Mục Tuyết lại đứng ở cửa một hồi, rất nhiều học sinh đều phát hiện ra cô, càng lúc càng chăm chỉ. Mục Tuyết lúc này mới vui mừng bật cười, kéo Lưu Anh Nam đi sang một bên nói:
- Xin lỗi tiên sinh, bây giờ vẫn là thời gian lên lớp, chức trách vẫn còn bên người.
- Không sao, thực ra tôi vẫn rất khâm phục giáo viên tận chức trách như cô. Đương nhiên, nếu số chữ viết kiểm điểm ít một chút thì vẫn hay hơn. –Lưu Anh Nam cười nói.
Mục Tuyết cũng mỉm cười theo, nhưng không hề có ý giảm bớt số chữ viết kiểm điểm.
Rời khỏi phòng học, rời khỏi đám học sinh, Mục Tuyết lại biến thành cô gái bảo thủ bị sự kiện quỷ dị quấy nhiễu kia. Cô cảm thấy cả ngôi trường đều khác thường, tràn ngập hơi thở khủng bố, cô vốn kéo Lưu Anh Nam đi thẳng tới khu nhà đáng sợ nhất nhưng bây giờ là thời gian lên lớp, bất kể là giáo viên hay học sinh đều không thể về ký túc xá. Cho nên tuy Mục Tuyết rất sợ hãi, rất sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể dẫn Lưu Anh Nam dạo quanh khuôn viên trường.
Có điều không khí ở trường học này quả thật rất nghiêm cẩn, từ đầu chí cuối Lưu Anh Nam vẫn không nhìn thấy một bóng người, cho dù chuông hết giờ reo lên cũng chỉ có phòng học đổi giáo viên, chưa hề nhìn thấy bất kỳ học sinh nào ra ngoài đi lại, thậm chí ngay cả đi WC cũng không có. Đây quả đúng là: vì đỗ đại học, không sợ suy thận mà!
Lưu Anh Nam và Mục Tuyết đi dạo lung tung không mục đích trong trường học, hoàn toàn không hợp với không khí căng thẳng. Dọc đường Mục Tuyết nói luôn miệng, nói nào là từng nhìn thấy có bóng đen đang luyện xà đơn sau nửa đêm, trên sân bóng rổ từng truyền tới tiếng chụp rổ vào đêm khuya nhưng không nhìn thấy bóng người, nhà vệ sinh nam thường xuyên có cô gái áo trắng tóc đen bay đi bay lại…
Lưu Anh Nam liền buồn bực. Chuyện nhà vệ sinh nam sao cô nàng biết? Nếu trong lòng con người có sợ hãi, thấy cái gì cũng sợ, đều cảm thấy không hề bình thường.
Tránh khổ chịu khổ cuối cùng chịu được tới lúc chuông tan học vang lên. Đây là lúc tiết chính quy kết thúc, trước khi vào tiết tự học buổi tối tiếp đó có 15 phút nghỉ ngơi, tiết buổi tối của lớp 10 và 11 học đến hơn bảy giờ, nhưng lớp 12 phải học đến mười giờ, cho nên đây cũng là thời gian ăn cơm.
Lưu Anh Nam rốt cuộc nhìn thấy người tung tăng nhảy nhót trong ngôi trường trầm lắng này. Vốn đều là những đứa bé mười bảy mười tám tuổi, đang ở tuổi hưởng thụ thanh xuân, không gò bó thúc ép, lại bị sách vở bó buộc, khiến người ta thổn thức không thôi.
Theo tiếng chuông tan học, đám học sinh đè nén quá lâu như mãnh hổ xuống núi, tung tăng nhảy nhót, đuổi nhau vui đùa. Đương nhiên, trong này cũng có rất nhiều người im hơi lặng tiếng, hết giờ trong tay vẫn cầm sách, túm tụm cùng nhau nghiên cứu bài tập, Lưu Anh Nam đều buồn thay cho chúng.
- Lưu tiên sinh, không bằng chúng ta ăn cơm trước đi, tôi mời. –Mục Tuyết đắn đo rất lâu, cảm thấy nhờ người làm việc thì phải bày tỏ chút thành ý trước. Lưu Anh Nam cũng quả thật hơi đói, đương nhiên sẽ không giả bộ.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, nơi Mục Tuyết mời khách ai dè lại là căn tin của trường học.
Song nhìn đám học sinh sôi nổi phấn chấn đang hi hi ha ha với nhau cũng không tệ, cho dù ngồi bên cạnh Lưu Anh Nam đều là những người đeo mắt kính, chỗ mắt kính ấy dày như đít chai bia. Hơn nữa chúng còn vừa ăn vừa nhìn ra ngoài, hết sức chăm chú dùng đũa ghi chép lên vở, đưa bút máy nhét vào mồm.
Đương nhiên, cho dù dưới không khí căng thẳng như thế vẫn không cách nào xóa mờ sự kích tình của thanh niên, vẫn có rất nhiều người hi hi ha ha hưởng thụ thời gian thoải mái khó có được này.
