Lưu Anh Nam khốn khổ cào mặt mình. Nếu không phải hắn có hợp đồng với Âm Tào Địa Phủ rằng sinh thời hắn không thể tự sát, bằng không sẽ mất cơ hội chuyển chính thức, chứ nếu không hắn bất kể thế nào cũng muốn nhảy xe. Hắn thở phì phò từng hơi lớn, trái tim khỏe mạnh gần như muốn ngừng đập, cả người đều sắp phát điên. Hắn yếu ớt nói:

- Được rồi, mọi chuyện lúc nãy đều là anh bịa lung tung, mọi chuyện em gặp lúc trước đều là ảo giác, là ảo giác!

Lăng Vân hừ một tiếng không mở lời nữa, song trên khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu từ gương chiếu hậu đang nở nụ cười tươi như hoa, đôi mắt sáng ngời lấp lánh quang mang trí tuệ. Trong lòng cô thầm nhủ:

- Đồ xấu xa, che giấu nhiều bí mật như vậy lại không nói với em, em đây càng không cho anh có cơ hội khoe khoang, khiến anh vĩnh viễn không thể ngẩng đầu trước mặt em. Có điều em tin rằng, nếu em lại gặp phải nguy hiểm, anh vẫn sẽ liều mình cứu em như mấy lần trước…

Hãy nhìn xem, đây chính là cách xử sự và trí tuệ của người phụ nữ mạnh mẽ. Đây cũng là điều kiện cơ bản của nữ thần, ngoại trừ biết làm đẹp còn phải có trí tuệ, đặc biệt là biểu hiện ra trí tuệ giống như sắc đẹp, đương nhiên còn có kinh nghiệm phong phú cùng số lượng đọc các tiểu thuyết mạng phong phú, nhất là các tác phẩm nằm trên!

Nhưng Lưu Anh Nam còn khờ khạo tưởng rằng trí thông minh của Lăng Vân có vấn đề, hoặc không dám tin vào thần quỷ. Nhưng hắn đến chết cũng không ngờ rằng, hết thảy những điều này đều do nữ thần cố ý tạo nên, tước đoạt vốn liếng khoe khoang duy nhất của hắn, khiến hắn vĩnh viễn kém một bậc, từ đó mãi mãi bị nữ thần khống chế trong lòng bàn tay. Đương nhiên, hắn sớm muộn sẽ có ngày được ngẩng đầu, đó là khi quỷ xuất hiện hoặc họ biến thành quỷ.

Suốt dọc đường cảm xúc của Lưu Anh Nam rất nặng nề, cứ như thể một đứa trẻ có được món đồ chơi mình thích từ lâu, vừa cầm món đồ chơi mình cho là độc nhất vô nhị ấy đi khoe với bạn, kết quả món đồ chơi này ai ai cũng có một cái, hơn nữa còn chơi chán rồi.

Lưu Anh Nam trước sau không lên tiếng, bởi vì hắn giận một hồi liền ngủ mất. Song như thế cũng tốt, cứ coi như là trừng phạt từ việc hắn thi triển Ưng Trảo Thủ với mình. Có điều tướng ngủ của hắn thật khó coi, giống như chú sóc nhỏ co lại thành một đống, còn thỉnh thoảng xoay bên này vặn bên kia, tuy ngủ trên xe rất không thoải mái nhưng Lăng Vân biết, chủ yếu là vì hắn mặc quần áo.

Lăng Vân nghe nhạc nhẹ lái xe, thi thoảng thông qua gương chiếu hậu nhìn Lưu Anh Nam ngủ rất không nề nếp. Thật may thay, rốt cuộc hắn cũng có lúc ngậm cái miệng bẩn kia, cả chặng đường rất yên bình, họ đã tới thành phố cần đến sớm hơn 20 phút, trời cũng đã sắp sáng.

Họ đỗ xe trong thành phố một lúc, ăn sáng rồi thay quần áo. Lăng Vân không thể mặc quần áo gợi cảm, Lưu Anh Nam cũng không thể mặc đồng phục bảo vệ đi tham gia tang lễ của người khác.

Song điều duy nhất họ nhầm lẫn chính là, hành trình lái xe bốn giờ là chạy tới thành phố này, nhưng muốn tới xóm núi của quản đốc đã qua đời kia thì còn phải lái xe đi đường núi một giờ, sau đó xuống xe đổi sang ngồi máy kéo nửa giờ, tiếp sau đó lại ngồi xe lừa vượt qua vài sườn núi nhỏ, cuối cùng đi bộ trèo đèo lội suối mất hai giờ nữa mới đến nơi.

Suốt dọc đường tuy chân Lưu Anh Nam đã phồng rộp, hai chân run rẩy, hông đau lưng mỏi nhưng hắn tốt xấu cũng biết được kích cỡ chuẩn xác hai ngọn núi của Lăng Vân, có lẽ nhỏ hơn trước đó một ít, nhưng sẽ càng láng mịn hơn. Bởi vì hai giờ đường núi đều là Lưu Anh Nam cõng do Lăng Vân đi giày cao gót, hai ngọn núi gần như bị đè bẹp trên lưng hắn.

Song khi họ tới một thôn xóm nhỏ bốn bề là núi, một dòng suối mát chảy ngang qua hệt như thế ngoại đào viên, nhất thời tất cả mỏi mệt đều biến mất sạch sẽ. Họ chưa từng thấy nơi nào có môi trường nguyên sinh như thế, không khí trong lành, chim hót hương hoa, ruộng đồng phì nhiêu ao hồ trong mát tre trúc dâu tằm, từng căn nhà ngói khói bếp lượn lờ, bỗng chốc khiến người ta quên mất sự ồn ào nơi phố thị, có cảm giác như muốn ở mãi nơi đây.

