Một thanh Quỷ Đầu Đao lóe hàn quang, sát khí đằng đằng bổ ngay mặt hắn. Khuôn mặt quỷ đáng sợ kia mang theo nụ cười dữ tợn, đó là vẻ mặt khát máu khiến người ta run sợ, vóc người cường tráng, bắt thịt cuồn cuộn, hết thảy đều chân thực như vậy.
Nhìn Quỷ Đầu Đao như mang theo gió tanh mưa máu, giờ phút này Lưu Anh Nam đối diện chính là một con quỷ, nhưng con quỷ này lại mang tới cho hắn sự uy hiếp chết chóc.
Bởi vì đây là một con hung quỷ ngưng tụ hồn và phách, còn có quỷ khí vô tận chèo chống, là loài đáng sợ nhất. Song Lưu Anh Nam không ngờ rằng, nói thế nào mình cũng là nhân viên thời vụ Địa Phủ, hết thảy quỷ vật nhìn thấy hắn đều sẽ sinh ra một cảm giác tương sinh tương khắc, có điều gã cụt đầu này ai ngờ lại chẳng nói hai lời trực tiếp động thủ.
Có khả năng xui xẻo chính là từ mấy chữ "nhân viên thời vụ" này, không cho Lưu Anh Nam cơ hội nói chuyện, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi công việc của hắn, quỷ ngoan đều là động khẩu không động thủ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Quỷ Đầu Đao mang quỷ khí vô tận, hệt như mang gió tanh mưa máu lấp lánh hàn quang đã chém ngay gần, Lưu Anh Nam lại không biết tiên pháp đạo thuật gì, càng không biết võ công tuyệt thế nào, nhưng đối với một kẻ trước đây kiếm miếng ăn qua ngày, bất kể là khuân gạch hay đánh giày, cho dù là nhặt rác ăn xin thì đều phải tranh địa bàn với người khác. Cho nên lúc trước hắn ở đầu đường cũng gây lộn không ít, không dám nói tự học thành tài, nhưng cũng xem như cao thủ đánh lộn trên phố.
Cho nên giờ phút này ánh đao gần người, hắn lại chẳng hề hoảng loạn cho lắm, mà là hai tay đẩy lực, giơ Gậy Đại Tang trong tay lên nghênh đón.
Nào hay, đối phương chém xuống một đao, lúc sắp va chạm với Gậy Đại Tang thì thân đao bỗng ngừng lại, thoáng cái thay đổi quỹ tích, từ chém thẳng lúc nãy, dưới tình huống hung quỷ xoay cổ tay liền biến thành chém ngang.
- Má… -Lưu Anh Nam không nhịn được mắng to một tiếng. Đây là quỷ gì chứ, không ngờ còn biết dùng trí tuệ, đầu tiên dùng hư chiêu, sau mới là công kích thật sự.
Quỷ Đầu Đao đáng sợ hệt như một con ác quỷ ngoác chiếc mồm máu, răng nanh sắc bén muốn đâm vào trong máu thịt bạn. Lưu Anh Nam có thể cảm giác được rõ ràng, một đao này vừa nhanh vừa độc lại vừa chuẩn, chém thẳng về vị trí ba lóng dưới tai sau gáy hắn.
Ba lóng dưới tai vừa hay là mép cằm, cũng là khe xương cổ. Đây là vị trí đao phủ thời cổ nắm giữ chuẩn xác nhất, một đao chém xuống, lập tức đầu mình chia lìa, mạch máu khí quản cùng đứt, hơn nữa cả chiếc đầu không hề sứt sẹo. Việc này nếu không có trình độ tích lũy nhiều năm thì hoàn toàn không luyện ra được. Nghe nói vào thời cổ đại, một số tử tù vì xin được thoải mái, tránh chịu tội, chuyên môn mời những đao phủ có kinh nghiệm kỹ thuật tốt như vậy, một đao trót lọt. Việc này còn cần bỏ tiền, giống như thời nay tới đài hỏa táng, muốn hỏa táng nhanh đỡ phải xếp hàng, cùng việc giữ lại thêm mấy miếng tro xương tương đối toàn vẹn, là phải đưa "phí cực nhọc" cho nhân viên làm việc ở đài hỏa táng!
Đây đều là truyền thống tốt đẹp của nước ta đó, hơn nữa được kế thừa và phát huy rất tốt.
Một đao này nếu bị chém trúng, Lưu Anh Nam chắc chắn có thể chuyển chính thức sớm. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, may mà hai tay đều có binh khí, hắn vội vàng giơ Tỳ Bà Tỏa gọi hồn trong một tay khác, xích sắt uốn thành hình vuốt ưng, không biết làm từ cái gì, đen nhánh chắc chắn, hắn giơ vuốt sắt chắn trước cổ.
