Nếu Nhậm Vũ không nhắc tới Lưu Anh Nam đều sắp quên luôn rồi, lần trước đi nghĩa trang mua mộ cho Lương Mỹ Thần, hắn bỏ ra năm vạn nguyên. Từ khi hắn làm nhân viên Địa Phủ, thường xuyên giao tiếp với du hồn dã quỷ, rất nhiều người trong số họ không bỏ được chuyện ở Dương gian, có người có thể giúp Lưu Anh Nam kiếm tiền, mà lúc bản thân hắn đưa lại tiền cũng không ở số ít.

Cho nên Lưu Anh Nam hoàn toàn không để trong lòng, trực tiếp coi Lương Mỹ Thần thành "khách hàng" của mình. Nhưng Nhậm Vũ lại không nghĩ như vậy, lúc ấy cô tỏ thái độ tiền mộ phần này nhất định sẽ trả lại cho Lưu Anh Nam, song ai ngờ rằng, số tiền này lại trở thành chướng ngại giữa hai người.

Điều này chứng minh Nhậm Vũ là một cô gái rất có nguyên tắc. Bây giờ rất nhiều cô gái hận không thể ngày đầu tiên làm quen đã đòi xe đòi nhà với đàn ông, phụ nữ trong lúc yêu đương vươn tay đòi quà với đàn ông, mua nào là túi xách hàng hiệu, quần áo hiệu, trang sức châu báu càng là như ăn cơm bữa, chớ đừng nói tới mượn tiền, trực tiếp rút gọn chữ "mượn".

Đương nhiên đây chỉ là tình huống cá biệt, hơn nữa không thể đều trách phụ nữ. Trong tình yêu mua vài món quà cho bạn gái là phương pháp đàn ông bày tỏ thành ý tốt nhất.

Song Nhậm Vũ hiển nhiên không phải người như vậy, ngược lại cảm thấy nợ tiền Lưu Anh Nam vào lúc kết giao, trong lòng rất mất tự nhiên, giống như thấp hơn hắn một đầu. Nếu hắn đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó, nếu không có tầng quan hệ nợ tiền này, nếu Nhậm Vũ không đồng ý, cô có thể quyết đoán từ chối; song có tầng quan hệ này, thì phải chú ý đến cảm thụ của hắn, bản thân trong lòng cũng sẽ nghĩ rằng: người ta giúp mình việc lớn như thế, trượng nghĩa khinh tài, yêu cầu nhỏ nhặt này đều không đáp ứng thì hơi quá quắt… Chẳng phải là hôn một cái ư, chẳng phải là sờ một cái ư, chẳng phải là cởi một đồ ư, chẳng phải là lăn lộn trên giường ư…

Rất nhiều phụ nữ đều bị tiền bạc "đánh gục" như thế.

Bây giờ rất nhiều nam nữ vào lần hẹn hò đầu tiên, nơi đi chẳng phải là nhà hàng lãng mạn, tiệm café ưu nhã, quán trà thanh tịnh gì cả, mà là đi thẳng tới khu mua sắm sang trọng, dùng mức độ khẳng khái của đàn ông để chọn hướng đi tiếp theo. Nếu mua một bộ quần áo hơn trăm nguyên, vậy ở khu mua sắm có thể cầm tay nhau. Nếu hơn ngàn nguyên, phụ nữ sẽ chủ động khoác tay đàn ông. Nếu là vài ngàn thậm chí hơn vạn nguyên, vậy ăn cơm tối đều có thể ăn trong phòng khách sạn rồi…

Hiện tại kiểu hẹn hò hận không thể đưa giá trước này đang lan tràn rất nhanh, ngoài việc áp dụng vào tình yêu bình thường, còn áp dụng vào việc dụ dỗ thiếu phụ ngoại tình, hoặc cám dỗ nữ sinh trung học.

Mà thái độ của Nhậm Vũ rất rõ ràng, cô đồng ý làm đối tượng kết thân với Lưu Anh Nam, nhưng tiền bạc trở thành trở ngại trên con đường quen thân khiến cô cảm thấy chỗ nào cũng gò bó. Cho nên cô kiên định muốn sau khi trả hết tiền cho Lưu Anh Nam mới kết giao không vướng bận không lo nghĩ, do đó khoảng thời gian này cô vừa bận công việc, vừa bận góp tiền, nên không liên lạc với Lưu Anh Nam.

Lưu Anh Nam rất tán thưởng nguyên tắc của cô, nhưng hiện tại Nhậm Vũ không hề có khả năng chi trả khoản tiền mộ phần mấy vạn kia, cho nên giữa hai người thoáng cái trở nên xấu hổ, thậm chí ngay cả chủ đề nói chuyện đều không có. Điều này giống như cắt đứt mọi liên hệ giữa hai người vậy.

Cuối cùng vẫn là Lưu Anh Nam mở miệng:

- Đúng rồi, cô nói cô điều tới khoa thần kinh, đây là chuyên ngành của cô à? Khoa thần kinh là làm gì?

Đây là một chủ đề rất hay, còn có thể tăng tiến sự hiểu biết lẫn nhau, cũng là thứ Nhậm Vũ hiểu rõ nhất. Cô vội vàng nói:

- Khoa thần kinh là một trong số những khoa quan trọng nhất trong Tây y, chủ yếu tập trung vào não, tủy và hệ thống thần kinh xung quanh. Ví dụ như tắc máu não, chảy máu não…vv… thường thấy. Đây là ngành chuyên khoa khi tôi học đại học, hơn nữa sớm đã thi lấy giấy phép hành nghề rồi.

