Lăng Vân vươn tay dìu Lưu Anh Nam đứng dậy, nom hắn mặt mày ủ rũ, mất hết hồn vía, trong lòng Lăng Vân mừng húm. Phụ nữ mà, sao có thể dễ dàng bị đàn ông bắt được chứ, ít nhất phải thêm vài lần như vậy nữa, thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ mới có thể giành được trái tim người phụ nữ.
Lăng Vân chờ mong trong lòng, kiên định với tín niệm của mình, quyết không thể dễ dàng bị bắt lấy, nhưng cô nàng cũng không ngẫm lại, hôm qua là ai hì hục giúp người ta giặt quần xịp!
Thấy Lưu Anh Nam thu lại chiếc nhẫn hồng ngọc khiến người ta tim đập nhanh hơn, mạch máu căng phồng kia, Lăng Vân thầm tiếc hận, ban nãy thật sự có xúc động hận không thể lập tức đeo nó lên ngón áp út. Mà nhìn vào chiếc nhẫn này, không ít người ở xung quanh đoán rằng Lưu Anh Nam rất có lai lịch, ít nhất là một tên đời hai ẩn hình thích giả heo ăn thịt cọp, bằng không người thường sao có thể mua được nhẫn ngọc quý giá như thế chứ.
Trong sự vây xem của mọi người, Lăng Vân có chút xấu hổ nhưng vẫn muốn biểu hiện ra vẻ tự nhiên thoải mái, khí thế của tổng giám đốc không thể mất. Cô nàng ngó Lưu Anh Nam mỉm cười nói:
- Em rất cảm ơn ý tốt của anh, có điều mong anh sau này đừng bàn chuyện riêng tư trong giờ làm việc, có việc gì có thể hết giờ tìm em. Nào tới đây, em giới thiệu anh với mọi người. Vị này là Lưu Anh Nam tiên sinh, bắt đầu từ ngày mai chính là nhân viên mới của công ty chúng ta, anh ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ bảo vệ, hy vọng anh làm việc thuận lợi, cũng hy vọng mọi người làm việc hòa hợp. Được rồi, mọi người làm việc đi thôi!
Lăng Vân nói xong còn thuận thế đẩy Lưu Anh Nam một cú, ý bảo hắn đừng mè nheo nữa. Đương nhiên cũng có hơi mang ý an ủi, dẫu sao Lưu Anh Nam lại bị từ chối lần nữa mà.
Thực ra Lưu Anh Nam thầm thở phào một hơi, bây giờ hắn cam tâm tình nguyện làm một tên bảo vệ. Bởi vì, ánh mắt vị giám đốc phòng bảo vệ nhìn hắn giống như nhìn cha ruột vậy, huống chi là bảo vệ Tiểu Vương và người đẹp tiếp tân kia.
Lăng Vân dường như có việc gấp, cho dù trải qua lời cầu hôn bất ngờ nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới tâm tư của cô nàng. Cô đầy thâm tình liếc Lưu Anh Nam một cái rồi dẫn đám cấp dưới đi, lại khôi phục về bộ dạng khí thế hùng hổ kia. Nơi cửa sớm đã có xe sang đang đứng chờ, tài xế xuống xe mở cửa cho Lăng Vân, cũng không quên nhìn ngó vào bên trong, muốn ngó qua bộ dạng của Lưu Anh Nam.
Chờ sau khi họ rời đi có một bộ phận người bởi vì nữ thần bị đánh úp mà đau lòng rút lui, nhưng càng nhiều người bỗng chốc quây lại, tôn thờ Lưu Anh Nam như thần linh, một mặt là vì hắn giống như thân vương, chồng của nữ vương, một mặt khác là đám mạt hạng muốn thỉnh giáo hắn về kinh nghiệm đánh úp nữ thần.
Cuối cùng giám đốc phòng bảo vệ ra mặt, giải tán đám người. Những nhân viên này vẫn rất có tố chất, rất nhanh liền tiến vào trạng thái làm việc, dường như quên hết mọi chuyện xảy ra ban nãy. Chỉ có Tiểu Vương và tiểu thư tiếp tân có chút lo sợ bất an, mãi đến khi Lưu Anh Nam lộ ra nụ cười thân thiện về phía họ thì họ mới yên tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ha ha, Lưu tiên sinh, lúc nãy tổng giám đốc đã phân phó, nếu ngài không còn việc gì khác thì hãy đi thay quần áo với tôi. Có điều, với dáng người to cao tráng kiện của ngài, đồng phục bảo vệ của chúng tôi quả thật không có bộ nào vừa, chi bằng hôm nay ngài cứ tùy tiện đi dạo cho quen thuộc với hoàn cảnh công ty. Tôi bây giờ sẽ gọi người đo một bộ đồng phục cho ngài nhé? –Giám đốc phòng bảo vệ cười ha ha nói.
Lưu Anh Nam tự do tự tại đã quen, vốn dĩ không hiểu cách nịnh nọt, a dua bợ đỡ cùng người lừa ta gạt trong công ty. Nơi đây giống như một chiến trường, mỗi một bước đều phải cẩn thận dè dặt, thận trọng từng bước, bởi vì nguy cơ có ở bốn phía.
