Ăn một bữa bầu dục cùng pín tươi thơm ngon, vừa truyền thụ kinh nghiệm cuộc đời của mình cho chàng trai, vừa giải quyết vấn đề thức ăn của Dracula, Lưu Anh Nam có thể nói là công đức viên mãn.
Cuối cùng Lưu Anh Nam ăn no phưỡn bụng, mồm đầy hơi rượu, bụng đầy hơi tanh của pín và thận, ợ một cái, xung quanh bốc mùi một mảng.
Không chỉ là hắn, đám ông trùm Dracula kia cũng ăn no căng bụng, còn đã đời hơn cả lúc họ uống máu ngày trước. Nhất là những năm gần đây, vũ khí nóng thịnh hành, họ hoàn toàn không thể xâm nhập chiến trường trực tiếp tìm những người vừa mới chết để hút máu, cho dù thân thể họ mạnh mẽ cũng không chịu nổi pháo bắn.
Mà chỗ đậu hủ máu làm bằng máu tươi này đã thỏa mãn dục vọng thèm máu của họ, tới tấp bày tỏ lòng biết ơn với hai anh em nhà Muỗi và Lưu Anh Nam.
Tiểu Cương không hề nói cho họ lai lịch của mình, như thế có thể giữ cảm giác thần bí cùng cảm giác hơn người của Dracula, cho nên y cũng chưa từng giới thiệu Lưu Anh Nam, chỉ nói Lưu Anh Nam là đặc biệt, ai ai cũng ắt phải tôn trọng.
Như vậy rất hay, cũng giữ sự thần bí của Lưu Anh Nam, dù sao Tiểu Cương cũng là tổ tiên của họ, họ vẫn rất nghe lời Tiểu Cương. Bởi vì Tiểu Cương có thể tạo ra họ, cũng có thể dễ dàng tiêu diệt họ.
Thời gian không còn sớm, Lưu Anh Nam còn phải quay về bệnh viện để tránh Nhậm Vũ lo lắng. Nhưng trước khi đi, hắn căn dặn Tiểu Cương nhất định phải nhớ kỹ lời phân phó của chủ nhân cũ năm đó, nhất quyết không thể thương tổn người sống. Nếu có nhu cầu thì tới ăn đậu hủ máu, đầy đủ dinh dưỡng lại đỡ thèm.
Tiểu Cương có chút lưu luyến với Lưu Anh Nam, ngàn năm không gặp muốn ở cùng chủ nhân, nhưng Lưu Anh Nam không thể dẫn một cương thi đi quanh phố, đó chẳng phải hẹn hò với cương thi sao. Có điều hắn vẫn để lại số điện thoại của mình, tiện sau này liên lạc, hắn có dự cảm, về sau Tiểu Cương sẽ bật lên tác dụng mang tính quyết định trong một vài chuyện nào đó…
Vừa trở lại bệnh viện hắn liền nhìn thấy cặp lồng giữ nhiệt màu hồng để trên tủ đầu giường phòng bệnh, bên trong là canh gà ác táo đỏ nghi ngút khói, đều là bổ máu, nhưng lúc nãy hắn đi ngang qua phòng bác sĩ làm việc lại không nhìn thấy Nhậm Vũ. Hắn liếc qua điện thoại, vẫn còn tiền, nhưng không nhận được điện thoại và tin nhắn của Nhậm Vũ, theo lý mà nói mình lén chuồn ra ngoài, cô nàng chắc chắn sẽ tức giận.
Đây là thế nào? Hắn lại tới phòng làm việc ngó thêm lần nữa, hoàn toàn không có bóng dáng của Nhậm Vũ, lẽ nào xảy ra chuyện gì? Bây giờ đang thời buổi rối loạn, Lưu Anh Nam cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần một ngày bàn tay đen đằng sau Trương công tử chưa trừ, hắn khó có thể an tâm, sẽ không có kiểu mỗi lần quỷ vật xuất hiện đều gọi mình là chủ nhân, đều cần mầm mống sinh mạng của mình.
