Hôn ra phản ứng? Phản ứng gì? Cô ả biết nhiều phết nhỉ!
Lưu Anh Nam im lặng. Thực ra mặc kệ Cửu Thế Sửu Nữ ra ngoài từ khi nào, từ đầu chí cuối người Lưu Anh Nam hôn đều là Hồng Hà, hơn nữa tuy Hồng Hà tỏ vẻ từ bỏ thân thể nhưng linh hồn cô nàng trước sau vẫn ở bên đứng xem. Nói cách khác mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, tất cả những lời Lưu Anh Nam từng nói cô nàng đều nghe thấy.
Lần này ngược lại khiến Lưu Anh Nam cảm thấy xấu hổ. Những lời tâm tình ban nãy tuy nói là vì khuyên nhủ Cửu Thế Sửu Nữ, nhưng phần lớn đều là lời thật lòng, bây giờ xem ra, có chút cảm giác như thổ lộ vậy.
Hắn vốn muốn nói gì đó nhưng Cửu Thế Sửu Nữ lại đột nhiên nói:
- Anh Nam, hôm nay em rất vui vẻ, là một ngày vui vẻ sảng khoái nhất trong chín đời chín kiếp của em, em không còn gì nuối tiếc nữa, có thể an tâm lên đường, bình tĩnh chờ đón kiếp sau. Cảm ơn anh Nam, xin anh hãy yên tâm, bất kể kiếp sau có bộ dạng gì em sẽ luôn vui vẻ mà sống, ít nhất phải có tâm linh cao đẹp! Anh Nam, em phải đi rồi, thay em nói tiếng cảm ơn chị Hồng Hà, cho dù chị ấy có một trái tim lương thiện như pha lê, nhưng dung mạo của chị ấy cũng thật sự rất đẹp…
Nói xong, thân thể cô ả sáng lên, giống như ngọn lửa cháy hừng hực, như muốn thiêu hết oán niệm chín đời. Sau đó thân thể cô hóa thành từng chùm sáng tan vào không trung. Cho dù Hồng Hà hoàn toàn không nhìn thấy âm linh của Cửu Thế Sửu Nữ nhưng giờ phút này như vẫn cảm giác được. Cô nàng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Cửu Thế Sửu Nữ hóa thành từng đốm sáng phiêu tán trong không trung, rồi từ từ hội tụ giữa trời đêm, dần dần chắp lại thành hình "trái tim". Đây là lời chúc phúc tốt đẹp cô nàng tặng cho Lưu Anh Nam và Hồng Hà.
- Cô ấy đi rồi à? –Hồng Hà ngẩng đầu nhìn những đốm sáng hệt như pháo hoa trên trời, bất tri bất giác đi tới bên người Lưu Anh Nam, giọng điệu hơi thương cảm.
- Sao thế? Dùng chung thân thể một ngày, có cảm tình rồi à? –Lưu Anh Nam nghiêng người nhìn cô nàng.
Hồng Hà tức giận lườm hắn một cái nói:
- Anh vừa hôn vừa cắn người ta, lẽ nào không có chút cảm tình nào à?
Lời này nhiều thâm ý thật. Lưu Anh Nam ngẫm nghĩ mới nói:
- Tình cảm đương nhiên có, song người quỷ khác đường, không phải chúng ta có thể thay đổi. Hơn nữa, tôi cũng chẳng hề muốn hôn cô ấy…
- Không muốn hôn? –Hồng Hà hừ lạnh nói:
- Thế mà tôi thấy anh "chùn chụt" hoàn toàn tập trung, dùng hết sức lực, hệt như hôn thiếu một giây đều sẽ chịu thiệt vậy.
- Có cần khoa trương như thế không, còn "chụt chụt", động tĩnh lớn thế cơ à? –Lưu Anh Nam cười khổ.
- Đương nhiên rồi!- Hồng Hà bỗng nổi giận, chỉ môi mình nói:
- Tự anh nhìn đi, môi tôi đều sưng cả lên, đầu lưỡi rất khó chịu, ban nãy răng lợi đều chảy cả máu.
Lưu Anh Nam nhìn nương theo ánh trăng. Quả nhiên, môi hơi sưng, bên mép còn có tia máu, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói:
- Chị Hai à, cô quá khoa trương rồi đấy. Răng lợi chảy máu có quan hệ gì tới hôn, hay là bản thân cô ăn uống không tốt?
- Anh còn trốn tránh trách nhiệm? Rõ ràng chính là anh gây nên. –Hồng Hà trừng mắt tức giận nói:
- Rõ ràng là anh không có trình độ, kỹ thuật thiếu thốn, hàm trên va sưng môi tôi, răng cửa rạch lợi tôi, lực mút quá lớn khiến lưỡi tôi đau đớn…
- Được được được, tôi thừa nhận tôi trình độ thấp, năng lực kém. –Lưu Anh Nam giơ tay đầu hàng.
- Anh thừa nhận trình độ thấp thì kệ, nhưng trình độ thấp thì phải cố gắng học, tranh thủ phải làm được tốt nhất chứ! –Hồng Hà giận dữ nói.