- Ồ, giỏi quá. –Lưu Anh Nam thực ra cũng không hiểu cho lắm, nhưng lại biết rằng, khoa thần kinh là khoa hot nhất hiện giờ, xuất huyết não có khả năng là bệnh gây tử vong lớn nhất hiện nay. Lưu Anh Nam liếc bản thân mình, nói:

- Có điều sao tôi lại tới đây? Lẽ nào tôi có vấn đề về não à?

- Không không. –Nhậm Vũ sợ hắn lo lắng, mọi hành vi của bác sĩ, thậm chí là một nụ cười lơ đãng, hoặc cái nhíu mày vô ý đều có thể ảnh hưởng tới tâm tình của người bệnh và người nhà bệnh nhân. Cho nên cô luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, song bây giờ lại hơi lo Lưu Anh Nam sẽ lo lắng, cô xua tay nói:

- Anh đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ vào thăm bệnh nhân của tôi, tôi không hề biết anh ở đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Bệnh nhân của cô? –Lưu Anh Nam hỏi.

Nhậm Vũ đứng dậy, bình tĩnh lại, chỉ vào chàng trai ở giường bên, sốc tinh thần nói:

- Đây là người bệnh đầu tiên từ sau khi tôi tới khoa thần kinh, cũng là một người mắc bệnh nghiêm trọng, cứu tính mạng của anh ta là trách nhiệm của tôi, đồng thời chứng bệnh hiếm thấy này cũng chính là tên chủ đề trong luận văn của tôi.

- Cậu ta rốt cuộc mắc bệnh gì? –Lưu Anh Nam tò mò hỏi.

Nhậm Vũ cau mày vô ý thức nói:

- Bệnh của anh ta rất kỳ lạ, qua hệ thống kiểm tra, không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào, nhưng cả người anh ta tê liệt vô ý thức, giống như biến thành người thực vật. À, đây là việc riêng tư của bệnh nhân, tôi không thể nói thêm nữa, cũng mong anh đừng hỏi thêm nữa được không, xin thứ lỗi.

- Không sao. –Lưu Anh Nam lập tức thu lại lòng hiếu kỳ. Lúc này Nhậm Vũ cũng đứng dậy, theo thói quen liếc qua tốc độ truyền máu của Lưu Anh Nam, hơi xấu hổ nói:

- Anh dưỡng thương cho tốt đi nhé, tôi còn có chút việc phải đi trước đây…

Lưu Anh Nam gật đầu, hắn cũng không hy vọng được trò chuyện với người có nguyên tắc lại đang làm việc như Nhậm Vũ. Cô không có tâm tư, Lưu Anh Nam cũng cảm thấy xấu hổ.

Song Nhậm Vũ cảm thấy rất xấu hổ, hết thảy những điều này đều do tiền gây ra. Hai người vừa quen nhau, Nhậm Vũ đã nợ Lưu Anh Nam mấy vạn nguyên, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, giống như chỉ có dùng thân báo đáp mới có thể khiến cô tốt hơn. Đây chính là cảm giác nắm đằng chuôi.

Nhậm Vũ rời đi, lưu lại một bóng lưng như thiên sứ, Lưu Anh Nam cũng cảm thấy cảm giác này rất gò bó, vì vấn đề tiền bạc thoáng cái ngăn trở sự phát triển giữa hai người .Song Lưu Anh Nam vẫn rất tán thưởng phong cách xử sự cùng thái độ nguyên tắc vững vàng của cô.

Chờ sau khi Nhậm Vũ rời đi, Lưu Anh Nam lục ra điện thoại của mình từ tủ đầu giường, đang trong trạng thái để rung, có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ toàn bộ đều là Hồng Hà gọi tới. Đồng thời hắn còn chú ý đến thời gian và ngày tháng, không ngờ đã qua ba ngày từ lúc hắn biến thân chiến hung quỷ, ai dè cuộc chiến này thảm khốc như thế, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn, bằng không biết đâu sẽ không còn tỉnh lại nữa.

Hắn gọi lại cho Hồng Hà, cô nàng gần như bắt cuộc gọi ngay, thanh âm vô cùng quan tâm từ bên kia truyền tới:

- Anh tỉnh rồi à? Xin lỗi anh, em không ở bên cạnh anh, anh khỏe rồi chứ? Có chỗ nào khó chịu không?

- Anh không sao, em đừng lo lắng. –Lưu Anh Nam cười nói:

- Là em đưa anh tới bệnh viện hả? Lúc nãy bác sĩ người ta tới rồi, hỏi người nhà anh ở đâu, sao đều vào phòng cấp cứu rồi mà ngay cả người chăm sóc cũng không có?

- Xin lỗi, xin lỗi! –Nghe Lưu Anh Nam nói vậy, Hồng Hà vô cùng áy náy, nhất là nói tới người nhà, càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn:

- Em rất muốn ở bên cạnh anh, chỉ có điều, bây giờ danh tiếng của anh rất vang dội, em không muốn phá hoại hình tượng của anh. Thực sự xin lỗi, chờ qua hồi cơn này em sẽ đến thăm anh ngay lập tức, nhất định sẽ bồi tội với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play