Lời nói dối của Lưu Anh Nam khiến Lăng Vân vừa cảm động vừa tự trách, không ngờ rằng một câu nói đùa mua nhà khi đó lại khiến Lưu Anh Nam để tâm như thế, vừa là đưa cơm hộp, vừa là bê gạch khuân sắt, vừa là hiến tinh trùng, còn bị thương nặng. Sớm biết như thế, lúc ấy hẳn nên đáp ứng xxx với hắn.
Hiện Lăng Vân vô cùng hối hận, nhất là hối hận Lưu Anh Nam nằm viện mà cô lại không thể ở bên cạnh chăm sóc hắn, ngược lại còn hờn dỗi tắt điện thoại, cắt đứt liên lạc. Một mình Lưu Anh Nam lẻ loi cô quạnh, lại không có thân nhân, bạn bè cũng không nhiều, một mình cô đơn nằm trên giường bệnh, kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay, bảo hiểm y tế không có, tiền mặt cũng không đủ…
Đây rốt cuộc là những ngày thê thảm biết nhường nào. Lăng Vân càng nghĩ sống mũi càng cay cay, cô chủ động vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng bó lại vết thương của Lưu Anh Nam, xụt xịt mũi nhịn nước mắt nói:
- Thực ra em chẳng phải muốn làm khó anh, đây cũng là vì tốt cho chúng ta sau này.
- Hử? –Lưu Anh Nam vốn định gạt gẫm để chuyện này qua cho xong, nào ngờ lại khơi dậy cảm xúc của Lăng Vân. Chỉ nghe Lăng Vân nói:
- Em vốn chính là nhà đầu tư bất động sản, cái khác không có, chính là nhà cửa nhiều. Cho nên em chẳng phải bắt anh mua nhà cho em, đều là muốn khích lệ anh, để anh tạo ra một sự nghiệp lớn!
- Ừm! –Lưu Anh Nam mày trĩu mắt nheo, yếu ớt gật đầu. Thời đại ngày nay, mỗi người phụ nữ đều hy vọng chồng mình hóa rồng, giống như họ làm mọi chuyện đều là vì tốt cho người đàn ông của mình, họ mắng đàn ông là để cho đàn ông tiến bộ, đánh đàn ông là vì rèn luyện gân cốt cho họ, tôi luyện ý chí của họ. Cho dù phụ nữ ngoại tình, cũng là để cho đàn ông biết, tình yêu của anh ta dành cho cô ấy còn chưa đủ.
Lăng Vân nom bộ dạng của hắn thì biết trong lòng hắn đầy khó chịu, phụ nữ thường xuyên dùng sự khích lệ để đòi này đòi nọ, hoặc tiêu xài thả phanh. Tuy Lăng Vân không dám nói giàu nứt đố đổ vách, nhưng cả đời chắc chắn sẽ không buồn vì ăn uống, nhà cửa thì nhiều đến mức có thể mỗi ngày đổi một căn, cô thật sự không nhất thiết phải khích lệ Lưu Anh Nam làm cái gì.
Cô thành khẩn kéo tay Lưu Anh Nam nói:
- Thực ra cho dù em không nói thì anh cũng biết, tuổi còn trẻ như em đã nắm giữ con tàu thương nghiệp lớn như thế, chẳng phải năng lực của em xuất chúng cỡ nào, mà là có quan hệ rất lớn với gia tộc em. Hơn nữa, tập đoàn Vân Hải thoạt nhìn phát triển mạnh mẽ, hở ra cái là vốn lưu động hàng chục tỷ, nhưng so với tài sản gia tộc em có được thì thực sự như muối bỏ bể.
- Hàng chục tỷ là muối bỏ bể? –Lưu Anh Nam chép miệng:
- Em xác định in trên chỗ tiền đó không phải là hình của Ngọc Hoàng Đại Đế?
Lăng Vân tức giận lườm hắn một cái, nghiêm túc nói:
- Thực ra cụ thể gia tộc em tích lũy được bao nhiêu tài sản em cũng không biết, có lẽ đến bây giờ đã chẳng có ai có thể nói rõ cụ thể. Nghe người trong nhà kể, từ trăm năm trước, vào thời đại hỗn loạn kia, cụ tổ em đã dựa vào nghề dệt cùng nghề vận tải biển tích lũy được tài sản rất lớn. Sau đó chiến tranh nổ ra, gia tộc em từng bỏ ra rất nhiều tiền trợ giúp kháng chiến, kế đó gia tộc lại bỏ tiền giúp đỡ Thái Tổ hoàng đế tranh giành thiên hạ, tiếp đó đất nước vừa mới thành lập đang trong thời kỳ khó khăn, gia tộc em vẫn bỏ tiền bỏ sức, khi ấy bị đế quốc phong tỏa, rất nhiều kỹ thuật tiên tiến đều lấy danh nghĩa của gia tộc em để đưa vào, từ đó bật lên tác dụng nhất định với việc xây dựng kinh tế đất nước… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lần này Lưu Anh Nam thật sự khiếp sợ, nếu là người bình thường có lẽ không biết, nhưng Lưu Anh Nam lại biết rõ trong nước có rất nhiều gia tộc lớn lánh đời như vậy, giàu nứt đố đổ vách, năng lực rất lớn. Quan trọng là, lúc tranh giành thiên hạ đứng đúng chỗ, lại không có dã tâm, nhận được sự yêu quý của Thái Tổ và Thế Tổ. Ngoài tài sản họ tự mình tích lũy, sau khi đất nước lập quốc, nhất là dưới sự cai trị của Thế Tổ bước vào thời kỳ kinh tế mở, càng được ưu đãi rất nhiều về chính sách, tài sản càng tích càng lớn, thậm chí có gia tộc lớn đạt tới mức không thể ước lượng.