Lưu Anh Nam rất lo lắng, cho dù Nhậm Vũ không phải mục tiêu của Trương công tử, nhưng càng là như thế Lưu Anh Nam càng sợ hãi, nếu vì mình mà liên lụy người vô tội, đó chính là tội lớn.
Haizz… Đàn ông mà, chung quy có một ngày cũng biến thành nhu nhược yếu đuối, đó là vì trong lòng có vướng mắc. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Hắn trở lại phòng bệnh, một chân đá tỉnh Lý Đại Duy còn đang dưỡng "tinh" giữ sức ở giường bên, hỏi:
- Bác sĩ Nhậm có phải từng tới đây hay không? Cô ấy có nói gì hay không?
Lý Đại Duy vẫn rất suy yếu, Lưu Anh Nam hoài nghi hôm nay cậu ta lại linh hồn thoát xác "đùa giỡn" với Tiểu Linh. Điều này chẳng phải Lưu Anh Nam có thể quản, tự do ý chí, bất kỳ ai cũng không thể can thiệp.
Lý Đại Duy dụi mắt ngẫm nghĩ nói:
- Nửa giờ trước bác sĩ Nhậm từng tới, song chị ấy không nói gì rồi đi luôn, nhưng em nghe Tiểu Linh nói, cô ấy nhìn thấy bác sĩ Nhậm đi khắp nơi tìm người vay tiền, nom bộ dạng rất vội, nhưng lại chẳng có ai đồng ý cho chị ấy mượn tiền, bác sĩ Nhậm thoạt nhìn rất buồn…
- Lại là tiền? –Lưu Anh Nam buồn bực. Lăng Vân vừa mới vì kiếm tiền mà vứt bỏ hắn, bây giờ lại là Nhậm Vũ vì tiền biến mất không thấy đâu. Điểm khác duy nhất chính là, Lăng Vân là tiền càng nhiều càng tốt, Nhậm Vũ là một cắc tiền cũng khó quật ngã anh hùng.
Đúng lúc này, Tiểu Linh bay vào, Lưu Anh Nam kéo cô đến trước người, hỏi kỹ cụ thể. Sau khi nghe xong, Lưu Anh Nam chua xót một hồi.
Thì ra sắp tới thủ đô sẽ tổ chức một cuộc hội thảo y học, có rất nhiều chuyên gia uy tín nổi tiếng quốc tế tham dự, trong đó còn thực hiện vài cuộc phẫu thuật bệnh hiểm nghèo trong một bệnh viện cỡ lớn, do chuyên gia uy tín nước ngoài tự tay cầm dao, là một cơ hội học tập khó có được.
Mà trong đó có một vị chuyên gia tham dự hội nghị lần này, chính là thầy của Nhậm Vũ hồi đại học. Vị giáo sư này rất tán thưởng tinh thần và thái độ nghề nghiệp của Nhậm Vũ, cho nên cuộc hội thảo lần này, chuyên gia trong nước đều có một suất, có thể chọn một vị môn sinh đắc ý của mình tới học tập kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài, vị giáo sư già này liền chọn Nhậm Vũ.
Nhậm Vũ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ một cơ hội học tập tuyệt hảo như vậy, lập tức xin nghỉ với bệnh viện. Chỉ có điều, cuộc hội thảo lần này mở trong 1 tuần, trong đó lúc nào họp trong phòng hội nghị, lúc nào hội chẩn ở bệnh viện đều là không chắc giờ không có quy luật, cho nên Nhậm Vũ bắt buộc phải ở lại thủ đô một tuần, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng cô thuộc nhân viên ngoài biên chế, không có ai phụ trách việc ăn ở của cô, cô cũng ngại làm phiền giáo sư. Mà ví tiền mình thì ít ỏi, chỉ có thể kiên trì tìm đồng nghiệp mượn tiền, kết quả công dã tràng.