Đây là một thôn xóm ngay cả bản đồ vệ tinh đều không thể xác định địa điểm, thậm chí còn không có cả tên, chỉ có hơn chục hộ gia đình nhưng lại sinh ra rất nhiều lao động khỏe mạnh, thậm chí phát triển thành đội bao thầu đứng đầu cả tỉnh, khiến người ta ngạc nhiên về tỷ lệ sinh con trai ở nơi đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Song càng khiến người ta ngạc nhiên là, vừa mới vào cửa thôn Lưu Anh Nam liền nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời cùng tiếng gào khóc um tỏi. Hơn nữa, người già trong thôn toàn bộ đều mặc đồ trắng, thanh niên thì bất kể nam nữ trẻ nhỏ toàn bộ đều khoác áo gai để tang, vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

Đây chính là đặc điểm của thôn xóm nhỏ, hầu như người của cả thôn đều có quan hệ thân thích, một nhà có việc thì tất cả mọi người đều sẽ có mặt. Cho nên nếu có người di dời tới nơi đây thì… khà khà.

Cho nên hai người Lưu Anh Nam hoàn toàn không cần hỏi thăm, chỉ cần nghe tiếng chiêng trống rồi đi theo đám người, rất dễ dàng tìm được nhà của vị quản đốc ở chính giữa thôn xóm. Đó là một sân riêng cửa riêng rất lớn, trong chiếc sân rộng đứng chật ních người, tiếng khóc rầm trời, ba căn nhà ngói, cửa căn nhà giữa đang được mở, bên trong đặt quan tài, ngoài cửa đặt bàn thờ, bên trên là đồ cúng và hương nến trà bánh, đèn chong đặt ở đầu quan tài, cơm cúng ở chính giữa bàn thờ, từng luồng khói xanh bay dập dềnh từ ba cây hương vừa to vừa thô.

Người cả thôn hầu như đều ở đây, Lăng Vân cũng nhìn thấy công nhân của đội thi công trong đám người, mỗi người đều đầy vẻ đau thương, trên mặt vương nước mắt. Họ là thật lòng yêu quý vị quản đốc này, là anh ta dẫn họ ra khỏi xóm núi kiếm tiền nuôi nhà. Song nơi này vẫn là nhà ngói gạch xanh, hơn nữa còn không có hệ thống cung cấp nước, nhưng như vậy mới lộ rõ bản sắc cần cù chăm chỉ chất phác của họ, không bị sự xa hoa đồi trụy nơi thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc.

Không giống cái "thôn tự đắc" nào đó, tự cho mình là giàu rồi, có tiền rồi, tài sản ít hơn mấy ngàn vạn đều sẽ bị đuổi ra khỏi thôn. Bản thân mình thì xây dựng sân bay, xây dựng tường thành, quán rượu, trực thăng phi cơ gần trăm triệu nguyên. F**k, nếu không phải nhà nước cố ý xây dựng thôn xóm mang tính kiểu mẫu như thế, để các thôn xóm nghèo nàn và lạc hậu khác lấy đó làm hy vọng, nếu không phải được nhà nước quan tâm đặc biệt với mọi điều kiện thuận lợi và chính sách, có lẽ cả thôn đều ra ngoài làm thuê, có lẽ rất nhiều người ngay cả việc đóng gạch đều rất khó tìm được.

Nhưng nơi đây thì khác, với danh tiếng của đội bao thầu, tiền lương của họ có thể nói là cao nhất trong ngành, có thể nói là máy bay chiến đấu trong các đội thi công, tính sơ sơ mỗi năm có thể cầm về nhà chừng năm vạn. Nhưng nơi này vẫn là non xanh nước biếc, chim hót hương hoa, không có bất kỳ một chiếc ô tô, đồ điện đắt đỏ nào, cũng không thấy trên người phụ nữ có trang sức vàng bạc kim cương gì cả. Sự giản dị xuất phát từ nội tâm này khiến người ta khâm phục.

Cho dù như thế, họ vẫn vô cùng cảm ơn vị quản đốc đã dẫn họ rời khỏi xóm núi. Họ khắc ghi rằng, là quản đốc dẫn họ ra khỏi xóm núi.

Nhưng một vị dẫn đường như vậy không ngờ lại gặp phải tai nạn bất hạnh, cứ thế mất mạng. Anh ta thật sự coi mỗi người trong thôn thành người thân, là người tốt luôn coi mỗi công nhân trong đội thi công thành anh em ruột. Mọi người hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thực này, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ đau thương nồng đậm. Quan trọng nhất chính là, anh ta là một cô nhi, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình, ngay cả một người lo ma chay cho anh ta đều không có. Tuy nhiên cũng chẳng sao, mọi đứa trẻ trong thôn đều là con của anh ta, đều khoác áo gai để tang cho anh ta!

Lưu Anh Nam cảm thấy rất cảm động cho phần tình cảm chân thành này của họ, nhưng hắn càng quan tâm chính là: vì sao thi thể của quản đốc ở trong quan tài, lại không nhìn thấy linh hồn của anh ta? Vì sao bên cạnh quan tài anh ta còn có một chiếc quan tài gỗ lim màu đỏ thẫm chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play