Lưu Anh Nam bình an chạy ra khỏi phòng Diệp Tinh, rốt cuộc dẹp yên sự kiện lần này, cho dù trong tay hắn vẫn lưu lại cảm giác mịn màng trơn tuột kia…

Hắn không dám dừng lại, cũng không dám nghĩ nhiều, sợ mình không nhịn được lại xông vào. Dù sao Diệp Tinh chỉ bọc một lớp chăn mỏng tang, với hắn mà nói vốn dĩ không tính là trở ngại. Không ngờ rằng, ngọc nữ luôn băng thanh ngọc khiết trước mặt người ta này lại thích ngủ truồng!

Lưu Anh Nam lắc đầu, xua tan ý nghĩ kiều diễm trong đầu. Hắn phải giữ tinh thần ứng phó Hồng Hà, đó mới là cô gái sẽ chơi trò kiều diễm thật sự với hắn, nhất quyết không thể chịu sự ảnh hưởng từ Diệp Tinh. Nhất là về hai ngọn núi, nếu quá cố chấp với bánh bao nhúng phở của Diệp Tinh, thì sẽ không còn hứng thú với bánh bao hấp của Hồng Hà.

Biểu hiện của đàn ông về phương diện này rất rõ ràng, cho dù bạn che giấu tốt đi chăng nữa, người phụ nữ mẫn cảm cũng sẽ nhìn ra manh mối.

Lưu Anh Nam rất nhanh tìm thấy phòng Hồng Hà, cùng một tầng với Diệp Tinh. Chỉ có điều phòng Diệp Tinh ở tận cùng bên trái, còn Hồng Hà ở bên phải, vả lại Hồng Hà cũng chẳng hề để cửa cho hắn.

Lưu Anh Nam hiện tại cũng không để tâm, một đêm tập kích một lần là đủ rồi.

Hồng Hà ngủ khá say, hắn gõ rất lâu bên trong mới có tiếng đáp lại:

- Ai đó?

Lưu Anh Nam cố ý trêu chọc cô, đè giọng nói:

- Tiểu thư, cần phục vụ không?

- Cút! –Trong phòng truyền tới thanh âm tức giận của Hồng Hà.

- Chỗ cứng dài 20cm, đầu lưỡi linh hoạt, ngón tay thon dài, hơn nữa còn là miễn phí đó… -Lưu Anh Nam dụ dỗ nói.

- Nói nhảm nữa tôi báo cảnh sát đó! –Thái độ của Hồng Hà rất kiên quyết.

Lưu Anh Nam không hề tức giận nói:

- Kích thích hormone một cách chuyên nghiệp, thủ pháp đặc biệt còn có hiệu quả làm lớn đó…

Bên trong thoáng cái lặng ngắt, Lưu Anh Nam cũng thộn ra, lẽ nào cô nàng động tâm rồi? Cần phải nói, bây giờ giữa nam nữ, đừng dễ dàng đi khảo nghiệm đối phương, đừng hở ra tí là cho đối phương bất ngờ, bằng không rất có khả năng sẽ biến thành sự giật mình hoảng sợ.

Lưu Anh Nam đang đắn đo Hồng Hà có phải động tâm rồi hay không, thì đúng vào lúc này cửa đột nhiên mở ra. Lưu Anh Nam còn chưa nhìn thấy rõ cái gì liền cảm thấy một cơn gió lạnh phả vào mặt, một vật thể mềm mại đập lên mặt hắn, rất hiển nhiên là một chiếc gối, không có lực sát thương, tuy không đau nhưng vẫn giật nảy mình.

Song, gối chỉ là một hư chiêu, sát chiêu thực sự còn ở đằng sau. Nhân lúc Lưu Anh Nam hoảng hốt, một bóng người đằng sau cửa nhào tới, đầu tiên là một cước đá lên xương bánh chè trên chân hắn, vừa chuẩn vừa hung ác, suýt nữa đá Lưu Anh Nam khuỵu gối xuống. Đối phương một chiêu đắc thủ, thừa thắng xông lên, cước thứ hai đá ra, xông thẳng chỗ yếu hại giữa chân Lưu Anh Nam, đây là mất mạng đó.

Lưu Anh Nam vội lên tiếng:

- Nữ hiệp tha mạng!

Lần này Lưu Anh Nam không che giấu thanh âm, Hồng Hà đang tưởng niệm hắn trong phòng, nằm mơ thấy hắn đang lời ngon tiếng ngọt với mình, đương nhiên vừa nghe là nghe ra thanh âm của hắn, lúc này mới vội vàng ngừng sát chiêu trí mạng kia lại.

- Đồ quỷ sứ, sao anh ở đây? –Hồng Hà kéo Lưu Anh Nam đang khom người trốn sát chiêu cực mạnh kia, nhìn kỹ hắn rồi giật mình hoảng sợ nói:

- Lẽ nào anh làm thêm ở đây?

Móa… Lưu Anh Nam buồn bực xoa đầu gối, cúi đầu nhìn rốt cuộc đã hiểu vì sao lúc nãy trong phòng đột nhiên lặng ngắt. Thì ra người ta đi giày cao gót tới, đầu nhọn kia mà đá hắn thì quả thực là đau thấu tim mất, dùng sức mạnh thêm tí nữa không chừng còn gãy xương.

Hắn mặt như đưa đám nói:

- Chị Hai à, em cũng ác quá đấy, anh mua bán chẳng phải xả thân vì nghĩa sao, không cần phục vụ cứ nói thẳng là được, hà tất xuống tay độc ác thế chứ?

