Lưu Anh Nam thoạt nhìn vô cùng đáng thương đứng mé cửa, thực ra hắn đang cố gắng nắm bắt một tia quỷ khí hắn cảm nhận được, nơi đây không hề có người suy yếu đến mức cần cứu giúp, cho nên có khả năng là có một con hung quỷ mãnh mẽ đang náu mình ở đây.
Mà Lăng Vân thì tưởng hắn bị xa lánh mà cảm thấy tức giận, coi bộ dạng tập trung tinh thần kia thành cô đơn lạc lõng. Nhất là thái độ coi hắn như không khí của người trong nhà, đây là điều khiến Lăng Vân tức giận nhất. Trước đây người trong nhà đều là phong độ nhã nhặn, đối xử nhiệt tình như thế, hôm nay vì sao lạnh lùng đến vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì Lưu Anh Nam là trai nghèo?
- Nội, anh ấy là bạn trai của con, chúng con ở bên nhau rất tốt, đã xây dựng cảm tình rất sâu đậm. –Lăng Vân bỗng nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói, giống như biến thành một người khác, vô cùng cường thế.
Cô đột ngột thay đổi thái độ khiến người nhà đang ngồi toàn bộ đều sững sờ. Trong mắt họ Lăng Vân chính là một cô gái nhỏ hiểu chuyện biết nghe lời, đa tài đa học, kính trọng lễ phép, hiếu thuận bề trên. Nói là để cô ra ngoài nắm giữ tập đoàn Vân Hải, nhưng gặp phải vấn đề lớn cùng điều động khoản tài vụ lớn, vẫn đều do bề trên của gia tộc quyết định. Nói trắng ra, cô vẫn là thiên kim tiểu thư, bông hoa trong lồng kính.
Song lúc này thái độ của Lăng Vân khiến họ thoáng cái như không nhận ra cô, đây rõ ràng là một người phụ nữ mạnh mẽ thái độ cứng rắn. Cô không hề giới thiệu quan hệ giữa cô và Lưu Anh Nam, hoàn toàn chính là thông báo một tiếng, báo cho biết mà thôi.
Mọi người sững sờ nhìn Lăng Vân, lại không nhịn được dời ánh mắt sang cụ bà, hệt như từ trên người Lăng Vân nhìn thấy hình bóng của cụ bà thời trẻ năm xưa.
Cụ bà tương tự cũng cảm thấy hơi khiếp sợ trước thái độ cường thế của Lăng Vân. Đây là đứa bé do một tay bà nuôi nấng, bà từ trong mắt Lăng Vân nhìn ra được, đây chẳng phải đang giở thói, mà là vô cùng kiên định.
Cụ bà rốt cuộc vẫn thương yêu cháu gái, bà than nhẹ một tiếng:
- Vân nhi, con cũng biết rồi đấy, con cháu Lăng gia chúng ta trên người gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia tộc, phát dương gia tộc, đây là nhiệm vụ tổ tiên giao cho chúng ta, mỗi người các con đều phải gánh vác. Nhất là Vân nhi con, tương lai sẽ làm chủ gia tộc, cho nên việc hôn nhân của con nhất định phải chú trọng, đặc biệt là trượng phu của con…
Cụ bà nói đến đây thì dừng lại, nói vậy là nể mặt Lăng Vân giữ thể diện cho Lưu Anh Nam, không nói ra lời mang tính đả kích gì cả. Lúc này bác cả của Lăng Vân – lãnh đạo trong giới chính trị tiếp lời:
- Không sai Vân nhi, trượng phu của con ít nhất phải có quan chức.
Bác hai nói tiếp:
- Không có quan chức cũng phải có quân công.
Cô cả nói:
- Quân công và quan chức đều không có, ít nhất cũng phải có tài sản.
Cuối cùng cha mẹ Lăng Vân thấp giọng nói:
- Cho dù quân công tài sản quan chức đều không có, ít nhất cũng phải đẹp trai chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lăng Vân xạm mặt, bản thân đều muốn cười. Cô từng vô số lần ảo tưởng về hoàng tử bạch mã, người bạn đời của mình, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới lại tìm đến kể gàn dở ương bướng như Lưu Anh Nam này.
Mà Lưu Anh Nam lại như thể không nghe thấy những điều này, hệt như lão tăng nhập định. Hắn đang cảm nhận tia quỷ khí nọ, cố gắng muốn khóa chặt nó.
Nghe những lời của cô dì chú bác, Lăng Vân quay đầu nhìn về phía bà nội của mình. Cụ bà không lên tiếng, cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, rất hiển nhiên những lời vừa rồi cũng là điều bà muốn nói.
Lăng Vân cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào bà nội nói:
- Nếu anh ấy có quan chức quân công còn có tài sản rất lớn, thuận tiện bảo anh ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ, mọi người sẽ đồng ý việc hôn nhân của chúng con chứ?
Cụ bà và một đám chú bác đều bật cười. Hiển nhiên họ không tin rằng Lưu Anh Nam là người có quan chức và quân công. Hơn nữa, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không sửa được thành đẹp trai.
