồi.
Bất tri bất giác xe dừng lại. Trình độ lái xe của tài xế Lăng gia rất cao, suốt dọc đường không hề cảm thấy xóc nảy, chỉ là Lưu Anh Nam chưa từng nói đích đến của mình, hoàn toàn đều do Lăng Vân phân phó. Anh ta dừng ở đâu đây?
Lưu Anh Nam nhìn xuyên qua cửa kính xe, bên cạnh không ngờ lại là một tòa kiến trúc xanh vàng rực rỡ, hai con sư tử đá vô cùng uy nghiêm, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy bốn chữ lớn. Cho dù không có đèn lồng đỏ bập bùng, vẫn cảm thấy dường như đang lấp lóe ánh sáng, nhưng dựa vào bốn chữ này là có thể lay động trái tim biết bao thiếu niên rồi. Bốn chữ này chính là: "Nhân Gian Trên Giường!"
Đây là một cửa hiệu lâu đời từ ngàn xưa, trước đây gọi là Túy Tâm Lâu.
Lưu Anh Nam quen thuộc nhất với thủ đô chính là cổng lầu (giống Ngọ Môn) chỉ lãnh đạo mới có thể đi vào, quen thuộc thứ hai chính là nơi này. Mà cổng lầu là nơi lãnh đạo làm việc, nơi đây là nơi lãnh đạo nghỉ ngơi.
- Sao lại dừng ở đây? –Lưu Anh Nam tò mò hỏi.
Tài xế rất chân thành nói:
- Đây là quy định của Lăng gia… Hễ là khách nam độc thân đi ra từ Lăng gia, hơn nữa do chúng tôi hộ tống, đều sẽ tới nơi này trước. Người bên trong nhìn thấy xe của Lăng gia tự nhiên sẽ tiếp đón chu đáo. Tiên sinh, chúc ngài vui vẻ!
Khảo nghiệm… Đây tuyệt đối là khảo nghiệm! Nghe hết lời của tài xế, Lưu Anh Nam tràn đầy cảm xúc, không ngờ đạo đãi khách của Lăng gia lại nồng hậu như thế. Song, Lăng Vân sẽ sắp xếp hắn tới đây ư? Đây nhất định là khảo nghiệm có dự mưu.
Lưu Anh Nam cắn răng, nén bi thương, lệ hoen mi nói với tài xế:
- Tôi không có hứng thú gì cả, tốt hơn anh hãy đưa tôi tới gần Thành phố Điện Ảnh ở ngoại ô thủ đô đi.
- Ồ, được thôi tiên sinh. –Tài xế rất kinh ngạc, không ngờ rằng còn có người đàn ông đến đây đều không động tâm. Hoặc chính là chưa từng nghe danh tiếng của nơi này, hoặc chính là đã tới chán rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, trong tòa hội sở cao cấp thiên đường của đàn ông này bỗng có một cô gái trẻ mặc váy trắng, dáng người thon cao, thướt tha yêu kiều, xinh đẹp tươi tắn đi ra, đi thẳng tới bên cạnh Lưu Anh Nam gõ cửa kính xe. Tài xế mở cửa kính, cô gái dùng thanh âm ỏn ẻn nói:
- Xin hỏi ngài là tiên sinh Lưu Anh Nam?
Lưu Anh Nam lúng túng gật đầu. Cô gái bật cười ngọt ngào, lộ ra hai núm đồng tiên đáng yêu:
- Chúng tôi đã nhận được thông báo của tập đoàn Lăng Thiên, đã chuẩn bị hết mọi thứ cho ngài rồi.
Tập đoàn Lăng Thiên? Lưu Anh Nam rầu rĩ nhíu mày, tài xế trước mặt thấp giọng nói cho hắn biết, tập đoàn Lăng Thiên là cách gọi chung của Lăng gia với bên ngoài.
Khảo nghiệm, tuyệt đối là khảo nghiệm. Người Lăng gia vốn dĩ không đếm xỉa tới hắn, tuyệt đối không có khả năng tiếp đãi mình ở đây. Đương nhiên còn có khả năng là cố ý tiếp đãi mình ở đây để Lăng Vân thấy rõ bộ mặt thật của mình, nhưng khả năng lớn nhất vẫn là khảo nghiệm của Lăng Vân với mình.
Lưu Anh Nam vô cùng bình tĩnh lắc đầu, nói với cô gái ngọt ngào kia:
- Xin lỗi, tôi còn có việc gấp.
Cô gái kia nhất thời thất vọng, giống như bị người đàn ông mình yêu thương vứt bỏ. Lưu Anh Nam cũng thầm cảm khái, chung quy vẫn là hội sở cao cấp, tố chất của nhân viên đúng là cao, không thể so sánh với tiệm gội đầu, tiệm massage ven đường. Những cô gái kia thì mặc váy ngắn hở da thịt, mà người ta nơi này thắng bởi khí chất, dùng thần thái dụ dỗ người, mọi hành vi cử chỉ, một cái nháy mắt một cái nhăn mày đều đưa bạn vào tròng.