Lưu Anh Nam biết rằng, Nhậm Vũ vì chuyện của người bạn thân Lương Mỹ Thần mà tiêu hết số tiết kiệm của mình, chủ yếu là gửi tiền đến tay cha mẹ Lương Mỹ Thần, thế cho nên ngay cả mộ phần đều không mua nổi. Sở dĩ cô không liên lạc với Lưu Anh Nam, là vì cô ngại mở miệng với Lưu Anh Nam.
Haizz, cô gái này, lòng tự tôn, lòng háo thắng mãnh liệt như thế thật sự khiến người ta bó tay. Nghe Tiểu Linh nói, cuối cùng Nhậm Vũ bất đắc dĩ mang chiếc vòng tay nạm ngọc ngày trước Lương Mỹ Thần tặng cho cô đi cầm cố. Đó là vật gửi gắm tất cả tình cảm giữa cô và Lương Mỹ Thần, Lưu Anh Nam đều có thể tưởng tượng được khi đó cô buồn đến cỡ nào.
Đúng lúc này Lưu Anh Nam nhận được điện thoại của Lăng Vân, nói lần ngày đặt quan hệ thành công với những ông trùm Dracula kia, gia tộc vô cùng cảm thấy hứng thú, bên này lập tức phái người tới thế chân, đồng thời còn gọi cô về gia tộc ở thủ đô một chuyến, chuẩn bị luận công ban thưởng, chuẩn bị nâng cao địa vị của cô trong gia tộc, tăng thêm quyền lợi của cô, thuận tiện còn nhắc tới việc hôn nhân của cô.
Lăng Vân biểu đạt ý tứ rất uyển chuyển, nhưng ý chủ yếu là muốn nói, bảo cô về xem mặt. Nếu cô nói ra Lưu Anh Nam, vậy thì Lưu Anh Nam sẽ phải trải qua đủ mọi khảo nghiệm không tưởng được của gia tộc. Song Lăng Vân vững tin tình cảm giữa hai người đã sâu sắc không thể lay động, bất kỳ khảo nghiệm nào trước trụ cột tình cảm sâu đậm đều là không đáng kể. Chỉ có điều lời cuối cùng của Lăng Vân hơi ác, cô chan chứa tình cảm nói với Lưu Anh Nam:
- Anh yên tâm đi, tuy là về xem mặt nhưng em chắc chắn sẽ không đi, trừ phi họ ép em đi. Cho dù em đi thì cũng sẽ không có bất cứ dính líu gì với đối phương, trừ phi họ uy hiếp em. Cho dù có dính líu em tuyệt đối không cho đối phương chiếm tiện nghi, trừ phi họ trói em lại. Cho dù bị đối phương chiếm tiện nghi, trái tim em cũng mãi mãi thuộc về anh!
- Móa! –Lưu Anh Nam hung ác chửi một câu vào điện thoại, đây đâu phải về xem mặt, rõ ràng là bị bán vào lầu xanh mà.
Lăng Vân sau khi tỏ vẻ mình rất bất đắc dĩ liền cúp điện thoại. Điện thoại Lưu Anh Nam còn chưa cất đi, điện thoại của Hồng Hà lại gọi tới. Cô nàng giờ chuyển sang phóng viên giải trí, gần đây được cử đi thủ đô, đi theo đưa các tin tức liên quan về Diệp Tinh, lúc này đang ở trong khách sạn nào đó ở thủ đô. Đêm hôm khuya khoắt, bốn bề vắng lặng, cô vừa định đi ngủ lại nhận được điện thoại của "phục vụ phòng", bên trong là tiếng kêu oai oái của "trai bao"…
Hồng Hà đang trong giai đoạn ăn tủy mới biết nó ngon, vốn đang rất tốt lại bị trai bao phục vụ trong khách sạn khiêu khích, nhất thời lòng dạ không yên, lửa dục thiêu đốt. Cô không dễ chịu, đương nhiên không muốn để Lưu Anh Nam dễ chịu, cho nên nửa đêm nửa hôm gọi điện cho Lưu Anh Nam, tỉ tê một tràng trong điện thoại:
- Ưm… Cục cưng, đêm khó ngủ anh có cô đơn không, anh muốn lăn giường cùng em không? Hì hì, một mình em quá nhàm chán, vừa nãy làm một bài thơ, em bây giờ đọc cho anh nghe nhé.