- Học thế nào đây, học với ai chứ? –Lưu Anh Nam chán nản nói.
Hồng Hà trừng mắt, ra vẻ chuyên gia nói:
- Tôi có lần từng phỏng vấn một chuyên gia về phương diện này!
- Hôn còn có chuyên gia?
- Nói vớ vẩn, tắm rửa còn có chuyên gia, massage còn có viện sĩ đó.
- Viện sĩ massage?
- Viện sĩ viện massage! –Hồng Hà tức giận nói:
- Anh rốt cuộc muốn học hay không?
- Muốn! –Lưu Anh Nam ngoan ngoãn nghe lời.
- Còn nhớ lúc ấy chuyên gia đó nói, người mới học giống như chúng ta… giống như anh lúc hôn phải chú trọng tiến lên dần dần, đầu tiên chú trọng kỹ xảo rồi mới chú trọng khoái cảm, không thể vừa hôn là ngậm, mút, cắn. Ban đầu nhất định phải nhẹ, dùng môi chạm môi theo kiểu chim mổ, làm sao cho trong khoang miệng có đầy đủ nước bọt tiết ra để làm ướt môi đối phương, khiến môi hai bên đều ướt. Sau đó thì day nhẹ, liếm môi đối phương, rồi dùng phương thức đưa đẩy, từ từ đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, sau đó hãy…
- Được rồi, được rồi, thưa cô giáo, tôi vừa mới học, cô một lần nói quá nhiều tôi không tiêu hóa nổi. Hơn nữa, học những điều mới phải kết hợp giữa lý luận và thực tiễn, người ta nói đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Cô bảo một kẻ độc thân nghiên cứu lý luận về hôn thấu triệt hơn nữa, lúc đột nhiên hôn phụ nữ, thì hắn có thể nhổ cả răng người ta xuống, cho nên… -Lưu Anh Nam vừa nói vừa từng chút từng chút lại gần Hồng Hà. Khuôn mặt Hồng Hà cũng đỏ lên từng chút một, Lưu Anh Nam có thể cảm nhận được nhiệt độ như phát sốt ấy. Đôi mắt sáng ngời của cô nàng từ từ nhắm lại, hô hấp càng lúc càng dồn dập, cánh môi hơi sưng ngậm chặt, lại không nhịn được kiễng mũi chân, Lưu Anh Nam cũng thuận thế cúi đầu xuống…
Ban nãy vừa hôn vừa mút, bây giờ bình tĩnh lại, có thể hôn một cách quang minh chính đại thì Lưu Anh Nam lại trở nên khẩn trương, bên tai luôn hồi tưởng lại lời của Hồng Hà lúc mới rồi. Vào thời đại ngày nay, chuyên gia giống như diễn viên tấu nói*, lời nói ra phần lớn đều gây cười là chính, tán gẫu là phụ, nhưng Lưu Anh Nam vẫn không tự chủ làm dựa theo cách ban nãy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
*tấu nói (tướng thanh): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười.
Đầu tiên là nhẹ nhàng, dùng phương thức chim non mổ thóc chạm nhẹ vào môi Hồng Hà. Cô nàng ngoại trừ khẩn trương hừ hừ hai tiếng thì không còn phản ứng nào khác. Lưu Anh Nam tiến hành bước tiếp theo, cho hai môi dán vào nhau, thử tiết nước bọt để làm ướt, sau đó cắn nhẹ. Bỗng nhiên Hồng Hà ôm lấy đầu Lưu Anh Nam, thở hổn hển, hung hăng nói:
- Chuyên gia cmn đi gặp quỷ hết đi, gì mà mổ, liếm, mút, làm bà đây tâm lý như kiến bò, cứ ngậm cắn như trước cho sướng…
Hồng Hà ôm đầu Lưu Anh Nam, hôn so với Lưu Anh Nam lúc nãy còn nghiện hơn. Không lâu sau, môi Lưu Anh Nam sưng lên, lợi chảy máu, đầu lưỡi đau buốt…
Đúng thế mà. Cuộc đời con người ta vốn đã có quá nhiều ràng buộc, theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, văn minh tiến bộ, ngược lại sự ràng buộc với con người càng lúc càng nhiều, thậm chí ngay cả ăn uống chơi bời đều bị hạn chế. Ví dụ như gối ngủ quá cao quá thấp quá mềm quá cứng đều không tốt, bà mẹ nó, có gối không mềm không cứng không cao không thấp ư? Bây giờ không ngờ ngay cả tìm bạn, hôn hít đều phải chú trọng khoa học. Nếu ngay cả sự thân thiết giữa tình lữ còn phải dựa theo phương pháp khoa học gì kia, vậy còn có vui thú gì nữa. Nếu chuyên gia nói khi xxx nhất định phải dựa theo tiết tấu nông sâu sâu sâu nông, nhanh chậm nhanh nhanh chậm, mạnh yếu mạnh mạnh yếu để hoàn thành cả một quá trình mà giữ cho thân thể khỏe mạnh, có người sẽ làm theo ư?