- Đáng đời! –Hồng Hà tức giận nói:

- Ai bảo anh nói gì mà thủ pháp đặc biệt còn có hiệu quả làm lớn chứ.

Haizzz, thì ra là có tật giật mình, chẳng trách người ta nổi điên.

Lưu Anh Nam ngoan ngoãn theo Hồng Hà đi vào phòng, lúc này niềm vui lẫn bất ngờ gì đều không có nữa rồi, ngay cả hứng thú đi "cửa sau" đều không có, may mà Hồng Hà là phóng viên ngày ngày không quản mưa gió, ngoại trừ băng vệ sinh luôn chuẩn bị sẵn ra, còn luôn mang bên mình một ít thuốc chữa bệnh vặt, vừa vặn có một lọ dầu hoa hồng. Hồng Hà ăn mặc chỉnh tề một bên xoa chân một bên cười khúc khích, trong lòng hệt như ăn đường, ngọt ngào lại đắc ý.

Mình gọi một cú điện thoại, chẳng qua là hơi thể hiện chút mị lực, hắn lập tức ào ào chạy tới, cùng với việc chứng minh sức hấp dẫn của mình, cũng chứng minh vị trí của mình trong tim Lưu Anh Nam.

- Sao anh đột nhiên chạy tới? –Hồng Hà giả bộ ngạc nhiên hỏi.

Tuy chân Lưu Anh Nam đau, nhưng vẫn giả bộ dâm đãng nói:

- Đáng ghét, còn chẳng phải vì em cám dỗ người ta, vừa cửa trước, vừa cửa sau cơ mà.

- Anh đừng buồn nôn thế. –Hồng Hà đỏ mặt, hung ác gõ một cái lên chân hắn nói:

- Gì mà cửa trước cửa sau, cửa giữa cũng không mở.

- Cửa giữa thì bỏ đi. –Lưu Anh Nam không hề do dự nói.

Hồng Hà giận dữ, trực tiếp gõ mạnh hai cái lên chân đau của hắn rồi xoay người lên giường. Cái gọi là cửa trước cửa sau mọi người đều đã biết, chính là "cà vạt" và ass, chỗ son đỏ trên cùng gọi là cửa trời, cửa giữa chính là hai ngọn núi. Hồng Hà gần đây tuyệt đối có biến hóa, vốn định để Lưu Anh Nam khen ngợi mình, tỏ vẻ vui mừng, không ngờ hắn lại nói như thế.

Lưu Anh Nam cũng rất hối hận, điều này đều do cuộc tập kích hồi nãy, nếu không có bánh bao nhúng phở của Diệp Tinh thì đã không có nhiều việc như vậy rồi…

Hắn vội vàng cười làm lành, mềm nắn rắn buông cũng chen vào trong chăn. Song Hồng Hà vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng Lưu Anh Nam không hề nổi giận, kể lại dọc đường mình chịu bao nhiêu khổ cực, đi đến nhà ga không mua được vé còn bị phe vé lừa, trên xe lửa không có chỗ ngồi, người chen người chân giẫm chân, còn bị móc túi móc mất ví, bị gay sàm sỡ…

Đối với việc hắn có thể chạy tới bản thân Hồng Hà đã rất cảm động, vừa nghe dọc đường hắn chịu nhiều khổ cực như vậy, lại vô cùng đau lòng. Cô xoay người một cái, ôm Lưu Anh Nam vào trong ngực, cô ráng để mặt Lưu Anh Nam dựa gần hai ngọn núi của mình. Chỉ là Lưu Anh Nam ngoài áo lót, thật sự không cảm thấy cái gì, xem ra làm lớn vẫn chưa thành công, mình cần phải cố gắng mới được.

Lưu Anh Nam ráng điều chỉnh tâm tư của mình, khiến mình mau chóng quên bánh bao nhúng phở đi, dốc lòng vào bánh bao hấp. Thực ra, không thể nói lớn thì nhất định tốt, nhỏ cũng có sự đáng yêu của nhỏ, ít nhất Lưu Anh Nam vùi vào trong đó sẽ không cảm thấy nghẹt thở.

Hơn nữa đây là thuộc về mình, sờ sờ mó mó một cách tùy ý, ấn ấn day day xin cứ tự nhiên. Hai người giống như học sinh trung học nảy sinh tình cảm vậy, vất vả lắm mới có ngày nghỉ, trong tay có ít tiền thừa thuê một căn phòng, đương nhiên rất sốt sắng. Hồng Hà ư ư a a, Lưu Anh Nam hứ hứ há há, hai người vừa căng thẳng vừa kích động, vất vả lắm mới tới giờ phút quyết định, Lưu Anh Nam thò tay sờ, móa, Diana!

- Em có ý gì? – Tay Lưu Anh Nam đè lên Diana, cả người giống như núi lửa sắp phun, hung ác hỏi.

Hồng Hà cầm cổ tay hắn, không cho hắn có hành vi quá khích, hơi mang ý xin lỗi nói:

- Người ta cũng không biết anh lại chạy tới vội vã như vậy, chẳng qua chỉ muốn chọc anh thôi.

- Xử nam có thể trêu chọc tùy tiện sao? –Lưu Anh Nam đanh mặt quát.

- Anh là xử nam? –Hồng Hà kinh ngạc nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Sao cơ? Tiểu xử nữ em có ý kiến à?

- Đáng ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play