"keng"… Một tiếng va chạm của kim loại vang lên giòn giã, dư âm chưa tan hết Lưu Anh Nam đã bay văng ra ngoài, đao chém lên vuốt sắt còn có tia lửa tóe ra. Lưu Anh Nam văng ra xa hơn ba mét, nặng nề rơi xuống đất, cánh tay tê rần, Tỳ Bà Tỏa trong tay gần như tuột khỏi.
Do ban nãy hắn vội vàng tiếp chiêu, vuốt sắt cách cổ hắn rất gần, tuy chặn được Quỷ Đầu Đao nhưng lực va chạm cực mạnh vẫn khiến vuốt sắt đập lên cổ, bây giờ đau rát, hệt như bị người ta dùng gạch đập mạnh mấy nhát vậy.
Nhưng đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, tiếng bước chân nặng trĩu vang lên bên tai, thân thể cường tráng như hòn núi nhỏ kia ép tới, khuôn mặt quỷ đáng sợ nọ mang theo nụ cười dữ tợn, trong mồm phát ra tiếng khặc khặc quái dị, dường như rất hưng phấn.
Thanh đao hóa thành một tia chớp bạc chém mạnh xuống. Lần này Lưu Anh Nam nhìn chuẩn xác không phải hư chiêu, trực tiếp ném Tỳ Bả Tỏa quấn ở trên tay xuống, dùng ngay Gậy Đại Tang ứng chiến. Thực ra ngày thường Gậy Đại Tang chính là giấy quấn lên cọc gỗ, thứ trong tay hắn tương tự cũng cùng chất liệu, có điều lại là Thôi Phán Quan cho hắn, là một món Quỷ khí đối phó Âm hồn, có thể dẫn đường chỉ lối cho oan hồn.
Bây giờ cũng có thể coi thành binh khí liều mạng, ít nhất nó chặn được Quỷ Đầu Đao sắc bén. Chỉ là cánh tay Lưu Anh Nam lại tê rần lần nữa, con hung quỷ có hồn có phách có khí kia thực sự quá đáng sợ, lực mạnh vô cùng. Hơn nữa còn giữ nguyên vẹn thân thủ và hiểm ác lúc còn sống, từng đao đòi mạng mà.
Cuối cùng, sau khi Lưu Anh Nam cố chặn ba đao một cách bị động, cánh tay tê rần, Gậy Đại Tang bị đánh bay, Quỷ Đầu Đao chém thẳng về phía hắn muốn chia hắn một thành hai. Lưu Anh Nam vội vàng lăn lê bò toài, hắn dùng thân thể mình để chứng minh chất lượng công trình, con đường này quả thật có quỷ quấy phá, tuyệt đối không hề có bất kỳ vấn đề về chất lượng công trình, lăn lộn quá trơn tru.
Hắn hít sâu một hơi, lăn lộn ra xa năm sáu mét mới xoay ngươi đứng dậy, thò tay vào ngực, vẩy cổ tay, một ánh đỏ hiện ra, trong nháy mắt biến lớn giữa không trung. Đó là quỷ khí bắt quỷ hắn dùng thuận tay nhất, "Độc Lặc Tử" Âm Tào Địa Phủ đặc biệt cung cấp, bcs cực lớn hình thành giữa không trung, chụp xuống đầu con hung quỷ, trong nháy mắt vây nó ở trong đó, hệt như bánh chưng.
Lưu Anh Nam mừng rỡ, nhưng còn chưa cười ra tiếng liền nghe thấy một tiếng "roạt" nhỏ vang lên, sừng trên đầu hung quỷ chọc thủng chóp bcs ra một chiếc lỗ, Lưu Anh Nam buồn bực, uy lực chiếc sừng còn mạnh hơn cả "cậu nhỏ" của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có một cái lỗ nhỏ, liền tạo ra chỗ đột phá, lưỡi đao sắc bén men chém men theo lỗ nhỏ, nhất thời phá tan bcs.