- Thôi bỏ đi, tốt hơn đừng lãng phí tài nguyên công ty. Bản thân tôi rất tùy tiện, mặc gì cũng được, nhất là đồng phục. –Lưu Anh Nam ậm ờ nói, hắn luôn đều là một kẻ tùy ý.
Nhưng hắn biểu hiện càng tùy ý thì giám đốc phòng bảo vệ càng lo lắng, bởi vì cấp trên càng khó hầu hạ, không có yêu cầu thì cấp dưới càng sợ hãi. Giống như ruồi nhặng không tìm được trứng trong khe, gã không có cách nào làm vừa lòng, ngay cả nịnh nọt đều không xong thì ý nghĩa cho việc tùy lúc đều có khả năng mất bát cơm.
Song giám đốc phòng bảo vệ không hề nản lòng, dẫu sao Lưu Anh Nam là ngày đầu tiên tới. Đừng nói là gã, cho dù ngày đầu tiên Lý Liên Anh hầu hạ Từ Hi Thái Hậu cũng là ngỡ ngàng. Nhưng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, hầu hạ tốt chủ của mình là được, còn về tính tình, sở thích của chủ thì có thể từ từ mò ra.
Hơn nữa theo gã thấy, Lưu Anh Nam có vẻ như là vì theo đuổi Lăng Vân mà tới, thực ra rất có khả năng là Lăng Vân diễn một vở kịch cùng Lưu Anh Nam, mà Lưu Anh Nam thực ra là nội ứng Lăng Vân xếp vào, giám sát mọi cử động của công ty, càng là như thế càng phải lấy lòng.
Cho nên, khi giám đốc phòng bảo vệ sắp xếp nhiệm vụ công việc cho Lưu Anh Nam, cũng mở rộng vô hạn quyền của hắn, ít nhất hắn có thể đi lại tùy ý trong công ty, không cần đứng gác, không cần trực, muốn đi đâu thì đi.
Lưu Anh Nam cần chính là cảm giác này. Song hắn không hề hay biết, chuyện hắn tới khiến khắp cả công ty, nhất là một số cao tầng trung tầng ai nấy đều cảm thấy bất an. Trong công ty lớn siêu cấp thế này, ai chẳng có chút vấn đề chứ, chẳng hạn như phòng nghiệp vụ làm giả sổ sách, thanh khoản nhiều, phòng kinh doanh ăn chia phần trăm, ngay cả đầu bếp của căng tin đều trộm ăn trộm uống. Mà Lưu Anh Nam không hề nghi ngờ trở thành khâm sai đại thần, mọi người sau khi thu liễm liền bắt đầu nghĩ đối sách.
Thực ra họ hoàn toàn không cần nghĩ đối sách, Lưu Anh Nam cũng chẳng phải khâm sai đại thần gì cả. Dẫu biết một ít nội tình đen tối cũng sẽ không quản, bởi vì những người này sau khi chết xuống Địa Phủ ắt sẽ chịu sự trừng phạt càng nghiêm khắc hơn. Ví dụ như làm giả sổ sách, cũng chính là tội hủy chứng cứ, ở Địa Phủ là phải chịu hình phạt bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người),trần truồng trói lên cột đồng được hơ đỏ rực, mặc cho cái nóng thiêu đốt, làm cho da tróc thịt bong. Dùng danh nghĩa công ty ăn chia phần trăm, đây là tội chiếm đoạt tài sản người khác, ở Địa Phủ là phải chịu hình phạt xuống vạc dầu. Còn về những kẻ trộm gà trộm chó ăn cắp lương thực kia thì càng là tội ác tày trời, sau khi chết sẽ bị đánh vào "địa ngục cối đá", cũng chính là tiểu quỷ mài cối trong truyền thuyết, gầy dựng lại thân thể cho Sinh hồn rồi ném vào trong Mắt Cối, do tiểu quỷ đẩy cối nghiền nát người đó.
Đó gọi là, thiện ác chung quy có báo, thị phi trắng đen có trời biết!
Cho nên nói, con người ta vào bất cứ tình huống nào đều không được làm chuyện trái với lương tâm, không có thầy cô ở trường vẫn phải chăm chỉ học tập, không có lãnh đạo giám sát vẫn phải cố gắng làm việc, vợ đi công tác cũng không được trêu hoa ghẹo nguyệt, đừng cho rằng quyền cao chức nặng có thể ăn hối lộ trái pháp luật, đừng cho rằng không có thiết bị giám sát chơi trò "bịt mắt, uống nước" thì không có người biết chân tướng, đừng cho rằng đưa vợ con ra nước ngoài thì có thể vô tư lự. Bởi vì cánh cửa ở Âm Tào Địa Phủ luôn luôn mở ra với mỗi một người, mười tám tầng địa ngục mãi mãi đều có chỗ trống!
Lưu Anh Nam mặc đồng phục, đeo gậy điện, dạo quanh công ty một cách nhàm chán. Nơi hắn đi qua bất kể là lãnh đạo cấp cao hay nhân viên trí thức toàn bộ đều vô cùng kính cẩn hắn. Trước tiên không nói hắn làm việc ra sao, ít nhất ngày đầu tiên hắn tới, xem như đã cho đám bảo vệ vật lộn ở tầng đáy được nở mày nở mặt.