Lưu Anh Nam vội vàng lao về phía cổng sắp đóng. Tuy Lăng Vân băng thanh ngọc khiết nhưng dẫu sao cũng là một cô gái đang tuổi xuân xanh, rất dễ bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng cảm xúc. Nếu nam nữ xung quanh đều che mặt, tìm đôi dựa vào cảm giác nguyên thủy nhất, cô cũng nhất thời xúc động thì sao?
Đây chính là miếng thịt béo ca đều nhai hai miếng trong miệng, thà nuốt nghẹn đến chết cũng tuyệt đối không khạc ra tiện nghi người khác.
Khi hắn vừa tới cửa thì bị người đàn ông da đen như cột nhà cháy ngăn lại. Anh ta sững sờ vươn tay về phía hắn, xì xồ nói một một chuỗi tiếng nước ngoài. Lưu Anh Nam nhất thời choáng váng, cuối cùng vẫn là người đàn ông chính quốc gày gò có chút giống phiên dịch viên ra mặt, hỏi:
- Xin lỗi tiên sinh, xin hãy đưa thiệp mời của ngài ra.
Lưu Anh Nam lúc này mới nhớ tới lời của tài xế, người ta là vũ hội tư nhân do hội sở tư nhiên tổ chức, người tham dự ắt phải nhận được giấy mời. Chỉ nhìn xe sang đỗ bên ngoài thì biết, người hôm nay đến đây không giàu thì cũng danh giá.
Chưa nói vũ hội hôm nay, cho dù bình thường muốn đi vào hội sở như pháo đài quý tộc này cũng chẳng phải dễ dàng. Nghe nói phí vào hội ít thì trăm vạn, nhiều thì ngàn vạn, giống như gia nhập trở thành hội viên thì có thể thoát khỏi ngày tận thế vậy.
Lưu Anh Nam không có thiệp mời nhưng vẫn vội vã đi vào. Hắn cười khổ một tiếng, giả vờ giả vịt mò mẫm trên người, trên trên dưới dưới, thoạt nhìn giống như đang tìm thiệp mời. Người đàn ông phiên dịch hiểu rõ sâu sắc đạo lý nhìn người không thể nhìn tướng mạo, vả lại cũng biết bây giờ rất nhiều người đều thích ra vẻ khiêm tốn, cho nên trên mặt trước sau vẫn mang theo nụ cười mỉm.
Nhưng người da đen kia lại không có kiểu hàm dưỡng này, gã lạnh mặt, hơi mất kiên nhẫn, bởi vì theo gã thấy nếu thật sự là đại nhân vật có thiệp mời tới, sẽ rất không kiên nhẫn mang thiệp mời ném cho gã, thậm chí sẽ ném thẳng lên mặt gã. Đương nhiên, trong thiệp mời sẽ còn kèm theo một tờ tiền boa trị giá 100 tệ.
Nhưng dưới ánh mắt chăm chú cùng nét mặt khác nhau của hai người, Lưu Anh Nam lục tới lục lui suýt nữa cởi sạch đồ cũng không tìm thấy thiệp mời, trên dưới cả người ngoại trừ ví tiền chìa khóa điện thoại thuốc lá ra, thì chỉ còn lại chiếc bcs mà ông chú tài xế tặng cho hắn lúc xuống xe.
Lúc này bcs được Lưu Anh Nam cầm trong tay, hai người nhìn thấy rất rõ ràng, là kiểu gai cộng thêm hương hoa hồng.
Người da đen lại xì xồ nói một tràng tiếng nước ngoài, Lưu Anh Nam một chữ cũng không hiểu, nhưng nom nét mặt của gã cũng biết không phải lời hay ho gì. Mà người phiên dịch ở bên thái độ rõ ràng hòa ái hơn rất nhiều:
- Xin lỗi tiên sinh, không có thiệp mời ngài không thể đi vào, hơn nữa chúng tôi sắp phải đóng cửa rồi.
- Đừng… được rồi, tôi không có thiệp mời, song tôi được người ta mời tới để biểu diễn. –Lưu Anh Nam cầm bcs, cái khó ló cái khôn nói.