Thấy Lưu Anh Nam thái độ kiên quyết, cô gái chỉ bất đắc dĩ nói:
- Nếu tiên sinh đã có đại sự cần làm, vậy tôi không làm lỡ ngài nữa. Có điều mong ngài dùng điện thoại ở quầy của chúng tôi gọi một cuộc điện thoại cho tổng giám đốc Vương ở phòng quan hệ xã hội thuộc tập đoàn Lăng Thiên, chứng minh ngài từng tới, chúng tôi cũng thật lòng nhiệt tình tiếp đãi ngài, chỉ là bản thân ngài không cần sự phục vụ của chúng tôi, như thế chúng tôi cũng dễ bàn giao với giám đốc Vương. Tập đoàn Lăng Thiên cũng có cổ phần ở chỗ chúng tôi, hơn nữa còn thuộc công ty cấp trên của chúng tôi…
Thấy cô gái này mang vẻ đáng thương, Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không làm khó cô. Hắn rất sảng khoái xuống xe, nghênh ngang đi vào, trong lòng đang nhỏ máu, có lẽ chả có mấy người đàn ông nào đi vào chỉ gọi một cuộc điện thoại, ít nhất cũng đi nhờ WC ngửi ngửi ít mùi cũng được mà.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Lưu Anh Nam cầm điện thoại ở quầy lên, đồng thời gọi dựa theo số điện thoại cô gái vừa nhắc, hình như là số điện thoại của giám đốc Vương gì đó. Nhưng gọi tới chỉ reo lên một tiếng thì nghe thấy giọng nhắc nhở "đang chuyển cuộc gọi", rất nhanh đầu bên kia truyền tới thanh âm của Lăng Vân, còn có tiếng nghiến răng của cô:
- Lưu Anh Nam, nếu anh dám đi vào trong thêm một bước, chị đây sẽ đâm thủng màng, hơn nữa còn sẽ đi xem mặt… Đừng ngây ra đó, mau cút ra ngoài cho em, không được nhìn cô gái bên cạnh, không được nghĩ ngợi lung tung!
Lưu Anh Nam ném điện thoại giống như bị bỏng, xoay người đi ra bên ngoài, như thể Lăng Vân đang ở chỗ nào đó nhìn chằm chặp hắn. Quả nhiên đúng như hắn đoán, đây hết thảy đều là khảo nghiệm, đúng là không chỗ nào không có. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Song Lưu Anh Nam cảm thấy hơi vẽ vời thêm chuyện, khảo nghiệm kiểu này rất dễ bị nhìn thấu, Lăng Vân rốt cuộc vẫn là cô gái trong tình yêu trí thông minh không cao mà…
Trong lòng hắn đầy khinh thường nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ khác thường, nheo mắt bĩu môi, như khinh miệt lại như rất thảnh thơi. Hơn nữa, hắn mang vẻ mặt rất dễ khiến người ta hiểu lầm đi ra từ một "hội sở" ai ai đều hay biết.
Lưu Anh Nam vừa định đặt chân xuống bậc thềm, bỗng cảm thấy một cơn gió mạnh ập tới, không biết từ đâu chạy ra hơn chục bóng đen, trong nháy mắt lao đến ngay gần, trong tay mỗi người đều cầm máy ảnh, camera có chống nhòe quang học, độ phân giải cao tới vài chục triệu, đèn flash có thể nháy mù mắt người, chĩa vào Lưu Anh Nam bấm nháy như điên.
Lưu Anh Nam không kịp đề phòng, bị chụp rất nhiều ảnh chính diện, hơn nữa còn không kịp thu lại bộ dạng nheo mắt bĩu môi, nét mặt rất hưởng thụ kia.
Hơn chục người nọ chĩa vào Lưu Anh Nam chụp như điện, hắn nhất thời choáng váng, thấy vài người trong đó lui sang một bên gọi điện thoại. Hắn nghe thấy đối phương nói rằng:
- Alo, tổng biên tập, trang đầu tập san đêm nay nhất định phải giữ lại cho tôi, tôi vừa mới chụp được cảnh bạn trai nghèo của Diệp Tinh đi ra từ hộp đêm Nhân Gian Trên Giường… Không sai, có ảnh chất lượng cao, tiêu đề thì đặt là "trai nghèo khát tình, vứt bỏ Diệp Tinh một mình dạo Túy Tâm Lâu".
Lưu Anh Nam giận dữ, vừa định mở miệng trách cứ, lại nghe một papazizza ở một bên khác cũng đang gọi điện thoại:
- Tổng biên tập, trang đầu giữ lại cho tôi, tiêu đề là "Sự nghiệp của Diệp Tinh gặp trắc trở, trong cơn túng quẫn đi làm thêm ở khu đèn đỏ, bạn trai nghèo đội nón xanh tự mình dò đường…"
Má… Lưu Anh Nam có xúc động muốn giết người, lúc này một papazizza khác cũng đang nói:
- Tiêu đề hãy viết "Diệp Tinh vốn xuất thân gái làng chơi, bạn trai khuân gạch chuộc thân cho cô…"