- Vân nhi, con nên biết rằng con là viên ngọc quý của Lăng gia chúng ta, càng gánh vác sứ mệnh kế thừa và phát dương cả gia tộc. Chúng ta không hề muốn ngăn trở việc yêu đương của con, chỉ hy vọng con có thể thận trọng, lựa chọn một vị trượng phu có thể hỗ trợ giúp đỡ con về cả gia đình lẫn sự nghiệp. –Bầu không khí hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn là mẹ Lăng Vân đại diện cho mọi người tổng kết lại.
- Được! –Lăng Vân giống như đang chờ câu này, cô hưng phấn nói:
- Nếu mọi người đã đưa ra điều kiện, vậy cứ thế mà làm.
Lăng Vân thoáng cái trở nên hưng phấn, mọi người rất buồn bực. Trong ánh mắt nghi hoặc của họ, thấy Lăng Vân như chú thỏ con vui vẻ nhảy tung tăng khắp nhà, mọi người chỉ có thể dõi ánh mắt lên người Lưu Anh Nam, nhưng hắn dường như hóa đá, mặt không chút biểu cảm, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, nhìn cho cả đám người sởn da gà.
Lăng Vân rất nhanh chạy về, chỉ là trong tay có thêm một chiếc máy tính bảng, còn là hàng cao cấp có cả công năng gọi điện thoại, để lên bàn cho mỗi một người đều có thể nhìn thấy hết chiếc màn hình 10 inch. Mọi người thấy Lăng Vân nhanh nhẹn quay một số điện thoại, trò chuyện bằng video.
Điện thoại rất nhanh liền bắt máy, trong màn hình xuất hiện một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, bảnh trai thành thục. Trong nháy mắt khi hình ảnh xuất hiện, y đang dùng lưỡi liếm sạch một vệt màu đỏ bên miệng.
Người nước ngoài này vừa xuất hiện, cô của Lăng Vân là người đầu tiên hô thành tiếng. Mọi người nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy cô cả không chút phong độ chỉ vào màn hình run giọng nói:
- Ông, ông lẽ nào chính là Thuyền Vương Adam Stead sở hữu hơn bốn mươi con đường biển tư nhân, hàng trăm tàu chở hàng, vài chục chiếc du thuyền sang trọng?
Đừng thấy người ngồi đây chia thành các lĩnh vực quân đội chính trị thương trường khác nhau, nhưng vừa nghe cô cả gọi ra tên người này, mọi người song song lộ ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên họ đều biết vị Thuyền Vương nổi tiếng gần xa nhưng rất hiếm khi lộ mặt này.
Lăng gia luôn hy vọng có thể bắc quan hệ với ông ta, điều đó chẳng khác nào bước lên một cây cầu thông thẳng các nơi trên thế giới, không hề bị ngăn trở.
Lăng Vân đã từng nói liên hệ được mấy ông trùm với người nhà, nhưng người nhà vẫn không quá tin tưởng. Lúc này một trong các ông trùm, người bị Lưu Anh Nam gọi thành "Vắt đũng quần cứt đặc biệt nhiều" ở ngay trước mắt, không cho phép họ không tin.
Lăng Vân vừa định mở miệng dùng tiếng nước ngoài giao tiếp với Mr.'Cứt đặc biệt nhiều', bỗng nghe đối phương không ngờ lại dùng tiếng phổ thông hơi gượng gạo:
- Xin hỏi tiểu thư Lăng Vân, chủ nhân tôn quý nhất của tôi có phải ở bên cạnh ngài hay không? Bất kể ngài có lời gì muốn nói với tôi, tôi trước tiên phải làm lễ với chủ nhân của tôi đã, đồng thời bày tỏ sự kính trọng sâu sắc nhất của tôi.
Tiếng phổ thông của ông ta tuy không lưu loát cho lắm nhưng càng là như thế thì ý tứ biểu đạt càng rõ ràng, người Lăng gia ở xung quanh đều nghe choáng váng. Nhân vật lớn ngạo thị thế giới, ông trùm kinh tế mà các quốc gia chính phủ trên toàn thế giới thi nhau lôi kéo, thuyền hàng của ông ta đi lại ở Somani đều không bị hải tặc cướp bóc, không ngờ cũng có chủ nhân? Hơn nữa chủ nhân của ông ta dường như ở ngay đây?
Lăng Vân rất hưởng thụ ánh mắt khiếp sợ của những chú bác xung quanh, ngay cả dưới vẻ ngoài không hề có chút gợn sóng của bà nội đều ẩn chứa vài tia kinh ngạc.
Nhưng ngay khi Lăng Vân vừa định gọi Lưu Anh Nam tới nhận lễ thì trong màn hình lại chen thêm một khuôn mặt. Đó là một người đàn ông mặt đầy râu đỏ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đầu trọc bóng loáng, thoạt nhìn rất hung hãn.
Ông ta vừa xuất hiện, bác hai đang làm việc trong quân đội không tự chủ được kêu toáng lên:
- Đây, đây là thủ lĩnh đương nhiệm của đội cảm tử Bò Cạp Đỏ, nhân vật khủng bố với danh hiệu "Bò Cạp Độc".