Người da đen lộ ra vẻ nghi hoặc, người đàn ông chính quốc phiên dịch cho gã nghe, tiếp đó hỏi Lưu Anh Nam:
- Xin hỏi ai mời ngài tới? Muốn biểu diễn tiết mục gì thế?
Rất hiển nhiên, vũ hội lần này vì trợ hứng họ quả thật đã mời người tới biểu diễn. Lưu Anh Nam lừa đúng rồi, hắn lập tức thốt ra tên của Lăng Vân:
- Là tiểu thư Lăng Vân của tập đoàn Vân Hải tự gọi điện thoại mời tôi tới biểu diễn, còn về biểu diễn cái gì…
Lưu Anh Nam hết nhìn đông tới nhìn tây, mò mẫm khắp người. Biểu diễn ở đây, không phải ảo thuật thì chính là âm nhạc, cho dù là ca hát cũng phải mặc một bộ trang phục cho ra dáng, ít nhất phải có áo phông và sơ mi. Còn Lưu Anh Nam thì chỉ mặc một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, thoạt nhìn giống như một cây thịt người đứng thẳng, đạo cụ duy nhất chính là bcs trong tay.
Lưu Anh Nam rất buồn bực, vung vẩy bcs trong tay, tức giận nói:
- Cô ta bảo tôi tới diễn JB (con c*c)!
Cứ thế Lưu Anh Nam dựa vào trang phục và đạo cụ của mình, thành công đi vào hội sở như pháo đài này. Hơn nữa là tên người da đen mặt đầy tươi cười kia mời hắn đi vào, còn không cần phiên dịch. Rất hiển nhiên, gã hiểu rõ cái gì là jb, cũng rất muốn xem hiệu quả diễn xuất của Lưu Anh Nam.
Người đàn ông bên cạnh rõ ràng biết là thế nào nhưng anh ta không hề vạch trần Lưu Anh Nam, chỉ là mỉm cười với hắn, xoay người rời đi.
Lưu Anh Nam cũng hơi bất ngờ, người anh em da đen này không ngờ lại thích kiểu tiết mục đó. Điều này chứng minh gã không phải quá nhỏ cần kích thích, chính là cảm thấy bản thân khá tốt, nghe nói mẫu người này thiên phú dị bẩm, có cơ hội Lưu Anh Nam muốn so với gã một lần. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đi trên con đường nhỏ rải đầy đá cuội, hai bên là bãi cỏ cắt gọn gàng, suối phun hoa lệ, trong chiếc sân lớn đèn đuốc sáng trưng, bắc lên chiếc bàn rất dài, bên trên bày thức ăn lạnh đủ màu, cũng có nhân viên phục vụ đang nấu nướng tại chỗ, còn có vài anh chàng đang điều chế cốc-tai dưới ánh đèn rực rỡ.
Tuy trong sân rất náo nhiệt nhưng đều là nhân viên đang làm việc, tất cả những người tham gia vũ hội lần này đều đi vào pháo đài. Lưu Anh Nam cũng rất kích động, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu phụ nữ tới đây, ngay cả trong không khí đều tràn lan mùi nước hoa đủ kiểu. Tương tự đàn ông cũng tới không ít, ai nấy đều đồ Tây nuột nà.
Cánh phụ nữ đều đeo mặt nạ bướm nhiều kiểu, hoặc là vẽ hoa văn trên mặt. Nhưng cánh đàn ông lại thống nhất đeo mặt nạ màu trắng, không có bất kỳ trang trí nào, giống như từng lá poker vậy. Đây lẽ nào là để cho cánh phụ nữ lựa chọn đàn ông?
Hắn chà tay, đi theo hai người cùng nhau đi vào pháo đài. Khi cánh cửa lớn vô cùng nặng nề cổ xưa được mở ra, Lưu Anh Nam nhất thời cảm thấy một bầu không khí sôi động ập vào mặt, dường như có thể khiến người ta nghẹt thở.
Đại sảnh pháo đài khổng lồ xanh vàng rực rỡ, đèn pha lê cực lớn tỏa ra ánh sáng chói mắt. Trước đại sảnh đứng chật người, quần áo hoa lệ đủ kiểu dáng khiến người ta hoa cả mắt, hệt như thoáng cái trở về yến hội quý tộc thời Trung cổ vậy.