Tam xóa lộ khẩu nhất đạo câu
Nhất niên tứ quý thủy trường lưu
Bất kiến ngưu nhân lai cật thảo
Chích đẳng đệ đệ lai tẩy đầu
( Nghĩa: Đường rãnh giữa ngã ba, một năm bốn mùa lênh láng nước, không thấy trâu đến gặm cỏ, chỉ chờ "cậu nhỏ" tới gội đầu… Dâm thơ)
- Ui chao, đáng ghét, anh đừng nghĩ xiên nghĩ xẹo, người ta chẳng có ý gì khác đâu, chỉ là gần đây một mình đi công tác ở bên ngoài rất nhớ anh, lúc nhàm chán thường xuyên đọc một ít thơ từ cổ, cho nên nhất thời thi hứng tuôn trào. Cái gì, anh hỏi gần đây em đọc thơ từ gì á, em ngâm cho anh nghe nhé: ban ngày lột quần áo, hoa đẹp mê mắt người, vào nhầm nhụy hoa sen, nói rằng sâu không đáy, chỉ nghe nước chảy róc rách, ngờ là Ngân Hà đổ xuống chín tầng trời… ui, thơ từ em đọc nhiều quá, đều lẫn lộn hết cả rồi!
Lưu Anh Nam xạm mặt, hô hấp dồn dập, thầm nghĩ, em đâu phải nhớ nhầm thơ từ, rõ ràng là nhớ quá kỹ, học quá thông thấu, trực tiếp tinh luyện ra tinh hoa. Một tràng thơ từ này thoạt nhìn không đâu vào với đâu, nhưng xâu chuỗi lại chính là toàn bộ quá trình xxx mà…
Hồng Hà rủ rỉ nửa thật nửa giả trong điện thoại. Nếu nói cô lả lơi như thế, Lưu Anh Nam không tin, nếu nói cô không hề nhớ Lưu Anh Nam, hắn cũng không tin. Thực ra đây chính là yêu xa, dùng ngôn ngữ tình yêu mang tính mập mờ khiêu khích cực mạnh để duy trì quan hệ thân mật giữa hai người.
Song Lưu Anh Nam là một người trung thực thật thà, hỏi thẳng Hồng Hà đang ở đâu, Hồng Hà nũng nịu báo ra địa chỉ nơi ở của mình, còn không quên gạt gẫm hắn:
- Anh mau tới đi, em để cửa cho anh.
- Được, em chờ đấy. –Lưu Anh Nam hung ác nói:
- Để cửa đừng chỉ để mỗi cửa trước, cửa sau (hậu môn) cũng để cho anh!
Hồng Hà dứt khoát cúp điện thoại, đây đã vượt khỏi phạm trù ham muốn bắt đầu trở nên buồn nôn rồi.
Lưu Anh Nam nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, chờ rất lâu xác định không còn điện thoại gọi tới nữa, cũng quả thật không còn người nào khác đáng để hắn vướng bận rồi. Mà những người đáng để hắn vướng bận không ngờ lại tề tụ thủ đô, đây là ép buộc ca đi công tác mà.
Sống đến bây giờ Lưu Anh Nam còn chưa từng đi thủ đô bao giờ, trước là không đi nổi, sau thì không nhất thiết phải đi, vừa hay nhân dịp này đi ngắm thủ đô một lần, cảm nhận sự phồn hoa của nơi thanh bình thịnh thế, dưới chân thiên tử này xem sao.
Lưu Anh Nam không do dự, nhấc chân ra cửa đi thẳng đến nhà ga, Anh Nam ca chính là tiêu sái như vậy. Trước đây mình đi đâu thì nơi đó chính là nhà, bây giờ mấy cô nàng kia ở đâu, vậy nơi đó chính là nhà. Nói hơi thông tục thì nơi có người thân chính là nhà, nói hơi văn nghệ thì nơi có vướng bận chính là nhà, nói hơi dâm đãng thì, có giường có gái chính là nhà.