Tuy con hung quỷ ngưng tụ hồn và phách, nhưng lại không có bất kỳ tình cảm và cảm xúc nào, đôi mắt đỏ au chỉ có sát khí và oán niệm vô tận. Song Lưu Anh Nam tin rằng, hết thảy những điều này chắc chắn có người đang thao túng đằng sau. Từ sau khi tai nạn xảy ra, nơi này đã biến thành đoạn đường chết chóc, rõ ràng là cố ý hại người để thu linh phách, còn có Thực Khí Quỷ, thoạt nhìn như quỷ vật thời thượng cổ, thực ra nó chỉ biết hút khí cảm xúc, cũng chỉ nhiễu loạn cảm xúc của người sống. Nếu sống vô tư như Lưu Anh Nam, sự việc lớn cỡ nào cũng không để trong lòng, thì Thực Khí Quỷ cũng phải bó tay. Cho dù nó biến thành hung quỷ cũng chưa chắc có bao nhiêu uy lực, còn không bằng hút quỷ khí của nó để nuôi dưỡng hung quỷ thực sự.
Thực ra Thực Khí Quỷ chính là một vật tế, dùng nó nuôi quỷ khí, sau đó vứt bỏ nó để nuôi dưỡng hung quỷ lợi hại hơn nó, cũng chính là Quỷ Không Đầu, hơn nữa còn là hồn thể chân chính, cộng thêm linh phách và quỷ khí, ba thứ hợp một, gây họa đất trời.
Đi tới được bước này chính là một kế hoạch tinh diệu loại hoàn hảo, từng bước thận trọng, giống như hết thảy đều đã tính sẵn, hơn nữa tính cả hắn và Hồng Hà sẽ tới.
- Hừ… Lưu Anh Nam ơi là Lưu Anh Nam, tao còn tưởng mày có ba đầu sáu tay cơ đây, bằng không vì sao mỗi lần đều dũng cảm chịu chết hộ người khác thế chứ? –Đúng vào lúc này, hung quỷ nọ bỗng ngưng lại hành động tấn công không biết mệt mỏi, không giết được người không ngừng nghỉ kia, hệt như con rối giơ đại đao đứng im bất động. Mà màn sương đen vô tận ở đằng sau nó chợt co lại mau chóng, dần ngưng tụ thành một hình người. Cuối cùng màn sương đen vô tận hợp thành một điểm, đó là một chiếc mặt đá lưỡi hái màu bạc, treo ở trước ngực một người đàn ông áo đen. Người này hệt như đi ra từ vực sâu vô tận, trên mặt mang theo nụ cười lạnh tà ác, đôi mắt vô tình nhìn đăm đăm Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam cũng thoáng cái sững sờ, tuy trong lòng sớm có phán đoán nhưng thực sự gặp được Trương công tử thần bí ở đây, vẫn hơi bất ngờ. Dù sao y nhìn ngang nhìn dọc vẫn là con người, cùng lắm là một công tử ăn chơi có thân phận địa vị có chút tiền dơ bẩn mà thôi, ai dè y không ngờ có năng lực khống chế quỷ, thậm chí có thể tìm được ác quỷ thời thượng cổ, hơn nữa còn thu nạp con hung quỷ vừa mới chạy thoát khỏi địa ngục này. Y rốt cuộc là ai chứ, có liên quan với Âm Tào Địa Phủ hay có liên quan tới Địa Ngục Đen thời thượng cổ, hay tự học thành tài?
Trương công tử đứng ngay đằng sau con hung quỷ, đồ Tây gọn gàng trước sau như một, đầu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, dáng người cao thẳng, vẻ mặt ngạo nghễ, mang theo nụ cười đời hai miệt thị hết thảy đúng tiêu chuẩn.
Y đứng đó, mặt tươi cười, đồ Tây trên người vẫn là hàng hiệu quốc tế, ngực đeo mặt đá lưỡi hái màu bạc, tỏa ra hào quang lạnh buốt.
Nhưng hiện tại xem ra, vị Trương công tử này càng đáng sợ hơn cả hung quỷ trước người y.
- Lưu Anh Nam ơi là Lưu Anh Nam, tao còn tưởng mày có ba đầu sáu tay, bằng không vì sao mỗi lần đều chủ động rước họa dùm người khác chứ? –Trương công tử lạnh lùng mở miệng, ánh mắt khinh miệt kia như đang nhìn một con kiến không đáng để vào mắt vậy:
- Ba phen bốn bận đều bị mày may mắn hóa hiểm thành an, tao còn rầu rĩ, tưởng mày là hạng pháp lực cao cường gì cơ, bây giờ xem ra, chẳng qua là một tên tu sĩ nhỏ nhặt mà thôi.
Hả? Hai tay Lưu Anh Nam bị tê rần trong trận ác đầu mới rồi, nhưng hắn vẫn gãi gãi đầu. Sao mà Trương công tử lại coi hắn thành tu sĩ chứ, gì thì gì, thật không ngờ rằng, tu sĩ còn mạnh hơn cả nhân viên thời vụ cơ đấy!