Bác hai khiếp sợ bất chấp tất cả nói, cách xưng hô "đội cảm tử Bò Cạp Đỏ" là người khác gọi, mà bản thân họ thì gọi đội quân khiến cả thế giới đều run rẩy theo này là "Quân tự do Bò Cạp Đỏ", được thành lập vào thế chiến thứ hai. Họ chiến đấu chỉ vì tiền, thậm chí có thể nói là đơn thuần vì chiến đấu mà chiến, vì chém giết mà chiến.
Họ toàn bộ đều do một nhóm phiến loạn tổ hợp thành, nhưng sức chiến đấu lại vô cùng mạnh mẽ. Thoạt nhìn như đội quân ô hợp, lại từng nhiều lần chống chọi với bộ đội chủ chốt của quân Đức, còn bách chiến bách thắng, sau này từng đáp ứng lời mời của nước ta chiến đấu với quân X. Khi đó họ giống như ma quỷ bò ra từ địa ngục, nơi họ đi qua xác chết ngang dọc, máu chảy thành sông, khiến địch nhân nghe hơi mà vỡ mật.
Đến tận bây giờ đội quân tự do này vẫn sống sót ở mỗi nơi có chiến tranh trên thế giới. Họ dùng chiến làm cách kiếm sống, dùng máu làm lý tưởng, khiến cả thế giới đều run sợ. Từng có cường quốc quân sự liệt họ vào phần tử khủng bố cần tiêu diệt, nhưng lại trắng tay quay về. Song sự tồn tại của họ chưa từng uy hiếp tới bất kỳ một quốc gia nào, không bao giờ chủ động khơi mào chiến tranh, chủ động tấn công người khác, cho nên cũng không có bất kỳ thế lực nào nguyện ý chủ động trêu chọc họ.
- Song kỳ quái chính là… -Bác hai che miệng, nhìn người tây đầu trọc hung tướng lộ rõ trên màn hình nói:
- Tôi từng nhìn thấy vị thủ lĩnh của đội quân tự do trong thế chiến thứ hai này ở thư viện hồ sơ, lúc ấy thủ lĩnh cũng gọi "Bò Cạp Độc", nhưng bây giờ "Bò Cạp Độc" này dung mạo rất giống, chỉ có điều Bò Cạp Độc khi đó có một mái tóc đỏ như lửa mà thôi. Tuy nhiên tính toán theo thời gian, cho dù Bò Cạp Độc năm đó còn sống, đến bây giờ ít nhất cũng phải trên 90 tuổi, tôi nghĩ người trước mắt này hẳn là con trai út hoặc cháu trai của ông ta?
Bác hai khiếp sợ nói, người bên cạnh đều thộn ra. Họ đều biết trên thế giới có rất nhiều kẻ đáng sợ, nhưng chưa từng nghĩ đến mình có thể nhìn thấy trùm sò như vậy. Mà càng khiến họ khiếp sợ chính là, vị tuyệt thế hung nhân thống lĩnh đội quân khiến cả thế giới kiêng dè này không ngờ lại dùng tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn nói với Lăng Vân:
- Tiểu thư Lăng Vân xinh đẹp, mong ngài hãy mời chủ nhân tôn kính nhất của tôi tới, tôi muốn dùng quân lễ trang trọng nhất để gửi lời thăm hỏi với sự kính trọng cao nhất về phía ngài.
Đám người Lăng gia nhìn quen tràng diện lớn suýt nữa ngã chổng vó. Thực sự không ngờ rằng, lãnh tụ của đội quân tự do nổi tiếng thế giới ai ngờ còn có chủ nhân? Nên biết rằng, trên thế giới có rất nhiều cường quốc quân sự muốn lôi kéo bọn họ, chỉ cần "Bò Cạp Độc" gật đầu thì tuyệt đối có thể giành được quân hàm nguyên soái ở bất kỳ quốc gia nào, mỗi một vị binh sĩ "quân tự do Bò Cạp Đỏ" dưới tay ông ta đều có thể trở thành sĩ quan huấn luyện cao cấp, nhưng ông ta vẫn còn có chủ nhân…
Ngay lúc mọi người cho dù không tin, cũng không nhịn được nhìn về phía Lưu Anh Nam thì trong màn hình xuất hiện một âm thanh. Chỉ có điều hắn ta nói là tiếng nước ngoài, nhưng vẫn hấp dẫn mọi người, chỉ thấy trong màn hình xuất hiện một người đàn ông trẻ dáng người cao to, mặc một bộ đồ Tây. Mọi người vô ý thức ngừng hô hấp, bởi vì họ đã nhận định chắc chắn sẽ có người hét toáng theo thói quen.
Song chần chừ không có ai lên tiếng, mọi người nghĩ đây hẳn là người bình thường thôi, nhưng khi người đó đi vào, mọi người nhìn thấy ở vị trí ngực của hắn ta có hào quang lấp lóe. Nhìn một cách cẩn thận, đó không ngờ là một chiếc huy chương có hình sư hổ vờn quanh, thoạt nhìn rất quen mắt…