Lưu Anh Nam vẫn rất hâm mộ đời học sinh, tuổi trẻ không ưu không lo, chỉ tiếc hồi ấy hắn vì sinh tồn hoàn toàn không hưởng thụ cho tốt, bây giờ cảm nhận chút cũng không tệ. Hắn dựng lỗ tai lắng nghe một ít tin đồn thú vị trong trường học, ai lại viết thư tình cho ai, ai đánh lộn với ai, ai đổ keo dán lên nắp bồn cầu của giáo viên.
Ngay cạnh hắn không xa, có hai nam sinh đang thảo luận, A nói:
- Hề, mày nghe nói gì không? Trần Vĩ Dũng lớp A7 và Trần Lâm Viên hoa khôi lớp A4 yêu nhau rồi.
B khinh thường nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Mày giờ mới biết à, hai người đã yêu nhau từ lâu, gần đây bị giáo viên phát hiện, còn mời phụ huynh hai nhà đó.
- Hả? Lớn chuyện như vậy cơ à? Thế hai người chắc chắn chia tay rồi nhỉ? –A kinh hô nói.
- Có cứt… -B giận dữ nói:
- Phụ huynh hai nhà được mời tới, kết quả sau khi phụ huynh gặp mặt nói chuyện, phát hiện điều kiện gia đình, khí chất hàm dưỡng, hoàn cảnh công tác và sinh hoạt của đối phương đều không tồi. Cứ như thế, bố trí cho hai đứa đính hôn rồi…
- Phụt… -Lưu Anh Nam vừa uống một ngụm canh toàn bộ đều phun ra ngoài. Mà Mục Tuyết thân là giáo viên thì vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi. Lưu Anh Nam xua tay nói:
- Yêu sớm là một vấn đề xã hội, hoàn toàn không thể trị tận gốc. Chỉ cần là nơi có người thì sẽ có tình yêu, ai cũng đừng mong ngăn cản. Nếu dùng cách cũ, ngang nhiên rẽ cánh uyên ương, dẫn tới chúng về mặt cảm tình không thể trưởng thành khỏe mạnh một cách bình thường, thì chi bằng thuận theo tự nhiên, cổ vũ chúng phát triển. Nhất là giáo viên và phụ huynh, về phương diện này càng cần tạo tấm gương tốt, nói cho chúng biết tính quan trọng của tình cảm, trung thành và thông cảm cho nhau, nâng đỡ lẫn nhau, hiệu quả chắc chắn còn tốt hơn việc ép bức tàn nhẫn khiến lũ trẻ từ bỏ tình cảm.
Mục Tuyết sững sờ nhìn Lưu Anh Nam rất lâu, thực sự không biết nói gì. Ý nghĩ này quá vượt khuôn phép, nhưng không thể không nói rằng, nó rất có lý.
Chỉ tiếc nước chúng ta quá coi trọng khuôn phép, lúc đi học thì không được nghĩ đến việc gì khác. Mục Tuyết lắc đầu nói:
- Vẫn không nên đề xướng học sinh yêu sớm, bởi vì quan niệm nhân sinh và quan niệm giá trị của chúng vẫn chưa hình thành hết, chẳng qua là một thời ham chơi mà thôi. Nếu gặp được đối tượng tốt hơn, rất có khả năng sẽ phản bội người yêu cũ, ra ngoài xã hội sẽ đối mặt với rất rất nhiều cám dỗ và chèn ép. Đáng sợ nhất chính là, sau khi chúng cho rằng tình yêu và chia tay chẳng tính là vấn đề to tát gì cả, có khả năng sẽ dẫn tới quan hệ tình dục bừa bãi!
- Điểm này cô hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì tình dục sớm đã thoáng rồi. Cô dõi mắt nhìn xem, đơn vị nào chẳng có sự nhập nhằng giữa lãnh đạo nam và cấp dưới nữ, giữa nữ thủ trưởng và nam trợ lý, trưởng thôn nào chưa từng giúp quả phụ gánh nước, bao nhiêu nữ giáo viên thường xuyên bị hiệu trưởng nam gọi một mình vào phòng làm việc…
- Được rồi Lưu tiên sinh, nếu anh đã ăn no thì chúng ta đi thôi. –Mục Tuyết im lặng. Bên cạnh cô đều là học sinh, tuy giọng Lưu Anh Nam không lớn nhưng vẫn có học sinh nghe thấy. Hơn nữa đám học sinh rõ ràng đều tán thành ý nghĩ và lý lẽ của hắn, cảm giác giống như tới truyền bá tư tưởng mới cho học sinh vậy.
Lưu Anh Nam nhún vai, vùi đầu ăn cơm không nói thêm gì nữa. Những lời này nói ra trong miệng hắn còn chẳng bằng một cái rắm, nhưng nếu là chuyên gia chuyên nghiên cứu vấn đề trưởng thành của thanh thiếu niên nào đó, nói lời như thế trong chương trình TV, thì nó sẽ trở thành một phương án cải cách vĩ đại, là một hành động quan tâm sự trưởng thành của thanh thiếu niên.
Dưới cái nhìn hau háu của Mục Tuyết, Lưu Anh Nam ăn xong rất nhanh. Không hổ là trường chuyên, đồ ăn căn tin quả không tồi, mặt vệ sinh an toàn cũng làm rất tốt. Một bữa cơm, bốn món một canh, hắn mới ăn ra ba cục sạn cùng nửa con gián.