Song khung cảnh long trọng như thế, hội trường lại vô cùng yên tĩnh, không một ai nói chuyện, cũng không hề có âm nhạc, im phăng phắc. Lưu Anh Nam thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của gã đàn ông tà ác nào đó.
Ngay trong tích tắc họ vào cửa, người da đen nọ đóng cửa, thì đèn treo pha lê lấp lánh hào quang rực rỡ kia bỗng tối sầm, cả đại sảnh rơi vào trong bóng tối, vài tiếng hét toáng vô ý thức của phụ nữ truyền tới. Trái tim Lưu Anh Nam thoáng cái cũng vọt lên cổ họng, lẽ nào vừa bắt đầu chính là khiêu vũ dưới bóng tối. Ở cái nơi mùi nước hoa lẫn lộn này, dường như không có cách nào dùng mùi để tìm Lăng Vân.
Ngay khi Lưu Anh Nam chuẩn bị dựa vào xúc cảm hai tay tìm kiếm Lăng Vân, thì hội trường bỗng tối om có một chùm sáng yếu ớt lóe lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy rành rành như hắn. Chùm sáng đó không biết bắt nguồn từ đâu, biến mất cũng không có phương hướng, cảm giác rất kỳ dị.
Cùng lúc đó, mọi người nghe thấy bên tai truyền tới tiếng gió vù vù, vừa giống như có người đang khóc, vừa giống như có mãnh thú hung ác nào đó đang gầm nhẹ, khiến người ta sởn hết tóc gáy.
Đột nhiên, thanh âm thần bí như quỷ khóc sói tru kia chợt tăng lớn, hệt như một con hung thú đáng sợ đang vùng vẫy thoát khỏi lồng, hung mãnh vồ tới, tinh thần mọi người cũng run lên theo.
Mặt khác, trong bóng tối, không biết từ đâu lại xuất hiện một chùm sáng, chiếu thắng lên nóc nhà, thoạt nhìn càng giống như một ngôi sao băng sáng rực rơi xuống, chùm sáng đó bỗng nổ tung giữa không trung, hóa thành vô số đốm sáng. Trong bóng tối, hệt như bầu trời sao sáng lạn xuất hiện trên đầu mọi người.
Khi mọi người cảm khái nhà chủ dày công tạo ra ảnh chiếu xạ cảnh đẹp, thì bỗng nhiên trong mảnh trời sao sáng ngời kia từ từ mở ra một cánh cửa cổ xưa. Lúc còn chưa mở ra hoàn toàn, trong đám người đã có vị sợ hãi hét thành tiếng.
Tuy chỉ là hình chiếu nhưng nhìn vào là chân thực như vậy, hệt như ngàn sao trong lòng bàn tay, cánh cửa cổ xưa trong dài Ngân hà hệt như tự động mở ra, dường như phủ bụi nhiều năm, hơi thở tang thương cổ xưa cuốn tới. Đồng thời, còn có chất lỏng đỏ tươi như máu chảy ra từ bên trong cánh cửa, hệt như một dòng sông máu đang cuộn trào, như muốn chôn vùi tất cả mọi người.
Dòng sông máu vắt ngang trời, chảy cuồn cuộn trên đầu mỗi người. Lúc này tiếng hét sợ hãi trong đám người càng lúc càng nhiều, mọi người kinh ngạc phát hiện, trong dòng sông máu đó có vô vàn xương cốt đang chìm nổi. Có bộ không đầu, có bộ cụt tay chân, có bộ là khô lâu, có bộ vừa mới thối rữa, có bộ nguyên vẹn còn mang theo nụ cười dữ tợn…
Ngay khi toàn bộ mọi người bị khung cảnh đáng sợ này làm rung động, bỗng nhiên đèn treo cực lớn trong đại sảnh lại lần nữa phát ra ánh sáng chói lòa, thoắt cái chiếu rọi đại sảnh sáng bừng lên, dòng sông máu kia cũng biến mất toàn bộ. Song, tiếng thét toáng của cánh phụ nữ trong đại sảnh lại lập tức tập trung bộc phát…