Hội trường sương mù do băng khô tạo ra dần tan đi, tiếng bước chân bên ngoài cũng dần bình tĩnh lại. Họ vừa mới nhìn thấy tình hình bên ngoài liền nhìn thấy từng đôi mắt đỏ au, hệt như bị bầy sư tử trong bóng tối vây khốn vậy.

Lăng Vân cảm thấy hơi sợ hãi, núp đằng sau Lưu Anh Nam, mà Tiểu Cương thì bước về trước một bước, hoàn toàn khác hẳn lúc ban nãy. Y lúc này thần thái sáng láng, uy phong lẫm liệt, giống như vua sư tử trong rừng đón chờ sự quỳ bái của muôn loài.

Nhưng khi y phát hiện Lưu Anh Nam đang nhìn y, vẫn cười ngượng ngập, lui ra đằng sau Lưu Anh Nam.

Lưu Anh Nam biết trong lòng y vẫn rất tôn kính cũng rất sợ hãi chủ nhân của mình, nhưng bây giờ Lưu Anh Nam cũng chưa chắc chắn, nhỡ đâu không phải, chờ y phản ứng lại, trước mắt còn có hàng trăm con Dracula, nếu chúng cùng vồ tới, chỗ máu trên người Lưu Anh Nam còn vừa truyền ở bệnh viện…

Hắn bất an thấp giọng hỏi Tiểu Cương:

- Ông xác định, tôi chính là chủ nhân của ông?

Tiểu Cương rất khẳng định gật đầu, tương tự cũng đè thấp âm thanh nói:

- Tôi từng có lần nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của chủ nhân, bộ dạng giống như lúc tôi vừa mới nhìn thấy ngài.

Quỷ Thể? Lưu Anh Nam thoáng cái sững sờ, lúc Tiểu Cương vừa cắn mình, vừa vặn là xuất hiện Quỷ Thể, suýt nữa làm gãy răng y, y nói chủ nhân y cũng có bộ mặt đáng sợ như thế…

Sự việc trở nên càng lúc càng khó bề phân biệt, nhưng dường như có vài chỗ tương tự với sự việc nào đó Lưu Anh Nam đã biết.

Đúng rồi, Trương công tử!

Lưu Anh Nam đột nhiên nhớ tới vụ tai nạn xe khi đó, chôn sống hơn chục sinh mạng gã đời hai trẻ tuổi, hủy vài chiếc siêu xe giá trị xa xỉ, một trong số đó là Trương công tử, song gã vẫn sống nhăn, bởi vì người nào đó hoặc thứ sức mạnh nào đó một lần nữa đưa linh hồn gã về lại cơ thể. Đây giống như sống lại, vừa giống như tân sinh, bởi vì gã có được linh hồn. Nhưng gã quả thật vì sự đua đòi của mình mà mất mạng, theo lẽ thường gã hẳn phải hồn về Địa Phủ, đã là một người chết rồi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Mà Tiểu Cương trước mắt chính là tình huống này, rõ ràng đã chết trong chiến tranh, lại bị chủ nhân y dùng năng lực thần kỳ làm cho sống lại, đồng thời trở thành Dracula.

Tuy không biết Trương công tử có phải hút máu duy trì tính mạng hay không, nhưng thủ pháp này tương tự biết nhường nào, chẳng lẽ…

Lưu Anh Nam không khỏi ló ra một suy đoán lớn mất. Nhưng đúng vào lúc này, Lăng Vân ở đằng sau bỗng kinh ngạc kêu thành tiếng:

- Ơ, đây, đây chẳng phải Adam Stead sao?

- Vắt đũng quần *** đặc biệt nhiều? –Lưu Anh Nam quay đầu nhìn cô:

- Đang yên đang lành vắt đũng quần làm gì?

- Cút… -Lăng Vân tức giận lườm hắn, kích động chỉ vào phía trước, một đám người nam nam nữ nữ mắt đỏ, mặc đồ Tây đang dợm bước chân đều đều đi về phía bên này, mỗi người đều là khuôn mặt Dracula đáng sợ, nhưng vẻ mặt lại rất kích động.

Lăng Vân chỉ vào một người đàn ông trung tuổi tóc bạc đầy đầu kích động nói:

- Đó là vua tàu thủy cấp thế giới Adam Stead, người sáng lập ra công ty "Đạp Bằng Sóng Gió", công ty này có hàng trăm tàu chở hàng cùng vài chục chiếc du thuyền sang trọng, có bốn mươi tuyến đường biển chuyên dụng ở các đại dương, tàu du lịch của họ hàng năm chở trên vài triệu lượt du khách, chiếm một nửa lượng khách đi tàu trên toàn thế giới, hàng hóa tàu hàng họ vận chuyển mỗi năm tương tự cũng chiếm 30% tổng lượng vận chuyển của thế giới, có thể nói là ông trùm hàng hải, lãi ròng hằng năm hơn 10 tỷ, tổng tài sản càng nhiều đến không thể thống kê nổi.

- Hơn nữa ông ta rất thần bí, chưa từng xuất đầu lộ mặt, càng không hề tiếp thu bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, thậm chí mọi người đều không biết diện mạo của ông ta. Em cũng là thông qua camera hội nghị trong phòng họp của gia tộc mới nhìn thấy ông ta, gia tộc đang bàn một hợp đồng làm ăn với ông ta, nhưng ông ta trước sau không đáp ứng, không ngờ lại nhìn thấy ông ta ở đây. Nếu em có thể đặt quan hệ với ông ta, hoàn thành hợp đồng này, thì địa vị của em trong gia tộc sẽ tăng lên.