Lưu Anh Nam sở dĩ biết là vì từng gặp rất nhiều đại nhân vật cấp gia tộc như vậy ở Địa Phủ, sau khi mỗi một người xuống Địa Phủ đều là oán niệm ngất trời, chấp niệm không tiêu tan. Có người hối hận mình tạo ra sự nghiệp khổng lồ lại chưa bao giờ biết hưởng thụ, có người hối hận mình khi đó có danh có lợi lại không tranh quyền, có người lo lắng con cái mình không làm việc đàng hoàng, sẽ hủy hoại gia nghiệp, có người lo lắng kiếp sau sẽ làm người nghèo, không thể tiếp tục cuộc sống xa hoa. Tóm lại không một ai chết an lành.
Chỉ là Lưu Anh Nam không ngờ Lăng Vân lại xuất thân từ một gia tộc như vậy. Chẳng qua phát triển tới bây giờ, Thái tổ Thái tông từng được họ trợ giúp đều đã xuống Địa Phủ, vua mới đăng cơ, có nền khoa học phát triền, ân tình năm đó sớm đã phai nhạt, gia tộc lớn như vậy cũng bắt đầu xuống dốc.
Song, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, vả lại họ vì kéo dài cùng lợi ích gia tộc, cũng lợi dùng sức người sức của tích lũy nhiều năm, bắt đầu đi bước vào giới kinh doanh, dần dần đặt bước chân vào giới chính trị, giới quân đội cùng các ngành các nghề khác, với năng lực của họ thì có thể nói không gì có thể gây khó khăn.
Nói tóm lại, đại gia tộc như vậy, nếu đã không biến mất hoàn toàn, thì chỉ cần còn tồn tại trên đời, không chỉ riêng là gia tộc kinh doanh, năng lượng của họ đã không thể ước lượng.
Lưu Anh Nam từng trò chuyện với một vị cầm lái đại gia tộc. Nghe ông ta nói, dưới tình huống lực hiệu triệu không cao, đương kim thánh thượng khi đó có thể lực áp quần hùng, bước lên đại vị, đều có quan hệ nhất định với bọn họ.
Thật không ngờ đó, Lăng Vân lại xuất thân từ một gia đình như vậy. Tuy Lưu Anh Nam sớm đã biết cô thân thế bất phàm, nhưng cũng không dám nghĩ về phương diện này. Bây giờ thật có cảm giác lau mắt mà nhìn, người như Lăng Vân, có thể xưng là thiên kim quý tộc rồi.
Lưu Anh Nam cảm thấy kính nể, chắp tay ôm quyền thi lễ. Lăng Vân hung ác trừng mắt hắn, bất đắc dĩ cười khổ:
- Tuy gia tộc vinh quang hiển hách, nhà em đời này càng giàu có đến tột đỉnh, nhưng nhà em tương tự cũng có phiền não của riêng mình. Ví dụ như cuộc sống riêng tư bị bề trên trong nhà quản lý rất nghiêm khắc.
Lăng Vân nói chuyện với giọng điệu chán nản lại lo lắng. Dẫu sao cô và Lưu Anh Nam đã phát triển đến mức này, nếu không xxx thì bản thân cô đều không nhịn được. Nhưng gia tộc kiểu này là xây dựng từ thời kỳ phong kiến trăm năm trước, tư tưởng người già làm chủ trong tộc càng bảo thủ lạc hậu, nhất là không ưa đám con cháu suốt ngày ăn chơi lu bù, đặc biệt đối với tình yêu trung trinh trong sáng chỉ coi là đồ chơi.
Đương nhiên, những vị người già bảo thủ này sợ nhất vẫn là huyết thống gia tộc trở nên tạp nham, con riêng quá nhiều, càng sợ ảnh hưởng đến hình tượng gia tộc.
Đây vẫn là thứ yếu, những người già bảo thủ này chú ý nhất, quản nghiêm nhất vẫn là những cô cháu gái như Lăng Vân, đặc biệt là nữ tính có quyền kế thừa tài sản gia tộc, hôn nhân của họ là quan trọng nhất. Họ không muốn tài sản của nhà mình chảy vào tay người ngoài, cho nên họ không yêu cầu người đàn ông mà cô gái lựa chọn nhất định phải môn đăng hậu đối, bởi vì gia đình có thể môn đăng hậu đối với họ có quá ít.
Song họ yêu cầu đối tượng của cô gái ắt phải tâm tư đúng đắn, là thật lòng đối tốt với cô gái, mà không phải vì danh lợi mà thấy sang bắt quàng làm họ. Đương nhiên, chuyện như vậy chẳng thể nói bằng miệng được, bằng không Lưu Anh Nam đều dám nói mình là Liễu Hạ Huệ.
Đại gia tộc nhà người ta đương nhiên có biện pháp của đại gia tộc. Hễ là đàn ông kết giao với cô gái trong gia tộc, đến mức độ nhất định, đều sẽ trải qua khảo nghiệm bất ngờ ập đến không thể tưởng được, xảo trá tai quái. Giống như Lăng Vân vừa kể, cô có một người em gái họ, lúc học đại học kết giao một người bạn trai, hai người ở bên nhau một khoảng thời gian, vào ngày thứ 6 trong tuần xác lập quan hệ yêu đương, nhưng cũng chỉ là xác lập quan hệ ngoài miệng.
Cuối tuần người em gái về nhà ở hai ngày, hôm thứ 2 lòng đầy chờ mong muốn nhào vào trong tình yêu ngọt ngào, nhưng người đàn ông của cô không ngờ lại nghiện hút và mắc bệnh hoa liễu…