Lăng Vân vô cùng kích động, trên thương trường, nên có tinh thần không buông tha bất kỳ cơ hội, hiểu cách nắm chắc cơ hội như vậy.

Lưu Anh Nam còn tưởng cô sẽ xông tới, nào hay cô bỗng lại hét to, chỉ vào một người đàn ông khác nói:

- Ơ, đó chẳng phải Monta Rivers sao?

- Đâm mạnh trong không ướt? –Lưu Anh Nam gãi đầu:

- Đâm mạnh còn không ướt, điều này không khoa học!

- Ngậm miệng anh lại. –Lăng Vân đỏ mặt hung ác trừng mắt hắn nói:

- Đây là ông chủ mỏ khoáng kim loại hiếm lớn nhất toàn thế giới, ông ta ở các nơi trên thế giới đều có bãi mỏ riêng của mình, bao gồm vàng, bạch kim, đất hiếm…vv… Đều là tài nguyên kim loại hiếm thấy, không thể thiếu trong các ngành công nghiệp. Mà một mình ông ta, hằng năm có thể cung cấp 40% tổng sản lượng cho cả thế giới…

- Em cũng chỉ nhìn thấy trong hội nghị tuyệt mật ở gia tộc, bản thân cũng rất kín tiếng thần bí, chỉ là không ngờ lại có thể gặp được ở đây…

Lưu Anh Nam day trán bó tay, cảm giác Lăng Vân giống như đứa trẻ lần đầu tiên đi vườn bách thú, nhìn thấy loài vật gì cũng cảm thấy mới lạ mà kích động.

Tiếp đó cô lại nhận ra rất nhiều nhà giàu ẩn mặt kín tiếng, lại có được vô số tài sản và tài nguyên trên thế giới, thực lực mỗi người đều chỉ hơn chứ không hề kém cạnh kiểu gia tộc cỡ như nhà cô. Nói một cách không hề khoa trương, nếu Địa Cầu có rao giá, những người như họ có thể dễ dàng mua lại.

Lăng Vân đi xã giao chính là vì làm ăn, mở rộng mạng lưới mà tới, gặp được những người này có thể nói là thu hoạch lớn nhất. Nhưng khi cô chuẩn bị hóa thân làm nhân viên nghiệp vụ, tự mình đi giao tiếp thì những người này đã đi tới ngay gần, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc lại kích động, dùng động tác đều như một, tay phải chắp ngực, quỳ một gối, đây với người Tây mà nói là lễ nghi tối cao.

Những nhân vật lớn trong mắt Lăng Vân dùng lễ nghi cao nhất nhao nhao quỳ một gối xuống đất, trong miệng đồng loạt hô to tiếng nước ngoài líu ríu, thành kính quỳ bái Tiểu Cương. Mà Tiểu Cương thì vẻ mặt hững hờ, gống như một ông cụ nhiều tuổi nhất trong gia tộc lớn, nhìn đám con cháu mừng thọ cho mình vậy.

Nhìn thấy cảnh này Lưu Anh Nam thoáng cái kích động, kích động hơn so với bất kỳ ai ở đây. Hắn kéo Tiểu Cương tới bên người, đám người quỳ dưới đất kia đều trợn tròn mắt, người có phản ứng nhanh lập tức nhe răng đỏ mặt muốn xông tới, kết quả bị Tiểu Cương đá ngã xuống đất, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn.

Tiểu Cương ngoan ngoãn mặc cho Lưu Anh Nam túm, chỉ nghe Lưu Anh Nam kích động nói:

- Tiểu Cương nè, những người này đều là ông cắn ra, cũng chính là con cháu của ông, họ đều sống vài ngàn năm, có thể nói trải qua thế sự xoay vần, khẳng định tích lũy được không ít tài sản nhỉ. Ông đi hỏi họ xem, kiếm được bao nhiêu tiền, tổng hợp lại rồi báo con số cuối cùng lại cho tôi.

- Chủ nhân, ngài đây là muốn? –Tiểu Cương rầu rĩ, vài ngàn năm không gặp, chủ nhân luôn hờ hững sao có biến đổi lớn như vậy chứ. Còn nhớ đại chiến Phong Thần khi đó, Thiên giới hình thành đều không được chủ nhân nhìn vào trong mắt, vài trăm vạn người chém giết, máu chảy thành sông, thây chất thành núi, trong mắt chủ nhân chẳng qua cũng là một tuồng kịch mà thôi. Nhưng bây giờ, không ngờ chủ nhân lại kích động đến thế.

Lưu Anh Nam cũng cảm thấy mình hơi nôn nóng, ngay cả Tiểu Cương đều muốn uy phong trước mặt con cháu, huống hồ là vị chủ nhân hoành tráng như hắn. Lưu Anh Nam ngẫm nghĩ, giả vờ giả vịt nói:

- Tiểu Cương này, ông một mực ngủ say, đã thoát ly khỏi xã hội ngày trước. Mà ta, còn đang tiến hành thí nghiệm sáng tạo sinh mạng mới, ông không biết đâu, bây giờ muốn sáng tạo một sinh mạng mới, là cần rất nhiều tiền…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play